Chương 26 : Tôi không muốn cô đi...!
Khỏi phải nói tôi mừng như thế nào khi thấy cô gái ngồi ở bàn lễ tân ôm những bài vẽ cuối cùng chuẩn bị đứng dậy. Vì biết mình chạy đến không kịp nên tôi định kêu lên, ai ngờ Phong đã giật bài vẽ trên tay:
- Để đấy tôi nộp cho.
Cậu ta hôm nay hăng hái đột xuất nhỉ. Để cho Phong đuổi theo cô gái ấy, tôi ngồi trên chiếc của quầy lễ tân, duỗi thẳng chân cho đỡ mỏi và cố thư giãn đầu óc.
Khắp trên bức tường đối diện tôi la liệt những bức tranh dự thi, một số đã qua thẩm định, số còn lại chưa. Dù mỗi bức vẽ một nét, một ý tưởng riêng, một phong cách riêng nhưng chẳng có bức vẽ nào đẹp bằng bức Thanh Phong vẽ. Cũng có thể vì mắt thẩm mĩ của tôi quá kém hoặc vì tôi... thích cậu ấy nên nhận xét như vậy chăng?
Tôi không phải kẻ ngu ngốc đến nỗi chạm vào tranh khi nó chưa khô mực. Chỉ vì ý nghĩ cô gái kia quá giống người chị sinh đôi của mình mà lòng ích kỉ trong tôi lại trỗi dậy đế nỗi nhẫn tâm phá hoại một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng rút cục dù có tóc tơ hay tóc xù thì đôi mắt mơ mộng ấy vẫn là của Anh Thư.
Cảm giác ghen tị thật khó chịu. Có thể điều này tầm thường, nhưng thực sự là tôi đã mong cô gái trong tranh là mình.
Cái con nhỏ Hoài Thư này, có chịu dừng suy nghĩ về điều đó hay không?
- Cô bị động kinh à? – Phong nhướn mày nhìn tôi. Có lẽ cậu ta đã thấy hết cái cảnh tôi vừa đập tay vào đầu vừa dậm chân như trẻ con rồi.
- À không! Cậu ra nhanh thế?
Phong phớt lờ câu hỏi của tôi.
- Đầu cô có chí à?
- Có chí thì nên... Á không! Sao đầu tôi lại có chí được? – tôi trợn mắt khi biết mình bị móc.
- Thế kiến bò trong chân à? – Cậu ta cúi xuống nhòm đôi san dal của tôi theo cái kiểu "cha sinh mẹ đẻ chưa từng thấy".
- Không – tôi trả lời, ngượng đỏ mặt – đó chỉ là hành động mỗi khi quá khích thôi mà.
- Nộp được bài rồi thì có gì mà phải lo nữa.
Phong nhìn tôi rồi chìa tấm bìa đánh số 172 ra được làm bằng mica còn mới tinh.
- Của cô đấy, người thứ 172 và cũng là cuối cùng nộp bài vẽ. Sau này nếu được giải thì cầm cái đó lên mà nhận.
Cậu ta dựa vào đâu mà lại ăn nói chắc chắn thế? Làm như có 172 giải dành cho mỗi thí sinh dự thi không bằng.
Đứng dậy, tôi vừa kéo ống quần Jean cho thẳng vừa nói:
- Tôi chỉ thi cho vui, à không, nói đúng hơn là khỏi bị hạ hạnh kiểm chứ chẳng ham hố gì việc có được giải hay không. Dù sao cũng càm ơn cậu rất nhiều, sau này nhất định tôi sẽ trả ơn.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Phong để tăng sức thuyết phục cho lời nói của mình.
- Chuyện trả ơn thì để sau, nhưng tôi đã vẽ thì nhất định sẽ đoạt giải.
Khi nói câu này, mặt cậu ta hơi vênh lên thì phải. Để rồi xem.
....
- Đi uống nước không?
Phong hỏi khi cả hai đứa ra khỏi phòng triển lãm. Tôi tròn mắt nhìn cậu ta. Thật khó tin khi Thanh Phong đại ca cũng biết mời người khác đi uống nước.
- Dù sao tôi cũng có chuyện để nói với cô – Phong vỗ vỗ lên đầu tôi rồi bỏ đi trước. Đây giống một câu ra lệnh hơn một câu hỏi cần có người trả lời.
Thì cậu ta là người lái xe mà, bảo đi đâu thì tôi theo đó chứ biết làm sao.
Trời chiều mát rượi bởi những cơn gió thu. Chẳng biết từ khi nào mùa thu cũng sắp chia tay tôi rồi. Ngẫm nghĩ lại cả mấy tháng vừa qua tôi vẫn chưa làm được gì cho bản thân: học hành nè, một người để thương nhớ, chăm sóc gia đình... tất cả đều dang dở hoặc còn quá mơ hồ.
Mặt hồ khẽ xao động. Tôi đưa chân hất những viên sỏi bên bờ, cố phá tan cái vẻ tĩnh lặng của cái bóng phía trước mình.
Hơi mát lạnh khi lon nước áp vào má. Chẳng cần Phong lên tiếng thì tôi cũng tự đưa tay nhận lấy. Vị chanh thấm đẫm cổ họng.
- Sắp hết một tháng rồi – Phong nói khi nhấp hết ngụm nước đầu tiên – thật sự thì cuối ngày hôm nay là kết thúc hợp đồng.
Tôi nhìn Phong hơi bất ngờ rồi lại thở dài. Đúng là đến lúc kết thúc hợp đồng thật. Tôi không nhớ, nhưng cậu ấy thì vẫn nhớ, chắc là mong chờ ngày này lâu lắm rồi chứ gì.
- Vậy từ nay tôi được thảnh thơi rồi nhỉ.
Thế có nghĩa là ngày mai, tôi sẽ là con nhỏ Hoài Thư sống xa nhà, hằng ngày đi làm thêm và tối về nhà cố nhồi nhét vào đầu những môn học khó ưa. Thỉnh thoảng rủ hai đứa bạn thân bày trò hoặc rình mò để tám chuyện của người ta.
Thế có nghĩa là tôi lại không có ba, cũng chẳng có chị em sinh đôi, chẳng rắc rối liên quan đến Danh Kíp. Và cũng chẳng liên quan đến cái tên Thanh Phong nữa. Tôi cũng nên làm quen dần dần thôi. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để quên đi một người mà đáng lẽ không nên nhớ đó sao.
Chỉ có cái tên Phục Hy là còn. Dù sao thì cậu nhóc cũng học cùng trường với tôi, một nửa liên quan đến những cái rắc rối kia của các đàn anh đàn chị, một nửa là cậu nhóc lớp dưới thì không. Nhỡ khi nhìn Phục Hy, tôi lại nhỡ những chuỗi ngày vừa qua thì sao?
- Ngốc! Cô không nghe tôi nói gì à? – Phong huých cù chỏ vào đầu tôi – suy nghĩ gì mông lung thế?
Tôi giật mình, rồi lại thở dài đứng dậy.
- Vậy là tôi với cậu đường ai nấy đi chứ gì? – tôi hậm hực. Lúc nãy cậu ta nói gì tôi không nghe rõ, nhưng chắc lại nói tôi bắt xe bus về không tốn xăng chứ gì. Cứ tưởng là gọi đến để chia tay...
Mà tôi với cậu ta có gì đâu để chia tay?
- Nhưng giờ tôi không muốn cô đi thì sao?
??? Tai tôi lãng, hay những gì Thanh Phong nói là thật? Cậu ấy bắt đầu tiến lại và lắp bắp.
- Thực ra... từ trước đến nay tôi đã...
Tim tôi đập thình thịch khi đôi mắt Phong nhìn mình có gì đó như là... đắm đuối. Cậu ta bắt đầu cầm tay tôi lên, đặt bàn tay còn lại của cậu ấy vào lòng bàn tay tôi và tiến sát lại.
Tôi nhắm mắt và...
Cốp!
- Oái!
Thanh Phong vừa cụng đầu vào, hay tôi bị chứng đau đầu đột xuất nhỉ?
- Cô khùng hay sao mà ngủ giữa ban ngày thế này hả?
Thì ra nãy giờ tôi toàn mơ. Chẳng có Thanh Phong nào với những câu tình cảm mướt mát. Trong lòng bàn tay tôi cũng không phải tay cậu ta mà là một xấp giấy đánh máy được gim lại cẩn thận. Chắn chắn thêm một điều nữa, cậu ta vừa dùng tay cốc một cú vào đầu tôi.
- Cái gì thế này? – tôi đưa mắt khỏi tờ giấy, nhìn sang phía Phong.
- Tôi không muốn cô bỏ đi khi chưa kí tiếp mấy tuần hợp đồng nữa với Anh Thư – Phong chép miệng – nhưng hình như cô không nghĩ thế thì phải.
Tôi giả vờ đọc bản hợp đồng để tảng lờ cái quê đang hiện chình ình trên mặt, cố lái sang chủ đề khác.
- Chị ta trở về là vì cái này?
Phong gật đầu.
- Thế sao cậu không đưa cho tôi hồi còn ở dưới đó luôn đi.
- Tại không nhớ.
Không phải không nhớ, mà vì lúc ấy cậu đang buồn chuyện khác.
- Thôi được rồi, tôi kí.
Giả vờ mệt mỏi lấy cái bút ra nhưng thực chất tôi cũng vui trong lòng. Nói sao nhỉ? Hợp đồng chưa kết thúc thì tôi còn được nhận thêm tiền.
** ** ***
- Hé hé, chào tụi bay.
Tôi bước vào lớp và hí hửng với cặp đôi Bí – Phó đang ngồi châu đầu lại với nhau.
- Mày vẫn toàn mạng đi học hả?
Ngồi xuống bàn và thả cái cặp xuống đất, tôi gác chân lên chiếc ghế bên cạnh (ghế của nhỏ Ngân).
- Chẳng thế thì sao?
- Tao tưởng chết từ đầu ngõ với "sát thủ hói đầu" rồi.
Ừm thì cũng có suýt chết thiệt khi giá thị phát hiện ra tôi mang đồ ăn lên lớp làm cho cái cặp phồng tướng lên. Sau khi nghe tôi thuyết trình một hồi về tác dụng của dầu ô liu có trong đồ ăn với việc mọc tóc, mọi việc có vẻ ổn thỏa hơn. Sát thủ vui vẻ tịch thu hộp cơm "làm quà" và cho tôi qua cổng với điều kiện "Lần sau có làm nhớ mang cho thầy với nhé"
- Cái con nhỏ này sao tao hỏi không trả lời? – Bí thư hươ tay trước mặt tôi với vẻ bực mình.
- Mày hỏi cái gì? - tôi thoát khỏi trạng thái hồi tưởng.
- Thế mày tự vẽ bài rồi đem nộp chiều qua à?
- Tao chứ ai – tôi vênh mặt lên – người ta nói độ ba ngày nữa có kết quả.
- Tao hi vọng cái thời khắc đó đến sớm để khỏi mất mặt lâu dài – Lớp Phó chun mũi – cứ nhớ đến việc ngày xưa mày vẽ gấu trúc thành chim cánh cụt đi thì biết. Haizz.
Hừ, nó ỷ học cùng thời mẫu giáo nên muốn làm mất mặt bản cô nương đây mà. Bức tranh đó không xấu, chỉ tại người xem... không có mắt thẩm mĩ mà thôi. Mọi người tin hay không thì tùy.
Tiết học đầu vừa kết thúc, tôi chưa kịp xỏ giày để bay xuống căn tin thì nhóc Phục Hy đã đứng ngay cửa lớp vẫy tít mù. Ném cho nó cái nhìn "không thèm quan tâm", tôi cúi xuống kiểm tra dây giày. Nhưng hố một nỗi, người thằng nhóc gọi không phải là tôi mà là nhỏ Ngân nhiều chuyện.
Thằng Hùng nhìn thấy Ngân bước ra, chép miệng sầu não hỏi tôi:
- Sao dạo này tôi thấy nhỏ Ngân... với thằng nhóc kia thân hơn mức bình thường nhỉ?
Hừ, tụi nó nói xấu mình thì thân thiết như thế là đúng rồi. Chuyện về Hoài Thư này đâu có thiếu, nói trên lớp chưa chắc đã đủ cho hai cái mỏ nhọn.
- Mà dạo này Ngân cũng hay lơ ông nữa. Cứ nhắc đến ông là nó lại tìm cách lảng sang chuyện khác.
Tôi buột miệng nói không chủ ý nhưng mặt cu Hùng đỏ dần lên chắc chắn không phải do tự nhiên rồi. Giờ không chỉ mình nhỏ Ngân mà cả thằng Hùng cũng bắt đầu lơ tôi.
- Mày sao thế? – tôi rướn xuống bàn dưới, xoay đầu cu cậu đối diện với mình – vậy là có chuyện gì mờ ám lúc tao vắng nhà phải không? Khai ra mau!!
- Không... không có gì – thằng Hùng lắm bắp, thế này lừa ai được nữa hở con? – tao... tao đi ăn sáng đây.
Nói rồi nó bỏ chạy một mạch, không thì bị tôi túm cổ lại nữa rồi.
Trường THPT Đồng Khánh.
Nhàn đang ngồi ở bàn của Thư kí đoàn trường, mắt ngó mông lung ngoài cửa sổ còn tay gõ nhịp theo từng giai điệu phát ra từ phòng nhạc bên cạnh. Tâm trạng cô nàng đang phấn khích vì nghĩ ra được cách có một chầu kem như ý muốn đến nỗi không để ý có tiếng giày rất gần.
- Bà cô già! Không lên lớp đi à? – Thanh Phong nhòm đầu vào, trợn mắt lên chọc.
Cô khẽ giật mình, vội vàng ngồi thẳng lại.
- Ơ, không. Tôi còn việc làm nốt. Thế cậu ở đây làm gì?
- Cúp học.
Phong tỉnh bơ, tiến lại phía cửa sổ mở tung tấm rèm. Nắng và gió thỏa thích ùa vào phòng khiến tóc và áo cậu lấp lánh.
- Này – Nhàn đẩy gọng kính, hắng giọng nhẹ – cậu ít hơn tôi một tuổi đấy, ăn nói cho lễ phép vào.
- Thì có sao – Phong đứng dựa vào cửa – chị chẳng phải đã từng thích tôi đó sao?
Nhàn bối rối cúi xuống mớ giấy tờ trên bàn. Cậu nhóc này quả vẫn thích trêu cô, dù gì chuyện đó cũng đã một năm rồi. Mà có phải mình cô thích Thanh Phong trong cái trường này đâu cơ chứ.
- Nhưng bây giờ tôi có người khác rồi – cô nói mà vẫn không ngẩng lên.
- Thật á? – Phong tuột khỏi thành cửa sổ, giọng nói có phần phấn khích vừa như châm chọc – thế thì mừng cho chị - rồi cậu liếc mắt lên tờ danh sách trên bàn – cái này chị định đưa cho ai nên ngồi chờ à?
- Ừ, là Danh 12A6 đấy.
Nhàn nói, và sau đó mới nhận ra là mình lỡ lời. Cô vội thu tờ giấy định giấu xuống hộc bàn nhưng Phong đã nhanh tay giật lấy. Đôi lông mày cậu nhíu lại khi đọc nội dung bên trong.
- Cái này Danh cần làm gì chứ?
- Thì cậu ấy...
Suýt nữa cô đã nói Danh nhìn thấy Phong và Anh Thư ở phòng triển lãm nhưng kịp dừng lại.
- Tôi không biết.
- Chị đừng đưa nó cho anh ta nhé, xem như giúp tôi lần cuối – Đôi mắt Thanh Phong trở nên nài nỉ, có chút lo lắng trong đó. Dù Nhàn vẫn thấy thích cậu nhóc này, nhưng Phong không còn ấn tượng với cô như ngày xưa, sau hai lần bị từ chối thẳng thừng.
- Nhưng giờ tôi không nợ gì cậu cả - cô nói gọn, đưa tay định chộp lại tờ giấy.
Phong cảnh giác chuyển tờ danh sách sang tay bên kia.
- Cứ như ngày xưa thì chị đã nhận lời rồi.
Nhàn bắt đầu thấy nghi ngờ. Có điều gì đó Thanh Phong kiên quyết giấu còn Danh lại muốn tìm ra. Và tất nhiên bây giờ cô đứng về phía Danh.
- Thôi được. Nể tình ngày xưa – cô đứng dậy chộp lấy tờ giấy và thúc vào lưng Phong – đi ra nhanh nhanh cho tôi còn đóng cửa phòng.
Bóng Phong vừa khuất, cô đi xuống căn tin, gửi một tin nhắn báo cho Danh rằng Phong dặn cô không để lộ danh sách này cho cậu ấy biết.
Danh đọc tin nhắn chớp nhoáng rồi đứng dậy.
- Thưa cô, em muốn ra ngoài.
Cô giáo môn Văn vốn đã lớn tuổi và khó tính nhìn cậu qua cặp kính gọng sừng cũ kĩ rồi gật đầu. Danh bước ra ngoài, mải suy nghĩ đến nỗi chẳng thèm để ý đến cây bút bị rớt dưới sàn, đá bay nó ra ngoài cửa.
Thanh Phong muốn giấu cậu chắc chắn không phải việc thường.
Ba đi công tác nên tạm thời tôi chưa phải dọn đến ngôi nhà sang trọng kia. Đối với tôi thì ở đâu cũng được cả, miễn là có chỗ để chợp mắt vào ban đêm. Trời đã nửa thu, những bài kiểm tra giữa kì đến tới tấp làm tôi quên luôn cả việc mình còn phải đóng giả làm Anh Thư.
- Chiều nay đi bar nhé?
Kể từ cái hôm nộp bài, Phong gọi cho tôi đúng 3 lần và lúc nào cũng nhắc đến việc đi bar. Cậu ta không phải làm thêm đã đành nhưng chẳng lẽ học cũng không?
- Tôi bận rồi. Chiều phải lên thư viện.
- Học gì học lắm thế? – Phong gắt gỏng.
Tức muốn dồn máu lên não, tôi hét lên trong điện thoại:
- Cậu không cần học nhưng tôi thì có. Ngu thì phải học thôi, kì này mà điểm trung bình thấp là tôi đi tong đấy!!!
- Khoan đã, gì mà ghê thế - giọng của Phong nhỏ lại, hình như cậu ta phải giơ điện thoại ra xa để tránh tiếng hét của tôi thì phải – có ai nói cô ngu đâu, chỉ là "không được thông minh thôi".
Nói như đấm vào tai người ta ấy, chẳng qua tôi nói thẳng còn cậu ta thích dùng từ hoa mĩ.
- Mặc xác cậu – tôi hằm hè – tôi học tiếp đây.
- Ấy khoan, còn hợp đồng thì sao?
Ừ nhỉ, tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện này. Hợp đồng giữa tôi và Anh Thư đã được kéo dài thêm mấy tuần nữa. Tiền vẫn chuyển vào tài khoản đều đều, nhưng cái vụ gặp mặt đàn em và đi bar thì tôi trốn tiệt. Không biết nếu tôi nghỉ thì chị ta có cúp tiền luôn không. Tôi còn phải đóng tiền học, ăn uống, rồi gửi về cho má.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là kì thi sắp tới.
- Chứ cậu nói tôi phải làm sao? – tôi mếu máo gần như sắp khóc trong điện thoại.
- Hừm – Phong im lặng hồi lâu, có vẻ như suy nghĩ đắn đo gì nhiều lắm – những hôm đi bar cô đến nhà tôi kèm học cho, học xong thì tiếp tục công việc trong hợp đồng.
- Cậu nói thật chứ? – tôi cảm thấy mình đang trợn mắt.. qua khung cửa sổ trước mặt, có cái gì đó vui vui đang nhen nhóm trong lòng.
- Không tin thì thôi.
- Vậy bao giờ? – tôi hỏi ngay tắp lự.
- Mai nhé! Giờ tôi không rảnh.
- Nhưng rõ ràng cậu vừa rủ tôi đi bar?
- Nếu cô rảnh thì đi bar, chứ tôi không rảnh kèm cô học lúc này được – sau câu nói nóng nảy là một tràng những tiếng "tút" dài.
Hừ! Cậu tưởng mình giỏi mà lên mặt hở?
Mặt tôi nóng bừng, xém thì ném cái điện thoại vào góc tường rồi.
** ** **
Thanh Phong ngồi trên giường, mặt cũng hằm hằm không kém. Cậu đưa chân đá thằng nhóc đang ngồi trên chiếc bàn kê cạnh đó.
- Chỉ tại mày nhá! Ai bảo học cũng không yên thân, làm thế nào mà để cô giáo báo cáo tình hình về nhà trước kì thi hở?
Thằng Tùng mặt cũng đưa đám không kém.
- Thế anh tưởng em thích để cho một kẻ đáng sợ như anh kèm cặp à? Thà bị nghe phụ huynh chửi còn hơn.
- Mày còn nói nữa là...
Phong giơ nắm đấm, Tùng ngoan ngoãn quay lại với quyển vở nhưng vẫn không chịu im.
- Vậy là anh kèm thêm Tỉ Tỉ nữa hén? Rủ Tỉ Tỉ qua học chung với em luôn.
- Ham hố. Để mày thừa cơ.. ôm người ta à? – Phong bực bội, không hiểu sao mình lại nói ra câu này.
- Chỉ là sơ xuất thôi. Có thế mà anh cằn nhằn mãi từ hồi ấy đến giờ - thằng Tùng làu bàu trong miệng. Nó cũng có thích thú gì đâu. Sau màn chọc Tỉ Tỉ, nó đã bị đại ca Thanh Phong "chỉnh" cho một trận nên thân. Dù biết anh nó đối với Tỉ Tỉ như thế nào, nhưng nó thấy quan hệ hai người có gì đó hơi lạ.
Phong cũng không hiểu tại sao cậu lại quan tâm nhiều đến chuyện này như thế. Không phải Anh Thư, nhưng mà...
- Mà sao anh nói chuyện với Tỉ Tỉ vô phép thế? – thằng Tùng búng tay, quay lại hỏi như vừa nhớ ra chuyện gì ghê gớm lắm.
Phong trợn mắt nhìn rồi phóng cái gối ôm trên giường thẳng vào mặt thằng nhỏ.
- Không phải chuyện của mày!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip