Chương 40 : "chỉ nhìn một cái cho đỡ nhớ thôi ..."

Cái kiểu cư xử như trẻ con hoàn toàn chẳng giống Thanh Phong chút nào. Nhưng cậu không để tâm đến điều đó, hoặc không muốn nghĩ đến, chỉ vì cậu chẳng muốn nhắc đến cái lí do vì sao mình lại giận Hoài Thư đến như vậy.

Khỉ thật! Mình cứ nghĩ đó là chuyện bình thường, ai ngờ cái cảm giác trong lòng lại khó chịu đến thế.

Phong bước thẳng ra trường. Chỉ mới có 5h sáng. Dù Danh không đề nghị thì cậu cũng sẽ tự khắc nghỉ học. Nghỉ hẳn 3 ngày luôn cho biết mặt!

** ** ** ** **

Danh ngồi lặng yên trên ghế, cứ nhìn chằm chằm về phía cái giường khiến tôi cảm thấy khó chịu. Hình như anh ta đang cố kiểm tra xem tôi có bị thương hay xây xát chỗ nào để còn "giải quyết" nốt đây mà.

Cuối cùng, Danh cũng chịu cầm lên một tờ báo. Mặc dù chỉ giả vờ xem (tôi biết thừa vì hầu hết chẳng có học sinh cấp ba nào thích đọc tờ Pháp Luật vào sáng sớm cả, và Danh không phải ngoại lệ), nhưng như thế còn đỡ hơn.

Tôi nhỏm dậy, ngó lên cái đồng hồ ở bức tường đối diện. Chỉ mới 15ph mà cảm thấy dài như cả một ngày.

- Tôi về được chưa?

- Chưa đâu – Danh mỉm cười, ấn tôi nằm trở lại – chắc tối qua em không chợp mắt được là bao nhiêu, giờ ngủ bù.

- Nhưng mà....

- Sao? – Danh nhìn tôi, hơi nhướn mày.

- À thôi, không có gì.

Tôi nằm xuống, quay mặt vào phía tường. Vừa rồi tôi đã định nói kẻ ngủ ít không phải là mình mà có lẽ là Phong mới đúng. Nhưng tự dưng nhắc đến cái tên đấy làm chi, tôi không thích.

Rõ ràng hôm qua tôi đã tự thề là sẽ không ngủ, vậy mà chỉ ngồi một lát là đầu óc đã lơ mơ từ lúc nào, trong khi Phong ở bên cạnh chẳng hề có ý định ngủ. Cậu ta làm gì cho đến khi gần sáng chứ? Trong khi tôi dù có bị tỉnh giấc mấy lần cũng vẫn ngủ ngon lành đấy thôi.

Đúng là cái tên dở hơi.

- Thư này!

Hoài Thư mải suy nghĩ gì đó đến nỗi không nhận ra Danh gọi mình từ nãy giờ.

- Anh định nói gì?

- Em có biết bọn nào hại mình không? – giọng anh tỏ vẻ quan tâm. Danh mà biết đứa nào dám nhốt Hoài Thư vào phòng Chức năng, nhất định sẽ xử chúng một trận ra trò trước khi Phong ra tay. Nhưng rất tiếc, câu trả lời của cô lại là một cái lắc đầu.

- Không một dấu hiệu nào?

- Không. Tôi tưởng anh phải biết chứ, nếu không thì làm sao anh biết tôi ở đây mà đến? – cô hỏi lại.

- Cái đó lại là một chuyện khác.

Danh ngó lơ ra chỗ khác, một tay đưa lên gãi đầu với vẻ lúng túng. Tối hôm qua lo lắng đến thế nào, cố tìm mọi thông tin về cô ấy thế nào, anh phải cố giấu. Có thích Hoài Thư đến mấy, anh cũng cần phải thể hiện bản lĩnh của mình chứ.

- Mà đừng nói với anh là Phong bị nhốt cùng em đấy nhé – anh cố gắng đổi chủ đề.

Giờ này mà vẫn có người nghĩ đại ca Thanh Phong dễ bị lừa mấy trò như thế sao? Chỉ có kẻ ngốc nghếch như tôi mới dính đòn thôi.

- Là cậu ta tự nguyện đấy – tôi nhún vai – Phong trèo tường vào, nói là không dám để cho kẻ ngốc nghếch như tôi ngồi một mình.

- Thật thế à? – Danh cố cười. Anh biết mọi chuyện không phải đơn giản như thế.

- Chứ còn sao nữa. Cậu ta lúc nào chẳng nói tôi với cái giọng ấy.

Hoài Thư thở dài, một tay vắt lên trán. Được 3s cô lại nhỏm dậy, thả hai chân xuống tìm đôi dép, nhìn anh với ánh mắt nài nỉ.

- Làm ơn chở tôi về với.

** ** ** **

Tôi trở về nhà với trạng thái mệt mỏi toàn thân. Quyên nói là ba tôi chiều mới về, thế nên chẳng có ai thắc mắc chuyện cả đêm qua tôi ở xó nào, làm việc gì. Mọi người cứ nghĩ tôi lại trốn đi bar thâu đêm giống Anh Thư. Được vậy thì cũng mừng đi, ít ra khi trở về nhà, ta chỉ mệt mỏi chứ không chán nản và cứ suy nghĩ lung tung về những chuyện đâu không.

Cái ba lô của tôi được đặt trên bàn ngay ngắn, có lẽ là một trong hai đứa đàn em mang về giùm. Vừa đặt lưng xuống giường, chưa kịp thay đồng phục hay rửa mặt cho tỉnh táo, điện thoại trong túi tôi đã reo inh ỏi.

Chưa đủ rắc rối với hai tên con trai kai hay sao mà nhóc Hy còn gọi điện cho tôi nữa hở trời?

- A lô?

- Hoài Thư phải không? – rõ ràng Phục Hy biết là tôi mà còn cố tình hỏi lại.

- Nếu không tin thì cúp máy đi – tôi đáp rồi ngáp một cái, giọng uể oải.

- Vậy mà cái giọng của chị nghe như ở cõi khác vọng về vậy. Chị đi đâu cả hôm qua mà em gọi mãi không được – giọng của Phục Hy vừa bực mình vừa lo lắng.

Có đi đâu đâu, tôi chết dí một chỗ, muốn ra cũng không được ấy chứ. Tôi mà trả lời điện thoại của nó gọi hôm qua mới là chuyện lạ.

- Lần sau gặp tôi sẽ kể cho. Cậu có chuyện gì nói nhanh lên, giờ tôi mệt lắm.

- Nếu là hôm qua thì chắc em đã nói rồi, nhưng bây giờ gọi chỉ để hỏi thăm thôi. Chị biết cách làm người khác lo lắng đấy.

- Thôi nào, có chuyện gì thì nói luôn đi.

- Lần sau gặp em sẽ kể cho – Phục Hy nhái lại cái câu của tôi rồi cúp máy.

Cả thằng nhóc này cũng bắt đầu có vấn đề thì phải.

Tôi cất điện thoại rồi vào bồn tắm xả nước nóng. Một đêm mệt mỏi đã qua đi, nhưng mà tác hại nó gây ra thì vẫn còn. Hy vọng sau khi ngâm nước ấm, tôi sẽ đỡ hơn so với cái hoàn cảnh lúc này.

Chuông vừa reo hết tiết một, Phục Hy đã vội vàng lao ra ngoài cửa, nhưng vì giáo viên đi trước chậm rãi nên cậu chẳng thể nào đi nhanh được. Chỉ mấy giây sau Quỳnh Chi đã bắt kịp cậu, vui vẻ choàng một tay qua.

- Mình ngồi chung một bàn nhé? - Cô nàng mỉm cười.

Quỳnh Chi càng cố gắng bao nhiêu thì cậu càng cảm thấy khó chịu. Thà cô ta cứ vô tư như ngày xưa, có khi cậu còn chấp nhận được.

- Tôi không có thói quen ngồi dưới căn tin – Phục Hy đáp lại lạnh lùng, cố bước trên phía trước, hai tay đút vào quần để Quỳnh Chi biết ý rụt tay lại. Cô chỉ nhìn cậu với đôi mắt buồn, tự nhủ mình phải ráng chịu đựng. Đôi giày cao gót mọi hôm đã được thay bằng sandal đế bẹp cho thuận tiện nên cô chạy theo cậu dễ dàng hơn mọi hôm, cố đi ngang hàng, tay trái vẫn vòng qua tay phải của Phục Hy.

- Hôm nay là ngoại lệ mà.

- Tại sao lại ngoại lệ - Phục Hy đáp với giọng bướng.

- Vì em thích thế - Quỳnh Chi nhìn thẳng vào mắt cậu nói. Cậu cứ cố chấp như vậy thì cô đành phải gây sức ép – vì anh đã hứa rồi, và vì anh lo lắng cho hai chị em nhà ấy thì phải thế thôi.

Chẳng có lấy một lí do nào liên quan đến cô, nhưng không phải vì thế mà cô chịu bỏ cuộc. Người ta nói "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" cơ mà. Cô không tin mình có quyết tâm mà chẳng làm nên chuyện.

Phục Hy không hề né tránh mà cũng nhìn thẳng lại cô, cậu muốn thử "đọ mắt" xem Quỳnh Chi cương quyết đến mức nào, và cuối cùng phải thở dài chịu thua.

** ** ** * **

Ngân suýt nữa thì mắc nghẹn viên kẹo trong cổ khi nhìn thấy Phục Hy chịu để cho Quỳnh Chi khoác tay mình bước vào. Nó huých cùi chỏ vào thằng Hùng lúc này đang xì xụp với tôi phở, liếc mắt kín đáo. Anh chàng cũng chẳng khác gì Ngân, bất ngờ đến nỗi không kịp hút hết cọng phở.

- Chuyện... này.... là sao? – Hùng lắp bắp – chẳng lẽ Phục Hy nhà ta chịu thua rồi à?

- Hỏi thế thì làm sao trả lời được chứ.

Ngân nhìn khắp một lượt, và nhận ra có không ít người cũng đang thắc mắc giống mình. Nó chưa kịp đưa ra câu nhận xét thì lại đành phải ngậm miệng lại khi thấy Phục Hy đang tiến về phía bàn mình, vừa cười vừa vẫy tay.

Chẳng cần ai mời, Quỳnh Chi tự tìm cho mình một ghế ngồi bên cạnh Phục Hy, tự nhiên như kiểu được mọi người chào đón.

- Rất vui được làm quen với anh chị.

Cô nàng cười làm quen. Còn Ngân và Hùng chẳng nói được câu nào, đưa mắt nhìn Phục Hy - kẻ đang cố tình ngó lơ chỗ khác.

** ** ** ** ** **

Một giấc ngủ không đủ để làm người ta quên đi mọi mệt mỏi, nhưng ít ra cũng khiến cho đầu óc tỉnh táo.

Bây giờ mới có 1h30, còn kịp vào tiết 2 nên tôi quyết định vẫn đi học, không phải vì Anh Thư mà vì chính bản thân mình. Học ở trường thì cũng đã xin nghỉ rồi, tôi đành phải đến Đồng Khánh tạm, tranh thủ buổi nào ôn tập ngay buổi ấy. Kì thi còn đang treo lơ lửng trước mặt, và nếu tôi không cẩn thận thì liệt môn văn dễ như chơi.

Giờ chuyển tiết, bụng réo cồn cào tôi mới sực nhớ ra dạ dày chẳng có gì để tiêu hóa ngoài cái bánh mì và ngụm sữa hôm qua Phong đưa cho. Định bụng nhờ hai tên "đàn em hờ" mua giùm mình cái gì đó thì tụi nó đã biến mất ngoài cửa lớp trước khi tôi kịp lên tiếng. Tôi đành phải lê lết xuống căn tin, cố ngó trước nhìn sau để tránh mặt người-mà-mình-chẳng-bao-giờ-muốn-gặp.

Nhưng chạy trời không khỏi nắng. Lúc tôi vừa hí hửng mang bịch bánh bước ra từ căn tin thì lại gặp Danh và một cô gái bước vào. Việc nhận ra cô gái là người đã hỏi chuyện mình hôm bữa không làm tôi ngạc nhiên bằng ánh mắt thờ ơ của Danh lướt qua mình.

Có thể tôi không mong một câu hỏi thăm hay hành động nhiệt tình quá đáng của Danh như mọi hôm, nhưng thái độ lạnh lùng như thế thì đúng là không đoán trước được. Thậm chí nụ cười thường thấy cũng chẳng xuất hiện, cứ như thể tôi chỉ là cái bóng vô hình. Trông Danh chẳng khác gì cái hình ảnh mà tôi bắt gặp ở bàn ăn trong căn tin hôm qua, cái hình ảnh khó gần khiến người ta cảm thấy sợ.

Tôi trở về lớp với bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Giờ thì chẳng có cái đuôi nào bám theo, nhưng thay vào đó là những thắc mắc không có lời giải đám. Lớp học vắng teo. Ngồi xuống bàn học, tôi nhìn chăm chăm vào cái bảng xanh không một nét phấn trắng, y hệt mớ bòng bong trong đầu không có điểm gỡ.

Phong giận tôi, và giờ thì Danh lạnh lùng. Hình như tôi đã gây ra lỗi lầm gì đó lớn lắm, lớn đến nỗi mà những người xung quanh bắt đầu cảm thấy chán ghét và trở nên xa cách. Tôi không cần ai yêu quý gì mình, nhưng lại rất sợ nếu như mình trở thành cái gai cản đường họ.

Thực sự tôi chẳng lầm lỗi đến thế đúng không?

Những lúc này, tôi lại cảm thấy mình cô độc hơn bao giờ hết. Giống như hồi má chuyển về quê, để tôi ở lại một mình trên thành phố đông người này, đối mặt với bao khó khăn – một mình. Cứ lúc nào chỉ có một mình, tôi lại muốn có cái mai rùa để tự thu mình lại, núp trong đó. Tôi chẳng bao giờ khóc vì những điều như thế này, không phải vì bản thân mạnh mẽ, mà vì má đã dặn như vậy.

"Những gì người ta nghĩ về con không quan trọng bằng những gì con nghĩ về mình, vì vậy đừng áp đặt mình vào những suy nghĩ bi quan và nhốt bản thân trong nỗi cô đơn..."

Đúng vậy, Thanh Phong thì sao? Danh thì sao chứ? Họ chỉ là những người đi ngang qua con đường của tôi, chỉ cần tôi cứ bước tiếp thì chẳng có chuyện gì. Con đường mà tôi chọn vốn đã chẳng có một nửa gia đình kia, vậy thì sao tôi lại phải bận tâm về những chuyện rõ ràng chẳng quan trọng bằng gia đình mình kia chứ.

Hãy cứ lo cho việc học của mình trước đã. Tuy cái lời hứa "chịu trách nhiệm về cái đầu" của Thanh Phong chẳng còn nữa, nhưng tôi còn nhiều cách để đối phó với kì thi của mình cơ mà.

** ** * ** ** **

- Đại ca – Thắng nhìn Danh bước vào lớp với nét ngạc nhiên không giấu diếm – anh đi với Nhàn về đấy à?

Danh về bàn học của mình, ngồi gác chân lên cái ghế bên cạnh. Anh tựa đầu vào khung cửa sổ, mắt lim dim:

- Ừ, thì sao? – Danh đáp.

- Em tưởng anh đi gặp Hoài Thư, đi với Nhàn thì chắc chắn chẳng gặp được rồi – Thắng chép miệng.

- Có gặp đấy chứ. Nhưng chỉ nhìn một cái cho đỡ nhớ thôi.

Danh mỉm cười nhẹ nhàng.

- Vậy là anh bỏ cuộc rồi à? – Thắng nhướn mày, hỏi vậy thôi chứ nó chẳng tin vào câu nói của mình lắm.

Đúng như Thắng suy nghĩ, Danh bật dậy, cốc vào đầu nó một cái.

- Mày nghĩ sao mà nói anh vậy hả? Về nạo hết dừa trong đầu ra đi nhé.

- Thế là không phải à? – Thắng vừa hỏi vừa nhăn nhó đưa tay xoa đầu. Tuy Danh chỉ đánh chơi, nhưng không phải vì thế mà cái cốc không có lực.

- Anh chỉ đang tính lùi một bước để tiến hai bước thôi – Danh nhìn thằng đàn em cười – vả lại sắp được gặp mặt riêng rồi, cố chờ đến lúc đấy vậy. Anh mà tìm nhiều quá sợ Hoài Thư nhìn thấy mình mà chán.

Thế đấy. Đại ca Danh Kíp cũng có lúc như thế này sao? Là do Thắng già trước tuổi hay người ngồi trước mặt bắt đầu có suy nghĩ giống trẻ con nhỉ. Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Danh, nó không tin là sáng nay anh đã hằm hằm như thế nào lúc trở về từ trường. Bắt hai thằng đàn em trong nhóm nhảy ếch 100 lần vì cái tội chẳng tìm được thủ phạm nhốt Hoài Thư hôm qua chứ có phải đùa đâu. Mà hình như cô nhóc đó được đưa ra ngay sau đó, chứ làm gì có chuyện để cô nhóc bị nhốt cả đêm trong cái phòng đó. Là nó còn thấy xót chứ đừng nói đến Danh.

Danh bắt đầu thả hồn theo điệu nhạc, nó cũng chẳng muốn làm phiền, để mặc anh tự do với những suy nghĩ trong đầu.

** ** ** ** **

Brrrrr~!
Tôi giật mình nhỏm dậy. Mới đó mà đã ngủ gật rồi.

Là ba gọi đến. Hơ, vậy mà tôi cứ tưởng....

Hoài Thư! Mày tưởng cái gì chứ? Đã nói là không để tâm đến rồi mà.

- Ba ạ? – tôi lễ phép.

Hình như ba tôi đang ở ngoài đường nên trong điện thoại hơi ồn, phải căng tai hết cỡ tôi mới nghe được ông nói.

- Con đang ở trên trường hả Thư?

- Dạ.

- Tối nay con ở nhà chứ?

- Vâng – tôi mải đoán xem ông hỏi mình ở nhà để làm gì đến nỗi quên mất tối nay có lịch làm thêm.

- Vậy tối nay ba con mình ra ngoài một tí. Ba sắp về rồi.

- Sao ba nói mai mới về cơ mà? – tôi ngạc nhiên.

- Ừm, có một chút thay đổi...

Tiếng điện thoại rè rè, nhưng tôi biết không phải vì lí do đó mà ông bỗng nói nhỏ lại.

- Ba lại có kế hoạch gì định kéo con vào đúng không? – tôi cảnh giác, nhớ lại dạo này thấy thái độ của ông hơi khác.

- Không, chỉ dẫn con đi mua đồ thôi.

Mua đồ á? Tôi nhớ là mình có mở miệng năn nỉ ba đâu. Đồ Anh Thư mua lần trước tôi còn chưa sử dụng hết nữa là. Mua đồ là một trong những thứ mà con nhỏ quê mùa như tôi không để tâm đến, ít ra lúc này nó cũng xếp sau Danh và Phong.

Khỉ thật! – tôi tự cốc đầu mình một cái – cứ nghĩ đến là thế nào!

- Thế nào? – ba hỏi vì chẳng thấy tôi đáp lại.

- Con không cần đâu ba....

- Sao lại không – ba nóng nảy ngắt lời tôi – ba nói cần thì phải cần. Thế nhé, tối ba về.

Nói xong là ông cúp điện thoại ngay lập tức, như kiểu sợ dây dưa thì tôi sẽ tìm đường tránh. Mà đúng là thế thật mà, tôi chẳng dám mạo hiểm với những gì mình chưa biết trước đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip