Chap 7: Bộ thất vĩ đại
KTX Tồi Tàn. Phòng của Raffia.
Ờm... Đây là đâu?
Raffia thấy bản thân đang đứng giữa không trung. Và rồi cậu ta như mất đi lực đỡ, ngay tức khắc rơi xuống dưới.
Cơn gió thổi khiến mái tóc dài của cậu bay tứ tung.
Raffia sau đó đáp nhẹ nhàng xuống nền cỏ. Cậu tia mắt nhìn xung quanh. Cậu thấy, thấy gã đàn ông tóc đỏ vuốt ngược lên, gương mặt trông khá giống một gã hề. Tên đó đang ôm lấy thân xác đầy máu của một "cô gái" tóc đen dài, thủ thỉ gì đó bên tai.
Cậu muốn tiến lại gần để nghe rõ hơn. Nhưng một cơn rung chấn xuất hiện. Và...
Raffia mở mắt.
Lại đưa mắt tìm hình hóng mèo Grim. Cậu ta thấy mấy con ma đang vây quanh Grim, chúng nói: "Heeheehee... Có phải hai đứa bị bắt phải đi dọn dẹp không?"
"Unnn... munyaaa... Chỉ năm phút nữa thôi..." Grim đang ngủ, nói mớ.
"Cứ ngủ thoải mái đi và sẽ không bao giờ thức dậy được nữa!" Con ma B cười khục khục.
"Như chúng ta vậy! Eee heehee!" Ma C.
"Ffgya!? Lại là mấy con ma đấy nữa!" Grim bừng tỉnh, cậu la lên.
Và sau đó là một hồi náo loạn gà bay chó sủa.
"Thế hai đứa đều sống ở đây à? Chuẩn bị tinh thần bị chơi khăm đi nhá. Kekeke!" Lũ ma.
"Xùy xùy, ta sẽ đuổi bọn mi đi cả thôi!" Grim khịt mũi.
"Chào buổi sáng. Hai em có ngủ ngon không-?" Crowley bất ngờ xuất hiện, gã trợn mắt nhìn cậu đang thở hì hục nằm dài trên ghế sofa.
Raffia vì né tránh mấy cú quánh nhau tầm phào của mấy thằng ngốc kia cho nên đầu tóc và áo cậu có chút xộc xệch. Hơi thở dồn dập.
Mà mỗi tối ngủ cậu đều sẽ chỉ mặc độc một cái áo sơ mi dài quá đùi, dĩ nhiên bên trong sẽ có mặc quần lót đùi rồi. Raffia đâu có thích thả rông như ai đó chứ!
Vì thế, lúc nằm dài trên ghế, chân cậu gác lên phía bên kia của ghế, để lộ cặp đùi nuột nà, trắng póc. Mập mờ sau lớp áo còn có chiếc quần lót đùi màu xám kia. Mà để ý kỹ hơn sẽ thấy có một vết sẹo mờ bên đùi trái.
Phụt.
Máu mũi lão gia Crowley bất giác chảy ra. Gương mặt đỏ phừng phừng.
"Xin lỗi đã làm phiền!!!!" Gã biến mất sau cánh cửa.
Raffia: ?
Cậu khó hiểu. Đều là đàn ông với nhau cả mà?
________Ta là dãy phân cách____________
KTX Tồi Tàn. Phòng chờ
"E hèm. Thầy tới để bàn về công việc sắp giao cho hai đứa đây. Hôm nay cả hai sẽ dọn sân trường....Cơ mà sân trường thì khá là rộng, dọn dẹp mà không có phép thuật là điều không thể.
Nên thầy cho hai đứa quét từ đường chính đến khu thư viện nhé. Hiểu chưa?" Crowley che miệng hắng giọng nói. Hai vành tai hắn vẫn còn phiếm hồng khi nhìn thấy Raffia.
"Em hãy trông chừng Grim cho cẩn thận đấy, đừng để sự việc như hôm qua xảy ra lần nữa." Thầy nhắc nhở.
"Ừm." Raffia gật đầu.
"Thầy trông chờ vào hai em cả đấy, cả hai có thể ăn trưa trong khu căn tin trường. Hãy cố gắng hoàn thành thật tốt công việc được giao." Crowley đặt tay lên vai cậu, tin tưởng nói. Sau đó rời đi.
"Chậc...Không đời nào mình lại đi làm mấy vụ dọn dẹp nữa đâu. Mình muốn đến lớp và bang! Bùm bùm bùm! Sử dụng các chiêu thức phép thuật tuyệt vời nhất!" Grim ao ước.
"Vậy thì trước đó phải làm xong công chuyện cái đã, nhóc mèo." Raffia mắt cá chết nói.
Grim tiếp tục lầm bầm bất mãn.
...
Đường chính.
"Uwaaaah~ Lớn quá. Ra đây chính là đường chính. Hôm qua ta không chú ý lắm nhưng mấy bức tượng kia là sao vậy? Cái nào nhìn cũng đáng sợ quá." Grim bất ngờ.
"Bức tượng quý bà này nhìn độc ác ghê." Grim cảm thán.
Mấy nhân vật này trông quen ghê. Hình như Milluki từng bật mấy bộ hoạt hình có mấy người này thì phải... Disney?
"Cậu chưa nghe đến danh Nữ Hoàng Quân Cơ bao giờ à?" Một chàng trai có mái tóc rối bù, màu cam sẫm và đôi mắt đỏ. Trên mắt trái của cậu ta có một mảng màu đỏ hình trái tim bước tới.
"Nữ Hoàng Quân Cơ? Bà ta có quan trọng lắm không?" Grim thắc mắc.
"Trong quá khứ, bà ấy là nữ hoàng và sống trong mê cung hoa hồng. Nữ hoàng cực kì nghiêm ngặt coi trọng mọi luật lệ, bà tỉ mẩn đến từng việc hành quân của các binh sĩ Quân Bài, hay màu của những bụi hoa hồng." Cậu ta tiếp lời.
"Vùng đất đã trở nên điên loạn do ai cũng phải tuân theo những luật lệ hà khắc."
"Tại sao mọi người phải làm thế ư? Bởi vì nếu không sẽ bị bay đầu!"
"Eo ơi, ghê rợn thế!" Grim.
"Nghe ngầu mà, tôi thích như thế hơn. Ai sẽ thèm nghe lời một nữ hoàng nếu bà ấy chỉ toàn mềm lòng thôi chứ?" Cậu ta cười.
"Chắc vậy, một người cầm quyền hà khắc thì sẽ tốt hơn." Grim gật gù.
"Không, là bạo chúa thì sớm muộn cũng sẽ rơi đài thôi." Raffia sau khi im lặng lắng nghe mới lên tiếng nói.
"Ý ngươi là-?" Grim khó hiểu.
"Ngươi còn trẻ trâu quá, chưa hiểu sự đời rồi. Khi làm bạo quân như vậy, ngươi sẽ bị chính người dân quay lưng và nổi dậy đấu tranh. Cuối cùng, kết cục của ngươi là ở bên cạnh máy chém." Raffia độc ác nói, trên tay còn cầm theo cuốn sách có hình ảnh một cái máy chém cổ xưa.
"Gyaaa, trông đáng sợ quá!" Grim rùng mình.
"Mà mà, tùy ý kiến mỗi người thôi." Chàng trai tóc cam đổ mồ hôi hột, cười cho qua.
"Cơ mà, ngươi là ai vậy?" Grim quay ra nhìn cậu bạn kia.
"Ace. Tôi là Ace, mới đến nhập học xong thôi, rất vui được làm quen~" Ace nở nụ cười chói sáng.
"Ta là Grim, một thiên tài và mai sau sẽ thành thầy phù thủy mạnh mẽ nhất! Còn tên ngốc đằng kia là Raffia, đó là tay sai của ta!" Grim vốn dĩ biết cậu là nam vì hôm qua cậu có nói rồi, lúc nói chuyện với Crowley, Grim đã nghe thấy điều đó.
"Ace. Tên cậu nghe lạ à nha." Grim nói tiếp.
"Tôi là Raffia, và không phải tay sai của con mồn lèo này." Raffia vô cảm phủ nhận. Sau đó lại chỉ tay vào Grim.
"Ai là mồn lèo chứ!!!!" Grim phản bác.
"Nè Ace, còn con sư tử với vết sẹo to bự kia là ai? Nổi tiếng không?" Grim lại quay sang nhìn Ace, hỏi.
"Tất nhiên! Đó là Vua của Muôn Thú, thống trị cả vùng Savanna." Ace đáp.
"Tuy nhiên, ngài ấy không được định sẵn làm vua, ngài ấy dành ngôi bằng vũ lực và một kế hoạch đã được tính toán hoàn hảo.
Sau khi làm vua, ngài ấy cho phép cả những con linh cẩu hôi hám sống trên lãnh thổ của mình, tuy chúng bị phân biệt đối xử."
"Ooooh. Ta đoán ông ta hẳn là một người cứng rắn không bao giờ chịu khuất phục bởi địa vị của mình." Grim.
"Không, chỉ là một con mèo lớn thôi--" Raffia lầm bầm nhưng hai người kia đều nghe thấy được.
Grim: "..."
Ace: "..."
"Còn bức tượng người phụ nữ với chân bạch tuộc này thì sao?" Grim đổ mồ hôi hột chuyển sang vấn đề khi nãy.
"À ừm... Đây là Phù Thủy Biển, sống trong một hang đá dưới đáy đại dương. Bà ấy có thể giúp đỡ những người đang gặp điều không may mắn.
Chỉ cần trả cho bà ấy một cái giá, bà ấy có thể thay hình đổi dạng cho họ, giúp họ tìm được tình yêu, gì cũng được.
Chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực thì cái gì bà ấy cũng làm được hết. Cơ mà cái giá phải trả thì hơi cao.
Cũng đáng cho cụm từ " Cái gì cũng làm được" mà nhỉ?" Ace bối rối nói tiếp.
"Nyaaa-ha! Nghĩa là ta có thể làm giàu bằng việc trở thành một phù thủy vĩ đại hả?" Grim sáng mắt.
Ồ. Một con mèo tham lam.
Nó làm Raffia nhớ lại hôm qua. Cậu đã kiểm tra lại đống thẻ tín dụng và mấy cọc tiền kia. Toàn bộ đều đã biến đổi từ Jenny thành Madollar, một loại tiền tệ thông dụng ở đây.
"Thế còn người đàn ông với cái mũ to bự này thì sao?" Grim dồn dập hỏi tiếp.
"À, đây là Thầy Phép của vùng sa mạc. Ông thật sự là một người khôn khéo khi làm quan dưới trướng một tên Vua ngu ngốc, và hoàn toàn nhìn thấu một tên trộm cắp đường phố giả mạo hoàng tử để lấy lòng công chúa.
Sau đó thì ông nắm trên tay cây đèn thần, và rồi trở thành Thầy Phép vĩ đại nhất!
Với quyền năng đó thì ông ấy đã lên ngôi Vua." Ace nói.
"Hô hô! Vậy là muốn vĩ đại thì phải là tâm điểm của sự chú ý nhỉ." Grim.
"Nhưng cũng sẽ sớm rớt đài thôi." Raffia.
"Eh? Tại sao?" Grim khó hiểu.
"Thì nó vốn vậy mà." Cậu đáp. Cậu chỉ nói theo nội dung kịch tình câu chuyện cổ tích đó thôi mà.
Grim: "..."
Ace: "..."
"Ô. Người phụ nữ này đẹp ghê." Grim bắt đầu đổi chủ đề.
"Thì bà ấy là Nữ Hoàng Sắc Đẹp mà.
Bà ấy luôn kiểm tra " sếp hạng sắc đẹp " mỗi ngày bằng một cái gương thần.
Nếu mà ngôi vị số một của bà mà bị ai đó cướp thì bà ấy sẽ giành lại nó bằng bất cứ giá nào.
Có lẽ bà ấy có một niềm khao khát trở thành người xinh đẹp nhất rất to lớn. Tuyệt thật nhỉ?
Người ta còn kể bà ấy pha thuốc độc giỏi lắm." Ace.
"Đẹp thì đẹp thật...cơ mà... thôi vậy." Grim bĩu môi.
"Thôi là thôi thế nào, làm mọi giá để hoàn thành ước vọng thì rất đáng tôn trọng đó chứ." Ace.
"Cũng không sai-" Raffia lẩm bẩm.
"Ừ-ừm, ý nghĩ độc tôn thế cũng ngầu nhỉ. Ở đằng này, người đang đứng trong lửa ấy. Nhìn ông ta thôi cũng khiến ta rùng mình." Grim lại đổi chủ đề.
"Ông ấy là Chúa Tể của nơi địa phủ. Buộc phải cai trị một vùng đất đầy rẫy linh hồn quỷ dữ, tất nhiên là rất giỏi rồi.
Trông đáng sợ vậy thôi, chứ chưa lúc nào ông ấy được nghỉ ngơi cả.
Và sự chân thành của ông đã cảm hóa được Cerberus, nhà Hydra, thậm chí cả những chiến binh Titans để chiến đấu cho ông." Ace.
"Hmmm, Hmmm. Vậy là kể cả việc có tài cũng không thể khiến mình trở nên kiêu ngạo được." Grim.
Con mèo này cũng thông minh nhỉ? Đúng là mèo mà (≧▽≦)!!!
"Còn bức tượng cuối thì sao, bức tượng có sừng này ấy." Grim chỉ vào bức tượng người phụ nữ gần đó.
Ace hơi ngập ngừng nhìn cậu, thấy cậu không có ý bóc mẽ gì nữa mới dám nói tiếp.
"Đó là Phù Thủy Sợi Gai, sống trên núi Phép Thuật. Thanh tao và quý phái, trong cả thảy bảy người thì bà ấy sở hữu ma pháp và phép nguyền rủa mạnh nhất!
Bà ấy có thể hô sấm, gọi chớp, bao trùm cả thành phố bằng sợi gai, khả năng của bà ấy là ở một đẳng cấp khác hẳn.
Thậm chí có lúc bà biến thành một con rồng khổng lồ cơ!" Ace rất thích thú khi nói về người này.
Tôn trọng kẻ mạnh là điều hiển nhiên rồi. Mà hô hoán gọi sấm, gọi chớp... Raffia cũng làm được '-'). Thôi, nói ra lại sợ mất lòng nhau lắm--
Kệ đi.
Mà tên nhóc này diễn đủ chưa vậy? Bộ không thấy mệt à?
Raffia đăm chiêu nhìn Ace.
"Ồ ~ Một con rồng! Tất thảy loài vật đều ngưỡng mộ loài rồng đó." Grim cảm thán.
"Ai cũng ngầu hết. Chứ không như con gấu mèo nào đó..." Ace đột nhiên đổi gió, chuyển sang gây sự với mèo Grim.
Ồ. Hết diễn rồi kìa. Cậu vất vả rồi-
Ah. Mà sao cậu lại có cảm giác là nội trong hôm nay sẽ có liên hoàn điều tồi tệ diễn ra vậy '-')?
Raffia thở dài. Ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Muốn khóc quá đi--
/////•~•/////
End chap 7
Cầu CMT.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip