Chap 2

CHAP 2: Tâm sự Haibara: Đôi mắt...

Em sợ, anh ạ, em sợ ánh mắt của anh...
Cuộc đời em đã chịu quá nhiều bất hạnh, em đã không đủ can đảm để mở lòng với bất kì ai, em sợ cả những điều quan tâm vụn vặt dù nó thật chân thành, vì em sợ em sẽ mất cảm giác được thương yêu ấy một lần nữa. Đời em là những chuỗi ngày của địa ngục, bị truy sát, bị đe dọa, bị những cơn ác mộng ám ảnh hằng đêm, đêm đêm thét lên trong cô đơn và lo sợ.

Và rồi anh biết không? Em lại có thêm hy vọng sống, em gặp anh ấy, người đưa em ra khỏi những cơn mê sảng, người xóa tan ác mộng của em, mang lại cho em nụ cười, mang lại cho em hạnh phúc dù chỉ là nhỏ nhoi, không biết từ bao giờ em rất thích nhìn ánh mắt của anh ấy, ánh mắt to và sáng, ánh mắt thông minh bộc trực, ánh mắt quyết đoán khi giải quyết những vụ án. Nhưng ánh mắt đó không thuộc về em, nó thuộc về cô gái khác, mà khi đứng gần cô ấy đôi mắt kia lại tràn đầy hạnh phúc. Cô ấy xinh hơn em, dịu dàng hơn em, yêu anh ấy hơn em, và cô ấy thật tốt, cô ấy tốt đến nỗi ra tay cứu kẻ sát nhân, tốt đến nỗi che chắn em khỏi đường đạn của kẻ thù, thế nên em không muốn cô ấy buồn, càng không muốn đôi mắt của anh ấy nhuốm muộn phiền lo lắng, thế nên em ra đi...

Và khi gặp anh, em lại sợ, anh giống hệt anh ấy, từ hình dáng, tính tình, từ cách nói chuyện đến điệu bộ, từ thói quen vò cho tóc rối bời đến cách cười nửa miệng, và cả đôi mắt đó, đôi mắt em yêu, đôi mắt em không bao giờ muốn nhìn lại, vì em không muốn đau khổ thêm nữa. Anh quan tâm em giống anh ấy, anh cũng kéo em ra khỏi những cơn ác mộng, kéo em về với nụ cười hiếm hoi ngày nào, kéo em ra khỏi khổ đau vì mãi nhung nhớ anh ấy. Anh giống anh ấy lắm anh ạ, cũng ánh mắt biết cười đó, ánh mắt lo lắng cho em từng giây, ánh mắt sáng trong và một chút thông minh, tinh nghịch của chàng trai 17 tuổi. Và đó là lý do em không dám nhìn vào mắt anh, không dám đến bên anh, vì em sợ lắm anh ạ, em sợ ánh mắt của anh...làm em yêu thêm lần nữa, em sợ ánh mắt của anh lại làm em khổ thêm một lần nữa, em sợ em sẽ mất ánh mắt đó mãi mãi...thêm một lần nữa. Vì vậy, anh ạ, hãy tha thứ cho em những khi em ngoảnh mặt đi khi anh đến, vì những lần anh nói chuyện mà em lại lơ đi, vì những lần anh quan tâm mà em lại phớt lờ, em muốn nhìn anh lắm, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nhưng em cũng sợ...ánh mắt ấm áp của anh. Xin lỗi anh, anh nhé, một ngày nào đó khi em đã có thể nguôi ngoai mối tình đầu cùng nỗi ám ảnh bấy lâu, em sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt của anh mà nói rằng: EM YÊU ANH! Anh sẽ đợi em chứ?
End



Nguồn: Conan Fan Club

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip