Chap 1
Trên đời này không có mảnh đời nào là trọn vẹn.
Chúa luôn muốn trêu đùa với con người.
Khi Cậu và Anh ra đời, chúng là một cặp song sinh đẹp. Gần như vậy.
Hai đứa trẻ với mái tóc vàng óng như ánh mặt trời.
Và như đã nói, chẳng cái gì trên thế giới đau thương là hoàn hảo.
Vì từ khi mới lọt lòng, cậu đã mất đi ánh sáng từ đôi mắt và anh cậu, đã mất đi giọng nói của mình.
Tệ hơn, ngay khi vừa hạ sinh, mẹ của họ đã qua đời ở tuổi 28.
Nhưng trước khi bà đi, bà đã kịp để lại cho họ hai cái tên.
"Đứa con trai lớn sẽ là anh - nó tên Kim Taehyung ...
...Và đứa con trai nhỏ - Kim JungKook ..."
Bà đã trút đi hơi thở cuối cùng của mình.
Trớ trêu làm sao...
____________________________________
13 năm trôi qua như một cơn gió, nhanh và nhẹ nhàng đến kì lạ. Cậu và anh cũng sắp lên 14, ba chúng đã bỏ rơi hai đứa trẻ khi mẹ của chúng mất vừa tròn 5 năm. Khi còn rất nhỏ, chúng đã phải học cái gì là tự lập. Căn nhà cũ ọp ẹp như muốn đổ là tài sản quý giá nhất mà người ba để lại cho chúng.
Tuy nghèo khổ nhưng tình anh em đã giúp hai con người gắn bó với nhau hơn, yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Căn nhà cứ ngỡ lạnh lẽo lại tràng ngập tiếng cười của cậu, ấm áp làm sao.
Hàng ngày, công việc của chúng là mò cua bắt ốc và đánh cá , được chút nào thì đem ra chợ. Đồ ăn từng bữa khi thì rau dại và đậu, khi thì vài cái bánh bao. Ăn uống không đầy đủ nhưng nhìn đứa nào cũng rất dễ thương, đặc biệt là mái tóc màu vàng của chúng.
Anh cậu - Kim Taehyung - là một chàng trai " xinh đẹp". Tuy không thể nhìn thấy mặt anh nhưng cậu biết, anh cậu có màu tóc giống nó, tính tình anh hiền lành và dễ mến vô cùng. Cậu quý anh lắm! Anh là tất cả những thứ mà bây giờ đối với cậu là vô giá.
Hôm nay cũng như mọi ngày, sau bữa ăn trưa tạm bợ, Taehyung dẫn Jungkook đi mò cua. Thật xui xẻo vì vừa ra khỏi nhà, trời đã đổ mưa rất to. Cậu mặt tiu nghỉu buồn chán, vậy là tối nay lại nhịn đói ư...
Anh nắm chặt tay cậu, dúi người cậu xuống ghế.
"Hyung! Hyung làm gì vậy???"
"Ư..ư...!"
Taehyung liên tục nắm chặt bàn tay Jungkook với ngụ ý:em ở yên đây!
Anh ấy tính...
"Em biết anh đang định làm gì! Anh không được đi!!!"
Cậu lao ra như điên, quên mất cả cây gậy để mò đường. Và do mất đà, cậu té.
"Hyung ...hyung là đồ ngốc!...đồ ngốc!...em thà nhịn đói..."
Nước mắt cậu hòa vào làn mưa trắng, cậu cố bò lết ra khỏi cổng với cái chân bị trật nhẹ. Nhưng vô dụng, thứ nó thấy vẫn chỉ là một màu đen...anh cậu ...Taehyung ...Hyung đang ở đâu cơ chứ???
Ngay bây giờ, cậu ghét đôi mắt này hơn bao giờ hết. Cậu đấm xuống đất liên tục, số phận thật hay trêu đùa mà. Nhà cậu không hề khá giả. Bố mẹ đều ra đi...anh cậu câm và cậu thì mù...
Cậu hận đôi mắt này.
Cậu hận cái số phận của nó.
Kim jungkook ...cậu ghét cả cái tên đấy....
.
.
.
.
Hơn 3 tiếng trôi qua như thách thức sự kiên nhẫn của jungkook . Cậu kiếm cái khăn lau cho khô người, đứng không yên mà ngồi chả xong. Mưa chẳng có dấu hiện giảm. Mọi hôm, dù trời nắng ráo, cả hai đứa đều đi mò thì cũng chả được gì nhiều. Huống gì cái tình hình này? Hyung ...hyung mau về đi....
"Cạch! Cạch!"
Như đáp lại lời thỉnh cầu của cậu , Taehyung đã về. Người anh ướt nhẹp với cái nón đã tả tơi trên đầu. Tay anh xách một giỏ trúc đựng tôm, cua, ốc và vài con cá nhỏ. Anh cười ngây ngô, khuôn mặt lấm lem bùn với bùn. Anh cầm tay cậu , lắc đi lắc lại vẻ vui mừng như: mưa to, có nhiều thứ để bắt lắm Kookie à!!!
Cậu không nói gì, chỉ kéo cơ thể ướt và lạnh, gầy gò, ốm yếu kia vào lòng. Mong chút hơi ấm cỏn con của cậu có thể giúp được chút nào.
Taehyung lại cười. Có lẽ...như này cũng không uổng công anh nhỉ?...
Và anh ngất xỉu, cơn sốt như một vị khách không mời bất ngờ ập đến...
____________________________________
Cậu ngồi bên giường, lo lắng chỉnh lại cái khăn ướt trên trán anh. Mặt hiện rõ nét lo lắng như sắp điên. Anh của cậu đúng là ngốc chính hiệu! Jungkook đây thà nhịn đói chứ cậu không bao giờ muốn thấy cảnh tượng này. Điều đó khiến cậu không còn hứng quan tâm đến "bữa tối", cái thứ mà anh đã mặc sức khỏe của mình mà lấy về.
Không! Cậu chính xác là không cần cái thứ đó! Cậu chỉ cần Taehyung của cậu mà thôi!!! Đừng làm cậu thêm sợ nữa...giờ chắc trời cũng tạnh mưa rồi....
"Nếu hyung không dậy, Jungkook sẽ giận hyung ! Jungkook sẽ không chơi với hyung nữa!" Bỗng dưng, cậu hét lên.
Và cậu cảm thấy ai đó đang nhéo tai cậu vẻ không vui, người đó đang nhéo rất mạnh.
"Đau...á á...."
Cậu xoa xoa cái tai đỏ ửng của mình, ngước đôi mắt vô hồn về phía trước. Hyung ...anh ấy đã tỉnh lâu rồi nhưng không chịu lên tiếng cho cậu biết ư?
Cậu òa khóc, ôm chầm lấy ông anh ngốc của cậu. Một lần nữa, nước mắt của cậu ướt đẫm vai áo anh .
Taehyung xoa đầu thằng bé, anh vẫn im lặng như ngày nào. Nhưng đôi mắt hiện rõ vẻ không ưng ý.
"Cái thằng này...con trai mà khóc suốt ngày là sao. Trời ạ..."
Anh đẩy Jungkook ra, khẽ lau những giọt nước đang chực ứa ra từ đôi mắt của cậu. Anh khoác tạm một chiếc áo khoác mỏng, loạng choạng đứng dậy dìu cậu ra sau nhà.
Cậu ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng rất quen thuộc, là mùi hoa!
À đúng rồi, tại sao nó lại quên được nhỉ? Sau vườn nhà nó là một cây hoa anh đào rất lớn. Cũng không rõ hình thù ra sai nhưng hình như rất to, hoa cũng khá đẹp nữa.
"Anh dẫn em ra đây chi vậy?."
Cậu ngơ ngác hỏi, ông anh của cậu kéo tuột cậu đến gần hơn với gốc đào. Tuy không thể nhìn nhưng cậu có thể cảm nhận được, hoa anh đào đang rơi. Vậy là sắp đông rồi. Thời gian trôi nhanh ghê, cậu và anh sắp bước sang tuổi 15 rồi. Vậy là, cậu càng phải người lớn hơn, nghiêm túc hơn để có thể bảo vệ người mà cậu yêu quý nhất.
"Sakura rơi...chắc đẹp lắm ha anh." Vì không thể thấy gì nên Jungkook chỉ có thể dựa vào mùi hương ở khắp nơi mà đoán hoàn cảnh hiện giờ. Cậu biết, anh đào là loài hoa mà anh rất thích.
Qua cách tả của anh thì anh đào có màu hồng, nhưng người ta quen gọi là Sakura hơn. Cánh hoa mỏng manh và dễ tổn thương làm sao. Hơn nữa, tuổi thọ cũng không lâu. Chỉ cần một ngọn gió nhẹ cũng có thể mang chúng đi. Nhưng bù lại, cậu chắc, chúng rất đẹp. Chúng mang vẻ đẹp của sự thuần khiết, giản đơn nhưng đầy ý nghĩa. Như anh vậy.
"Hyung này...hyung rất giống...Sakura đấy.!"
"Ư...."
.
.
.
.
.
.
.
"Ưm!"
Anh đang rất vui khi nghe cậu nói thế, cậu chắc chắn là vậy.
Sakura vẫn rơi, tạo nên một khung cảnh có thể sánh ngang với chốn bồng lai.
Tiếc ghê ha...cậu không thể chiêm ngưỡng...mãi mãi không.
____________________________________
Một ngày bình thường như bao ngày khác lại đến. Như mọi lần, số tôm cua cá mà hai anh em kiếm được sẽ được đem ra chợ, hôm nay chúng được dùng để đổi lấy gạo nên tụi nó phải ra chợ sớm hơn một chút. Mới 5 giờ mà cả hai đã quần áo gọn gàng, trên tay là cả đống giỏ. Anh đi trước và cậu cầm gậy lẽo đẽo theo sau. May là chợ ở không xa nên chỉ cần một chút là đã tới nơi. Taehyung ngó nghiêng xung quanh, cố tìm bóng dáng cửa hàng quen thuộc đổi gạo hàng ngày.
"Taehyung! Jungkook! Hai đứa đến rồi hả? Mau vô đây!."
Một ông lão với vẻ mặt hiền từ, râu tóc bạc phơ và có vẻ độ trên 70 rồi. Ông chống cái gậy ló đầu ra ngoài, ra dấu gọi hai đứa trẻ vào. Chúng lon ton xách theo một cái bao nhỏ bằng vải và tiến về phía ông. Ông lão khẽ lắc đầu thở dài và chỉ cho chúng chỗ lấy gạo. Thật là, ở tuổi này trẻ con chỉ có ăn với học, còn hai đứa nó vốn đã mắc bệnh tật trong người thì chớ, lại mồ côi cha mẹ. Ông cũng muốn nhận nuôi và giúp đỡ chúng nó lắm, nhưng lão đây cũng chỉ ở thuê quanh năm. Kiếm miếng ăn cho mình còn không xong chứ đừng nói nuôi thêm hai cái miệng nữa...
Mong sao sẽ có người tốt bụng giúp đỡ chúng, còn lão, lão chỉ có thể đỡ đần được nhiêu đây.
"Các cháu lấy ít vậy?." Ông ngó vào cái bao bé tý của tụi nó, tò mò hỏi.
"Dạ hôm nay bọn cháu không kiếm được gì nhiều, nên không thể lấy hơn được."-Như mọi lần, vẫn là thằng bé mù lên tiếng.
Lão giật cái túi trên tay nó, chống gậy lọ mọ vào nhà lấy thêm gạo và dí vào người hai đứa, giọng chắc nịch:
"Tụi bay thật là...thôi, nhà này một mình lão sống bán gạo kiếm cơm qua ngày. Dù thế nào vẫn chỉ một miệng già, ăn không được bao nhiêu. Hai đứa cứ lấy đi."
"Nhưng..."
"Còn nhưng nữa là lần sau đừng đến!"
"..."
Chúng nó rối rít cảm ơn ông và nhanh chóng chạy mất. Lão à! Trên cái xã hội loạn lạc như vậy, gặp được một người tốt bụng như lão...quả thật là rất may mắn.
Chỉ còn băng qua một con đường và lách qua cái ngõ nhỏ ở góc phố là tới "nhà" của chúng nó rồi. Taehyung rối rít, cầm cây gậy kéo Jungkook đi thật nhanh. Nhanh đến nỗi mà cậu lại vấp té. Anh mếu máo xoa xoa cái chân bé bỏng của thằng em, tự trách mình bất cẩn hậu đậu này nọ.
"Hyung không có lỗi đâu!"-cậu xoa đầu người đối diện, cố giấu đi cơn đau ở chân -" Cái này không nhằm nhò gì với Kookie cả! Chỉ tại từ hôm qua tới giờ chưa có gì bỏ bụng nên anh mới lo lắng và cố chạy nhanh về nhà, Kookie nói đúng không?"
Anh gật lia lịa, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn cơ thể gầy gò của thằng em và cái bụng đang reo lên của mình. Đúng là cái tính nhanh nhảu luôn luôn hại anh mà mà.
Anh dìu cậu vào lề đường và bóp cái chân đang sưng tấy lên của cậu. Thằng ngốc này, nói dối thì cũng phải biết nghĩ một chút chứ, đã sưng tới mức vậy mà không đau sao?!
"Á! Bóng của con!"-Có tiếng con nít vang lên, theo phản xạ. Taehyung quay đầu lại và đập vào mắt anh là cảnh tượng một đứa bé trai đang đuổi theo trái bóng của nó ở ngay giữa đường.
"Chết tiệt!!!"
Không cần suy nghĩ, anh lao ra và xô thằng bé khiến nó ngã oạch sang vỉa hè. Thật buồn cười vì cùng lúc ấy, tiếng còi xe ô tô vang lên như điên. Những gì anh có thể làm là đứng dậy...
"KÍT!!!"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"RẦM!!!"
.
.
.
.
.
.
"OA OA OA!!!! MẸ ƠI!!!!!" Thằng bé con òa khóc, người đi đường hốt hoảng xúm vào thành đám.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip