[Twoshot Imagine] [BTS Jung Kook] EMPTY [Chap 1]

Jung Kook mở cửa tủ lạnh. Chút ánh sáng vàng vọt hắt ra làm đôi mắt nó khẽ nheo lại. Trống rỗng, cả bên trong cái tủ lẫn tâm trí nó.
Lầm bầm vài câu chửi rủa không rõ tiếng, Jung Kook quơ lấy bao thuốc lá cùng vài lon bia sót lại, nằm lăn lóc dưới đáy tủ. Nó nghiện, cái vị đắng ngắt cay xè phả ra từ điếu thuốc lạnh tê trên bờ môi. Sở thích kì dị đó khiến nó chỉ hút thuốc khi ở trong nhà.

Nhìn những bao thuốc rỗng nằm lăn lóc đầy sàn gỗ, bao lâu rồi nó chưa ra ngoài nhỉ? Nó không biết, và cũng không muốn biết.

Dù nó có nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường bao nhiêu lâu đi nữa, thời gian dành cho nó cũng đã hết rồi.

Dù nó có lật lại quyển lịch bao nhiêu lần đi nữa, cũng chẳng giữ lại được những kỉ niệm đã nhạt nhòa.

Dù nó có xoay chiếc đồng hồ cát bao nhiêu vòng đi chăng nữa, mọi thứ vẫn sẽ không trở về...

...

Jung Kook đang nhớ, rất nhớ. Đến quay quắt, đến não lòng. Nhưng mà nó nhớ cái gì? Nó (lại) không biết. Quái lạ!

Có lẽ nó nhớ ánh dương của nó? Đúng rồi. Jung Kook nhớ ánh mặt trời nhỏ bé ngày nào đã soi sáng cuộc đời nó. Ấm áp và dịu dàng, ánh mặt trời của nó...

Chậm rãi bước đến khung cửa kính ban công, Jung Kook kéo mạnh rèm cửa. Nó he hé mắt nhìn ra, có lẽ bây giờ là buổi chiều, vài tia nắng yếu ớt cuối ngày vươn trên đôi môi khô nẻ. Bỗng nhiên, lòng nó hẫng đi. Không phải, đây không phải là thứ nó đang tìm kiếm.

Mặt trời mà Jung Kook đang nhớ, tuy không rạng rỡ bằng, nhưng đã từng thuộc về nó, đã từng soi sáng cho chỉ riêng mình nó.

Nhẹ nhàng khép màn lại, bóng tối ngập dần trong màu mắt nâu đen. Nó thả mình trên chiếc giường trắng toát, chìm sâu vào giấc ngủ không mộng mị.

... FLASHBACK ...

Jung Kook từng là một thằng nhóc con lai rất hoạt bát.

Nhà nó, từng là một nơi ấm áp đầy ắp tiếng cười, nằm giữa lòng Seoul sầm uất.

Cho đến khi, giữa ba và mẹ nó xuất hiện những vết nứt. Vết nứt xấu xí, loang lổ, chiếm đầy trái tim hai người, lan đến cả trái tim bé nhỏ non nớt.

Ngày nó lên máy bay cùng với mẹ, trời mưa tầm tã, máy bay delay đến hai tiếng, nhưng người ra đi vẫn sẽ ra đi. Seoul muốn giữ mẹ con nó lại, nhưng người quan trọng nhất thì đã buông tay rồi.

Tám tuổi, Jung Kook nhập quốc tịch Mỹ, sống cùng với mẹ trong một căn hộ nhỏ ở Los Angeles.

...

Nhưng có vẻ LA không phải là nơi phù hợp cho Jung Kook. Vẻ đẹp đậm chất Châu Á được thừa hưởng từ ba đã đẩy nó vào rắc rối với những thằng con trai to lớn trong trường.

Đồ lai căng!

Đứa không cha!

Tên khỉ lông vàng!

Suốt cả khoảng thời gian trưởng thành khó khăn, những từ ngữ bẩn thỉu mà chúng phun ra đã trở thành vết sẹo, thành nỗi ám ảnh mà Jung Kook không thể nào quên. Nó cứ âm ỉ đau, âm ỉ rỉ máu, xót hơn cả những vết thương mà Jung Kook phải chịu đựng khi bọn chúng tức giận.

...END FLASHBACK...

Nó mở mắt. Căn phòng vẫn tối đen, lạnh buốt. Không sao, dù gì mắt nó cũng đã quen nhìn trong bóng tối.

Vòm họng khô khốc, Jung Kook lồm cồm bò dậy, với tay lên chiếc bàn nhỏ gần đó. Nó hất đổ vài lon bia rỗng, chụp lấy chai nước đã vơi mà tu ừng ực. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Jung Kook khẽ giật mình, nhìn quanh. Màn hình sáng nhấp nháy dưới chân giường, nằm lẫn lộn với mấy bao thuốc lá hàng ngoại.

Ai lại gọi cho nó giờ này chứ? Jung Kook không có nhiều mối quan hệ, đủ để có thể gọi cho nó vào lúc này, ở Tokyo xa lạ.

Một ý nghĩ thoáng qua. Mẹ? Thế là nó gạt đi ý định bỏ qua cuộc gọi này. Thói quen không muốn mẹ lo lắng của nó đã được hình thành từ những ngày phải chịu đựng mấy cú đấm nặng như quả tạ sắt ở LA.

Hoseok. Là đàn anh cùng khoa khóa trên. Ở nơi mà ai cũng cắm mặt lo cho bản thân, dốc sức chạy đua với công việc, tìm được một kẻ hăng hái và nhiệt tình với người khác như anh ta là rất khó. Tuy nhiên, Jung Kook lại cảm thấy như vậy rất phiền phức.

Tại sao anh ta lại tốn công đi lo lắng cho một kẻ xa lạ chứ?

"_ Này nhóc, anh với em cùng là du học sinh Hàn, một thân một mình đến Tokyo học tập, sau này nhớ phải giúp đỡ nhau nhiều nhé." - Ngày đầu tiên, ngay tại buổi giới thiệu tân sinh viên, anh ta đã nói với Jung Kook như thế.

Jung Kook không quan tâm đến người khác, lặng lẽ, cô độc. Còn anh ta thì rạng rỡ, vui tươi. Điều đó làm nó thấy bực, nhưng không thể nói ra. Anh ta ngây thơ, đến nỗi khiến người khác không nỡ gạt bỏ tấm lòng thật thà ấy, đến nỗi Jung Kook cứ ngỡ như đang nhìn thấy mình lúc nhỏ, lúc nó còn ở Hàn...

... FLASHBACK ...

Mẹ có người yêu mới. Và ông ta không bao lâu đã trở thành cha dượng của nó.
Một gã đàn ông dẻo miệng và khốn nạn. Mẹ yêu ông ta, và ngược lại.

Nhưng trái tim gã không rộng lớn đến nỗi có thể bao dung cho Jung Kook, kết tinh từ tình yêu chân thành khi xưa của mẹ, thứ tình cảm chắc chắn sâu đậm hơn những gì mẹ dành cho hắn hiện giờ.

Hắn đau khổ, khi hằng ngày phải trông thấy nó. Hắn như phát điên khi nhìn cái mũi cao thẳng tắp, đôi mắt đen thăm thẳm, làn da trắng hồng của nó. Vì hắn nhận ra, tất cả những thứ ấy, giống y hệt người chồng trước của cô ấy, cô gái hắn yêu thương đến ích kỷ.

Thế hắn đã làm gì? Tìm cách sống yên ổn mà không phải nhìn thấy Jung Kook.

Nó hiểu hết. Từ những hành động nhỏ nhặt nhất. Khi ông ta cứ lải nhải bên tai mẹ con nó về việc cho nó đi du học. Từ những lần nó liên tục bị chuyển trường, từ những lần ông ta cố gắng tống nó vào một khu nội trú nào đó vì các hành vi ông ta cho là nổi loạn. Từ những lần ông ta châm chọc vẻ đẹp Hàn Quốc của nó, ví như lúc ông ta giả vờ vô ý gọi nó là baby girl...

Rất nhiều lần Jung Kook muốn cùng mẹ trở về căn hộ nhỏ ở Los Angeles. Nhưng nó không thể. Nhìn thấy mẹ hạnh phúc bên ông ta, Jung Kook hiểu, mẹ đang cố lấp đầy những vết nứt trong tim.

Ông ta rất yêu mẹ. Nhưng không yêu nó. Nơi cuối cùng là yên bình với Jung Kook đã mất rồi. Thế thì nó còn ở lại Mỹ làm gì? Đi đến đâu cũng vậy thôi. Vậy thì nó nên đi thật xa. Ít ra, giữa những kẻ xa lạ, nó có thể tạo ra một vỏ bọc tốt hơn lúc này.

Với vẻ bình thản, Jung Kook nói với ông ta và mẹ về kế hoạch du học Nhật vào mùa xuân này. Hết sức mừng rỡ, gã vỗ vỗ vai nó, nói vài câu khen ngợi rỗng tuếch.

Một khoá tiếng Nhật cấp tốc, chiếc vé máy bay hạng thương gia cùng một cái valyse nhỏ, Jung Kook lên đường. Bỏ lại sau lưng lời đe doạ rằng nếu ông ta dám làm mẹ nó buồn, bằng bất cứ giá nào nó cũng sẽ quay về và cho ông ta nếm thử sức nặng của cây gậy bóng chày bằng sắt.

...END FLASHBACK...

Điện thoại cứ rung mãi, rung mãi.

Jung Kook không muốn bắt máy.

Nhưng nó sợ. Một phần trong nó đang gào thét để thoát ra khỏi cái gông cùm mà nó tự mang vào. Và thật xui xẻo, cái phần yếu đuối ấy đang xem Hoseok như một chiếc phao cứu sinh. Nó sợ bị lãng quên nơi căn phòng nhỏ u tối này, sợ nếu điện thoại tắt rồi, sẽ chẳng bao giờ rung lại nữa.

Jung Kook chẳng hiểu nổi chính nó nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip