Chap 2.2

Chap 2.2

– Thế … Thế Huân ! – Khánh Thù tròn mắt ngoài cửa nhà vệ sinh, không tin chính mình lại chứng kiến một chuyện không thể ngờ tới.

– Khánh Thù … mày…

– Hai … Hai người đang làm trò gì vậy !

Cái này gọi là “Ba mặt một lời”, nhưng trường hợp này khá đặc biệt, Thế Huân đang trong tình trạng toàn phần khoả thân tương phản với Chung Nhân đến một cái cúc áo cũng chưa cởi, hi hữu hơn lại có một đôi mắt to hướng về phía hai người đầy kinh ngạc.

– Khánh Thù ! Không như những gì mày nhìn thấy đâu !

Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà đối diện với Khánh Thù.

– Mày đừng nói nữa… – Khánh Thù đột nhiên thấp giọng.

– Nó ! – chỉ thẳng về phía Chung Nhân.

– Giải thích đi Chung Nhân !

– Khánh Thù à ! Thật sự không …

– Chung Nhân mau giải thích đi ! – cản đi lời nói của Thế Huân, Khánh Thù hét lớn vào mặt Chung Nhân.

– Cậu đã tỏ tình với Thế Huân sao không nói với ca hả !!! – nói xong cười híp mắt.

Thế Huân vừa nghe xong liền đực mặt ra, chuyện gì đang xảy ra vậy, Khánh Thù vừa nói gì ! Tỏ tình gì !

—————————————————-

– Thế Huân … tao/em xin lỗi mà …

Hai người một đen một trắng, một cao một thấp, mỗi người một biểu cảm bi thương đứng khoanh tay cúi đầu ra vẻ hối lỗi. Đặc biệt ở đây, trên mặt mỗi tên còn có thêm một bàn tay màu đỏ.

– Hai người giấu tôi chuyện như vậy. – khuôn mặt tỏ ý như cự tuyệt.

– Thế Huân … xin lỗi mà … – hai tên kia lại mếu máo đồng thanh.

Thế Huân quay mặt lại nhìn hai người đó, chẳng nói gì thêm rồi ngoảnh mặt bước đi thật nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.

Khánh Thù chẳng biết xuất hiện trong đầu ý nghĩ quỉ quái gì mà đảo mắt to quay vào tay Chung Nhân nói nhỏ đắc ý, cả hai mờ ám cười.

– Thế Huân, đợi tao ! – nói xong hai chân ngắn lăng xăng chạy theo tìm kiếm bóng dáng cao kều của Thế Huân.

– Nhưng Khánh Khánh ca ! Áo của em ? –

Chung Nhân hai tay vây trước ngực gọi với theo Khánh Thù. Cũng tại lang sói xui khiến mà xé rách áo người ta, để giờ bị người ta lấy mất áo.

Khánh Thù cũng không nhiều lời, lấy điện thoại ra bấm số Tuấn Miên rồi quăng đến chỗ Chung Nhân.

– Cảm ơn ca ! Em đã biết phải làm gì.

– Ôi ! Thế Huân đi đâu rồi … – tròn mắt.

—————————————————

Lòng vòng một hồi lại ra đến vườn trường, lần cuối cùng Thế Huân đặt chân đến nơi này hình như đã rất lâu rồi. Vườn trường yên tĩnh đến nỗi chỉ còn mỗi tiếng gió xào xạt xuyên qua những bụi cây.

Len lỏi trong những cơn gió đó là từng cánh hoa bồ công anh bé nhỏ…

– A ! – anh ngập ngừng nhìn theo những cánh hoa ấy…

- Hức…Oaaa… Ba mẹ đừng bỏ tiểu Huân đi mà… Tiểu Huân nhớ ba mẹ nhiều lắm … Ba mẹ về với Tiểu Huân đi !

Ngày ba mẹ Thế Huân mất anh cứ ôm chặt tấm hình ba mẹ vào lòng mà nước mắt cứ tuông ra không ngừng, ba mẹ đã hứa dẫn tiểu Huân đi khu vui chơi, ba mẹ hứa sẽ tổ chức sinh nhật thật vui cho tiểu Huân, ba mẹ hứa là sẽ không ở công ty mà bỏ bê tiểu Huân nữa, ba mẹ hứa nhiều lắm, nhưng ba mẹ chưa kịp thực hiện đã bỏ tiểu Huân mà đi. Sinh nhật của anh cũng là ngày giỗ của ba mẹ, chuyện này không phải ai cũng biết, ông trời đã tạo nên một sự trùng hợp, nhưng không đúng lúc, ngàn vạn bất công.

- Thế Huân ca. Anh đừng khóc nữa mà. – là Chung Nhân.

- Tiểu Nhân, em ra ngoài đi, để anh một mình…

- Em muốn dẫn anh đi coi chỗ này !

- Anh không muốn đi…

- Thế Huân à !

Chung Nhân vừa nói vừa ra sức kéo tay Thế Huân, hai đứa cùng nắm tay nhau chạy đi hết con đường này đến con đường khác, nhìn dáng vẻ nhiệt tình ngây ngô của Chung Nhân khiến Thế Huân không khỏi bật cười, nụ cười đầu tiên nở rộ sao bao giọt nước mắt.

- Thế Huân ca, mặt em dính gì sao anh lại cười !

- Mặt em không dính gì. Tới nơi chưa ?

- Anh phải bịt mắt lại !

- Có hả ?

Chung Nhân thấp hơn Thế Huân một chút nên phải nhón chân để bịt mắt anh lại.

- Tới chưa Chung Nhân ? Anh không thấy đường !

- Em bịt mắt sao mà anh thấy, sắp tới rồi.

- Tới chưa ?

- Sắp.

- Lâu quá ! – Thế Huân không chịu nổi mà gỡ tay Chung Nhân ra, nhìn thấy cảnh trước mặt mà không kìm được nước mắt.

- Sao em lại đưa anh đến mộ ba mẹ ? Đùa vậy không vui đâu Chung…

Cùng lúc một ngọn giớ thổi qua mang theo hàng loạt những cánh hoa bồ công trắng tinh ở cánh đồng trên núi bao phủ lấy hai nấm mồ đang yên vị trên nền cỏ xanh.

- Ba mẹ rất thích hoa bồ công anh ! Hoa bồ công anh nhìn vui lắm, Thế Huân ca đừng buồn nữa.

- Thế Huân ca còn có Chung Nhân mà …

Chung Nhân sẽ bảo vệ anh …

Không nói gì, đơn giản vì quá xúc động, Thế Huân ôm chặt lấy đứa nhỏ ngây ngô kia. Cảm ơn em rất nhiều vì đã bên cạnh anh, Chung Nhân … !

Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo, màn hình hiện lên dãy số quen thuộc, Thế Huân chần chừ, nhịp chuông hối thúc…

– Alô ?

– Thế Huân ca !

– Chung Nhân à …

– Em yêu anh !

– Nếu là việc này thì …

– Xin hãy nghe em nói ! Em yêu anh rất nhiều, em yêu anh từ rất lâu rồi…

– …

– Xin anh hãy chấp nhận em, em tảng đá không giống như những người khác, không biết nói gì ngoài từ yêu anh, em biết em không thể cho anh bất cứ thứ gì nhưng em hứa sẽ luôn bên cạnh anh mà, em hứa sẽ lo học hành để có thể xứng với anh, em hứa anh nói gì em cũng sẽ nghe, em yêu anh nhiều lắm Thế Huân à!

– …

– Thế Huân ca.

– Em chắc chắn ?

– Em chắc chắn.

– Anh đang ở vườn trường.

Nói rồi Thế Huân lập tức tắt điện thoại.

Nếu em chắc chắn sẽ yêu anh, nếu anh chắc chắn sẽ bên cạnh anh, nếu em chắc chắn không như ba mẹ bỏ anh ra đi, nếu em nói một từ chắc chắn, anh tuyệt đối tin tưởng.

————————————————-

Chung Nhân vội vàng chạy đến vườn trường, nơi lúc này được tia nắng chiều ấm áp bao phủ…

Bóng dáng quen thuộc mỗi lúc một gần, thân ảnh khiến người ta muốn bảo vệ, che chở, muốn ôm thật chặt và chắc làm một tí chuyện đen tối cũng chả sao…

– Thế Huân ca ! Ý anh là sao ?

Đứng lặng một chút, Thế Huân xoay người, nở nụ cười như nắng chiều ấm áp.

– Chung Nhân à … anh không muốn làm anh em nữa!

Một nụ hôn là quá tuyệt cho lúc này, khỏi phải bàn cãi Chung Nhân liền một bước đến ôm người kia vào lòng.

– Em cũng vậy.

Dứt câu liền hôn xuống đôi môi hồng nhỏ nhắn.

Nắng hồng, chiều buông, vườn cây rộng lớn, gió thổi, bồ công anh, hai người hôn nhau. Là một khung cảnh cổ tích viên mãn…

Đâu đó trong một lùm cây cũng có hai con người nhỏ bé hôn nhau nồng nhiệt.

– Khánh Thù, thật ra anh yêu em từ lâu rồi.

– Đại ngốc ! Sao anh không nói sớm ! Làm em đợi lâu quá trời !

– Vậy sao em không nói sớm!

Nói xong lại hôn nhau.

– Anh không thích hôn trong này, sao chúng ta không ra ngoài như hai người kia.

– Vì giờ họ là diễn viên chính, tối về nhà anh sẽ là câu chuyện của riêng chúng ta.

– Nhưng anh lại muốn làm ở đây. – Tuấn Miên cọ cọ.

– Anh là quái vật hả, mới hôn đã cương lên rồi !

– Chiều anh nhaaaaa~

– Thế Huân cứu….. – miệng Khánh Khánh bị chặn bởi môi của Tuấn Miên, ai cũng muốn lần đầu tiên dưới khung cảnh lãng mạng như vậy nhưng chẳng hiểu sao Khánh Khánh lại phản kháng nha.

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip