Chapter 1: Tình yêu viết bằng kịch bản.
Anh sẽ che chiếc ô màu trong suốt, vờ giọt mưa làm nước mắt rơi. Cứ như thế, em sẽ lại vỗ về...
Hôm nay, dù anh cô độc đưới mưa, không tán ô và nước mắt dẫu là thật, thì em cũng không đến. Anh vô tình trở thành bến bờ bỏ hoang bởi con thuyền trôi theo dòng nước lũ.
...
..
.
Seong Woo nằm dài trên giường, tay với lấy cái di động check tin nhắn. Ngày rồi lại đêm, xem hết những bộ phim nhàm chán rồi lại lân la vào insta của Daniel comt mấy dòng vớ vẩn. Anh cứ xóa, rồi lại comt. Đôi lúc, Seong Woo tự hỏi có phải mình điên quá rồi không mới đi làm cái việc không có kết quả đó.
Từ lúc nào cũng vậy, Seong Woo luôn cố gắng chạy theo Daniel, nhưng cậu ấy bước quá nhanh, khiến anh cảm thấy như bị bỏ lại. Đã có lúc, cả hai từng nắm chặt tay đi qua những con đường.
Nhưng rồi mọi thứ cũng thay đổi.
Con đường đã đến ngã rẽ. Daniel buông tay anh mà đi về hướng khác. Chả ai biết Seong Woo đã ngơ ngẩn đến bao nhiêu khi phát hiện ra, anh chỉ còn trơ trọi một mình.
Ngày Daniel thông báo có người yêu là ngày sấm chớp nổ vang đời anh.
Chưa bao giờ Seong Woo thấy cậu ấy như vậy. Những nét mặt, cử chỉ ngốc nghếch của cậu khi nói về ai đó, nó làm anh ngạc nhiên. Daniel không còn là cậu trai với vẻ mặt láu lỉnh, nghịch ngợm mà anh quen.
Daniel đã thoáng chút bối rối khi không hiểu vì sao Seong Woo khóc. Cậu chỉ biết lấy tay áo lau đi khóe mắt đang sưng lên vì mọng nước. Daniel bảo, cậu không biết an ủi thế nào, mà chắc là có chuyện khó nói, nên cậu vẫn như thói quen, cứ im lặng, coi như là lời động viên âm thầm.
Daniel không hỏi, ngược lại Seong Woo càng tủi thân ghê gớm. Anh khóc vì cậu, khóc vì người sát cạnh anh đây, nhưng người đó lại không hề hay biết.
Khóc đã đời, Seong Woo lau đi dòng nước mắt. Anh lại mỉm cười ngô nghê. Daniel xoa đầu anh, kéo đi ăn gì đó cho khuây khoả. Seong Woo tự nhủ, dù có buồn thế nào, nhưng chỉ lúc này thôi, Daniel sẽ vẫn là người mà anh yêu. Những muỗng kem được xúc đầy, ngọt mà lạnh lắm. Seong Woo đã cười khi nghe cậu nhắc về người đó. Anh đã khóc, những giọt nước mắt được giấu kín trong lòng. Như là sợ cảm xúc vỡ oà ra, Seong Woo bịa ra một câu chuyện.
Anh giả vờ làm mặt xấu hổ nói với Daniel rằng, bấy lâu anh đã có người mình thích. Seong Woo lặng thinh nhìn Daniel thở phào nhẹ nhõm. Lặng thinh nghe cậu bình thản bảo rằng, chuyện tình yêu, ai chẳng lúc vui lúc buồn. Lặng thinh mím môi, Seong Woo bấu chặt gấu áo. Phải làm sao để có thể vô tư như ngày hôm qua, cười nói không suy nghĩ? Phải làm sao để có thể được như lúc trước, cảm thấy tim yên bình? Cơn bão trong lòng Seong Woo càn quét mạnh mẽ, nhưng dường như, lại không ảnh hưởng đến Daniel.
Lại một ngày ảm đạm, mây ôm lấy núi, che lấp những nụ cười. Không còn thấy ánh sáng, và nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Seong Woo lê chân, bước đi trên những con đường mà anh chưa từng đi qua. Anh biết mình đã lạc lõng như thế nào. Lẩn quẩn trong đêm tối mịt mùng, ánh đèn đường hiu hắt không đủ soi sáng gương mặt u ám nơi anh.
Daniel giờ đây chắc đang ở bên người ấy.
Họ sẽ ngồi trong một quán kem, lung linh ánh đèn neon đủ màu sắc. Daniel sẽ ăn cùng người yêu cốc kem chocolate to ú ụ. Chắc ai đó sẽ ít nhiều than phiền về mùi vị đắng nghét của hạnh nhân trộn chung nước cafe rưới bên trên. Sẽ không như anh cố gắng mỉm cười đến nỗi ứa cả nước mắt khi bị Daniel ép ăn thứ nhức đầu đó. Rồi ai đó sẽ được cậu chiều chuộng cho một cốc kem dâu ngọt lịm hay những thứ gì khác thật ngon lành. Nếu có làm gì sai, chắc cũng dễ dàng được cậu tha thứ, vì ai đó là người Daniel yêu. Còn Seong Woo chỉ đơn giản là đứa bạn thân chuyên bị cậu bắt nạt.
Sẽ không còn ai bên Seong Woo những lúc vui lúc buồn. Không còn ai lăng xăng đèo anh trên chiếc xe đạp cũ kĩ, í ới gọi nhau đi ăn kem giữa những ngày đông. Sẽ không còn ai ngồi online thâu đêm, nghe anh cằn nhằn những thứ bâng quơ vớ vẩn. Sẽ không ai nghịch ngợm chạy vụt qua mà hai tay cứ nhéo lấy hai má, rồi xoa đầu anh.
Sẽ không còn ai như vậy.
Seong Woo cười, nụ cười đắng cay.
Đã có một thời gian, anh từng rất hạnh phúc vì có Daniel kề bên, thế mà bây giờ chẳng còn gì cả. Những cơn gió tạt vào anh lúc này không ấm áp như những lần nép sau lưng cậu, nhưng khi cảm thấy quá lạnh, Seong Woo sẽ tự mình rúc vào chiếc khăn choàng trên cổ.
Nói dối rằng mình sẽ không đau, nói dối rằng mình sẽ không khóc, Seong Woo không làm được. Anh sẽ đau, nhưng vẫn cố gượng. Anh sẽ khóc, nhưng là khi không có Daniel. Seong Woo sẽ là mặt trời, luôn tươi cười dù cho lòng có tuyết. Anh sẽ là mặt trăng, hiền hòa dù cô độc lạnh lẽo. Anh sẽ là những ngôi sao im lìm, ngắm cậu ấy trong đêm, thi thoảng lại đánh rơi những vệt dài như là nước mắt.
Và Daniel sẽ không biết đâu. Sẽ không biết được đâu...
..........................................
"Mùa mưa đến rồi, em thế nào?"
"Nắng to lắm, coi chừng cảm!"
Những tin nhắn đơn giản hay những câu chúc cho một ngày tốt lành không thường xuyên được gởi đi, ngay cả việc gặp Daniel cũng khó. Seong Woo thở dài. Từ bao giờ vị trí bên cạnh cậu đã không thuộc về anh? Có lẽ, những hàng cây, tán lá, nhành hoa trên con đường hai đứa từng qua sẽ thắc mắc khi thấy sự vắng mặt của một đứa nhóc hay lóc chóc bá lấy cổ anh. Có lẽ anh sẽ thôi khờ khạo, bước từng bước theo sau. Sẽ không vội trốn đi khi cậu ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhưng chắc Daniel không để tâm đâu.
Vì cậu ấy đang hạnh phúc thế kia mà.
Ngày ngày, nhìn vào tấm ảnh hai đứa chụp chung, Seong Woo lại mơ về hạnh phúc khi xưa. Giá như bây giờ, Daniel có thể xuất hiện trước mặt anh thì tốt quá. Thật sự, Seong Woo muốn lắm. Muốn một ai đó, trong mắt chỉ có mình. Không ai khác, chỉ nhìn mình mình thôi. Dù trong đám đông, Seong Woo lúc cũng có thể nhìn ra Daniel. Nhưng tại sao, đôi lúc khoảng cách gần như thế, anh lại chẳng bao giờ dám chạm vào. Để rồi khi xa nhau, anh cứ đưa tay lên bầu trời, vờ vĩnh ánh nắng kia là bờ vai cậu ấm áp.
Một dòng nước ấm lăn xuống.
"A, không phải anh khóc đâu!"
Đã bao lần anh tự hỏi, liệu có thể ngày nào đó Daniel lại đứng bên anh, rồi tươi cười lần nữa? Có thể ngày nào đó, trong những giấc mơ, cậu chợt nhìn thấy anh, chợt nhớ ra điều gì, rồi chợt quay về đây. Seong Woo đã tự trấn an lòng mình một cách mù quáng như thế. Cứ ngốc nghếch, âm thầm chịu đựng suốt thời gian qua. Đã bao lần, Seong Woo tự cốc đầu mình sao không nói. Để rồi, trước khi nhận ra điều gì, anh đã phải trả cái giá quá đắt.
Và Seong Woo nhớ cái ngày anh biết thế nào là mất mát.
Khi mà anh hiểu được cái cảm giác về vị trí của mình trong lòng Daniel. Vốn không phải là tình yêu. Khi mà anh cúi gằm mặt run rẩy, và khi mà Daniel thản nhiên trả lời, Seong Woo đã thực sự choáng váng.
...
..
.
"Sao lại gắt gỏng với anh?"
Seong Woo oà khóc với chất giọng nghẹn ứ qua điện thoại.
"Em nghĩ, anh cho người đó biết chuyện em đi du học là vui lắm à?"
Seong Woo cứ muốn khẳng định một điều, rằng Daniel không thích người đó. Vậy mà càng khẳng định, anh càng nhận lấy nhiều đớn đau. Cái cảm giác khi mà anh nghe tông giọng nói của cậu dịu hẳn đi khi nói về ai khác mà không phải anh, Seong Woo không còn nhớ nó đã đau cỡ nào.
Biết sao được, rồi mọi việc cũng sẽ đến. Chỉ là, Seong Woo khiến nó xảy ra nhanh hơn, để chóng vánh chuỗi ngày qua hư ảo. Daniel bước đi theo người ấy, còn Seong Woo vẫn đứng tại nơi đây.
- Hãy cứ vô tư như em đã từng, nhé?
Để Daniel đừng quay lại đây. Để cậu đừng bắt gặp đôi mắt anh đang túa ra bao nhiêu nước. Để cậu không nhìn thấy đôi bàn chân đang líu ríu chống đỡ thân ảnh dần rụng rời.
- Vô tư vậy đi em nhé, dù có cứa tim anh sâu hoắm, rồi tự khắc cũng sẽ lành nhanh thôi.
Seong Woo đổ sụp.
Bao ngày qua, anh đã đóng rất tốt. Một vai diễn không có gì ngoài khuôn mặt cười nhàm chán. Một kịch bản vụng về, từ đầu đến cuối chỉ mỗi một diễn viên.
"Trên con đường sau này em đi, sẽ không có anh tồn tại. Đôi mắt em, hình ảnh lấp đầy trong đó, không phải anh!"
___________________________
(To be continue...)
#OngNiel_Trà_Đào_Mật_Ong
#OngNiel #OngSeongWoo #KangDaniel
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip