Extra 2: Đủ câu đủ chữ
Đôi nhẫn trên cover chỉ là hình minh họa, đương nhiên tác giả không có nhiều tiền như thầy Song để đúc một đôi nhẫn vàng trắng rồi chụp ảnh set làm cover cho chap truyện. Tất cả chỉ là mơ ước của sau này nếu có thể thì được đi ăn đám cưới của thầy Song và thầy Oh ở bất cứ vũ trụ nào~
.
Đám cưới truyền thống tại quê nhà thầy Oh xong xuôi và mẹ thầy Oh gật đầu cho thầy Song xin rể, sau đó cả gia đình thầy ngoại ngữ lên máy bay sang Hàn Quốc để tận tay trao thầy Oh cho thầy Song. Ngồi ở khoang thương gia, thầy Oh nhìn hình chụp đám cưới tại Việt Nam rồi xuýt xoa lên xuống sao mà chồng thầy mặc áo dài đội khăn xếp trông vừa mắt quá. Nếu biết trước thầy Song hợp với áo dài đến thế, thầy Oh đã đưa thầy Song về quê sớm hơn vài ngày để bắt chồng thầy thử cho hết tủ áo dài hơn trăm chiếc, sau đó yêu cầu cửa hàng trả phí quảng cáo vì chủ studio khen thầy Song mặc áo dài đẹp như người mẫu, có thể cho họ xin ảnh thầy về in khổ năm mét rồi treo ngoài studio được không. Thầy Song ngồi cạnh đưa cho thầy Oh một miếng bánh xốp mâm xôi, thầy ngoại ngữ nhìn rồi mở miệng chờ được đút, thầy Song yêu chiều bẻ miếng bánh làm đôi rồi bỏ vào miệng chồng thầy.
"Thầy Oh xem lại ảnh trong album suốt một tiếng rồi đấy. Em ngồi ngay đây mà thầy Oh không thèm nhìn, cứ ngắm ảnh làm gì?"
"Bây giờ thầy Song đâu có mặc áo dài đội khăn xếp."
"Thầy Oh thích nhìn em mặc áo dài à?"
"Anh thích ngắm thầy Song mặc áo dài, nhất là khi thầy Song mặc áo dài rồi nói tiếng Việt đảm bảo chắc nịch với mẹ anh là thầy chỉ mặc áo dài cưới đúng một lần thôi, nếu sau này thầy có mặc áo dài cưới thêm một lần nữa, thì là lúc thầy gặp anh ở kiếp sau."
Mẹ thầy Oh không biết con rể bà tập nói cho tròn vành rõ chữ câu tuyên bố dài như thế trong bao lâu, nhưng nghe thầy mĩ thuật hứa với bà kiếp này chỉ yêu con trai của bà, dù có bao nhiêu kiếp sau thì mong rằng người chọn cho thầy Song chiếc áo dài cưới vẫn là thầy Oh cũng đủ khiến cho bà cảm thấy không chỉ năm cân tổ yến thầy Song tặng trước đó có vị đặc biệt ngọt, mà bất cứ món quà nào thầy gửi tặng gia đình thầy Oh cũng đong đầy lời hứa mà bà biết chắc chắn thầy Song sẽ thực hiện được.
Mẹ thầy Oh đi ngang qua nhìn con rể bà đút cho con trai bà từng miếng bánh như đang chăm trẻ năm tuổi, bà nhớ tới châm ngôn yêu đương của giới trẻ bây giờ "Nếu yêu đúng người thì bạn lúc nào cũng là em bé". Con trai bà năm nay hai mươi tám còn con rể bà hai mươi lăm, thầy Song nhìn không có vẻ gì là ý thức được số tuổi của chồng thầy, miếng bánh xốp bẻ làm đôi thầy còn chê quá lớn không vừa miệng thầy Oh, thầy Oh thì vừa ăn bánh vừa hờn mát thầy Song chăm cho thầy mập mà chê thầy nặng kí là thầy sẽ ôm theo một dàn con trai con gái về nhà mẹ đẻ. Mẹ thầy Oh nghe không hiểu con trai nói gì, thầy Oh bĩu môi.
"Con nói nếu chồng con mà chê con mập thì cửa nhà mình lúc nào cũng rộng mở đón con về."
"Ai nói với anh mẹ đón anh về, mẹ gả anh đi rồi mà anh về nhà thì mẹ tính tiền ăn ở của anh theo giá mặt bằng chung cho thuê. Nhà mình ở khu đó cũng không rẻ đâu."
"Sao mẹ lại bênh con rể hơn con trai mẹ?"
"Vì chồng anh vẫn còn đang phải đút bánh tận miệng anh. Sợ mập thì anh đừng ăn nữa."
Thầy Oh vừa bĩu môi vừa cầm cái bánh mâm xôi lên bẻ nửa rồi đút vào miệng thầy Song, thầy Song ngoan ngoãn há miệng ăn rồi khen bánh ngon quá cho em xin thêm miếng nữa. Thầy Oh chỉ thầy Song rồi quay đầu nới với mẹ.
"Con mập thì chồng con cũng phải mập."
Thầy Song gật gù nhai miếng bánh, mẹ thầy Oh nhìn thầy Song bị con trai bà lôi ra làm ví dụ về sự cân bằng trong hôn nhân theo một cách không cân bằng cho lắm nhưng thầy vẫn vui vẻ mở nắp chai nước nho mời mẹ chồng rồi mở thêm một chai sữa dâu cho thầy ngoại ngữ. Thầy Song có thể không biết câu nói "yêu đúng người thì lúc nào bạn cũng là em bé", nhưng nếu thầy Oh muốn thì đến năm bảy mươi tuổi thầy vẫn có thể ngồi trên ghế đệm rồi chờ chồng thầy bẻ bánh xốp mâm xôi thành từng miếng vừa miệng rồi mới đút cho thầy ăn.
.
Dù thầy Oh không đồng ý thầy Song mua một hòn đảo để tổ chức hôn lễ, thầy Song vẫn biến hôn lễ của hai thầy thành một tập trong bộ phim truyền hình "Người giàu". Thầy mĩ thuật cho rằng chẳng có gì khó hơn trèo lên ngọn cau để hái đủ một trăm lẻ năm trái, nên việc tổ chức hôn lễ với tường trắng kết hoa tươi chỉ là một cái búng tay đơn giản. Thầy Oh nhìn nhà thờ lớn nhất thành phố treo đầy những dải voan mềm màu xanh ngọc, thầy Song mua hai xe lớn hoa hồng xanh kết thành những bức tường nhìn xa xỉ hết sức, ghế ngồi của quan khách cũng được đính lên một đóa hồng có đường viền bằng ngọc trai. Thầy Oh tra giá ngọc trai tự nhiên rồi ôm má chồng thầy hỏi rốt cuộc những viên ngọc trai nhìn cũng rất tự nhiên kia là giả hay thật, thầy Song nhìn đôi môi chồng thầy lẩm nhẩm tính giá tiền mà chỉ muốn hỏi thầy Oh có phiền nếu thầy ngăn việc tính toán không cần thiết này bằng một nụ hôn hay không.
"Chủ công ty khai thác trai vịnh tự nhiên là bạn thân của bố, chúng ta được chiết khấu 15%."
"Nhưng thầy không nói là 15% của bao nhiêu tiền."
"Bố nói chỉ cần em cưới được thầy Oh thì đừng nói 15%, không chiết khấu cũng được, bố chi tiền."
"...thầy Song đã lên kế hoạch tiêu tiền của bố từ lâu lắm rồi đúng không?"
Bố chồng thầy Oh đi ngang qua chắp hai tay sau lưng nghe con rể tiếc tiền hộ mình. Ông cười đến mức da mặt hồng lên gấp đôi, ngọc trai đính trên hoa hồng xanh không những là ngọc trai thiên nhiên mà còn là loại năm năm mới được khai thác một lần. Số ngọc trai này là quà tặng cho khách tới dự hôn lễ, người ta sẽ biết để cưới được thầy Oh về nhà thì gia đình tài phiệt họ Song không tiếc tay vung ra con số mà họ cho là lớn nhất.
"Chỉ có cưới được Hanbin bố mới chi tiền, con không gật đầu đồng ý thì đừng nói là ngọc trai, đến cả canh kim chi mẹ con nấu Jaewon nó còn chẳng được ăn."
Thầy Oh tròn mắt nghe bố chồng đặt những viên ngọc trai cạnh tô canh kim chi. Nếu quy từ ngọc trai ra tiền canh thì thầy Oh sẽ phải ăn ba mươi bữa canh kim chi một ngày từ giờ cho đến năm thầy sáu mươi tuổi.
.
Hôn lễ của hai thầy lớn không kém những đám cưới trâm anh thế phiệt khác vì gia đình thầy Song cũng nổi tiếng khắp giới làm ăn xây dựng. Đám người báo chí muốn đưa hai thầy lên trang nhất thời báo kinh tế và thầy Song cũng đoán được phần nào tiêu đề mà đám người nhiều chuyện đó sẽ đặt, sau khi quan khách đã vào hết bên trong thì cổng lớn nhà thờ cũng đóng lại và nếu có ai trèo vào sẽ phải ngồi giải trình với luật sư của nhà thầy Song. Mọi thứ đều phải thật chỉn chu vì đây là ngày quan trọng nhất đời thầy.
Hai bên lối đi dẫn tới những bậc thềm mà thầy Oh từng nói chỉ cần thầy Song đứng chờ mình ở đó cũng kết đầy hoa tươi, mỗi bước thầy đi là một bước đến gần với hạnh phúc mãi mãi mà thầy vẫn được nghe kể từ thuở bé. Cuối đường hoa có một người đang đợi thầy, mà người đợi thầy cũng đã đợi rất lâu. Thầy Oh nhớ ngày mình vô tình ghé vào công viên bởi vì thầy bỗng nhiên muốn ngắm những tán cây phủ rợp bóng, và cũng vô tình ngày ấy hoa anh đào đã rụng hết chỉ còn lá xanh, chiếc lá đậu trên tóc thầy nằm trọn vẹn trong khung tranh thầy Song vẽ mối tương tư tưởng rằng chỉ lướt ngang qua đời thầy. Ông trời trả cho thầy Song mối tương tư đẹp đẽ đứng ngược nắng mùa hạ trên hành lang trường cấp ba, thầy Song biết phòng tranh của mình sẽ có những tác phẩm chỉ riêng thầy ngắm, thầy vẽ lại hạnh phúc của cuộc đời thầy. Thầy Oh nghe tim mình đập rộn thành tiếng, mẹ thầy ở bên cạnh nắm tay thầy bước đi, nhìn khóe miệng con trai không thể hạ xuống, mẹ thầy cũng nghe được cả tiếng tim thầy đập nhanh.
Thầy Song đã vẽ một bức tranh thầy Oh bước trên con đường hoa hồng xanh dẫn thẳng về phía thầy, và giờ người mà thầy đặt hạnh phúc cả đời vào tay hiện ra chân thực ngay trước mắt. Thầy Song nhìn nụ cười xinh đẹp của thầy Oh mà thấy sống mũi xót cay, mong mỏi về một ngôi nhà nơi thầy Oh sẽ gọi thầy bằng chồng và thầy sẽ ôm thầy Oh mỗi đêm chỉ còn cách vài bước chân. Khi đón bàn tay của người đi qua con đường toàn cây anh đào đã rụng hết hoa nhưng để lại trong lòng mình cả trời hoa rực rỡ, khóe mắt thầy Song đỏ ửng; thầy Oh đưa tay đỡ nhẹ má chồng mình, gieo vào tim thầy Song một mùa hạ chẳng bao giờ tan đi.
"Anh sẽ nói với thầy đủ câu đủ chữ như anh đã hứa mà."
Cha xứ cười dịu dàng với cả hai, thầy Song nghe từng lời cha xứ đọc kính Chúa trên cao, thầy tin vào mối duyên lành tươi đẹp đã được ân trên trai tay, vì đã đưa thầy Oh đến bên cuộc đời thầy. Thầy Song đọc lời thề với tất cả những yêu thương thầy tin mình chẳng đặt sai chỗ.
"Sau ngày hôm nay, em chính thức là chồng và là người sẽ luôn yêu thương và che chở cho Ngô Ngọc Hưng hết cuộc đời. Em hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ anh, hiểu và bao dung anh. Niềm vui của anh cũng là niềm vui của em, nỗi buồn của anh cũng là nỗi buồn của em. Những khó khăn trong cuộc sống chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, và ở lại bên nhau đến mãi sau này."
Gặp được nhau đã là duyên trời ban phước, ở cạnh nhau là một định mệnh gắn kết dài lâu, thầy Song thấy đôi mắt thầy Oh cũng đã dâng lên một hàng nước long lanh, trong mắt thầy là toàn bộ trời sao thầy Song hạnh phúc ngắm nhìn mỗi ngày trôi qua.
"Con đồng ý cưới Song Jaewon làm chồng, con hứa sẽ luôn yêu em ấy bằng sự dịu dàng của chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta. Anh sẽ cùng em tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp và bên em mọi lúc khi em cần. Anh hứa sẽ một lòng hướng về trái tim ấm áp của em bởi nơi đó chính là ngôi nhà mà anh muốn trở về."
Những cánh hoa hồng xanh tung bay khắp nhà thờ, thầy Song chạm môi mình lên đôi môi lúc nào cũng thơm nức mùi dâu tây của thầy Oh. Bên dưới vang tới tiếng vỗ tay nồng nhiệt của những giáo viên trường cấp ba mà thầy Oh từng nói sẽ phải cảm thán rằng người đứng bên cạnh thầy Song chắc chắn là người đẹp còn hơn cả trong lời đồn. Thầy ngoại ngữ nhìn chồng mình đẹp trai ngời ngời trong bộ vest màu chàm vẫn đang chẳng thể thôi xúc động, tay thầy mĩ thuật nắm tay thầy Oh thật chặt, những ngón tay ấm áp đã bọc lấy tay thầy suốt những ngày tháng qua.
"Đủ câu đủ chữ, là "anh và em thuộc về nhau"."
Trong tất cả viễn cảnh tươi đẹp thầy Song vẽ ra cho tương lai của mình, thầy Oh chắc chắn là chi tiết to lớn và tuyệt vời nhất. Thầy Song không sống để lo lắng cho tương lai, thầy Oh cũng chẳng sống để đếm từng ngày trôi qua, cả hai sống vì mong chờ những tháng ngày bên nhau sau này.
.
Khi bó hoa hồng xanh được ném về phía đám đông xếp hàng náo nhiệt phía sau rồi rơi trúng xuống một đôi tay trắng trẻo. Thầy Song ôm chồng thầy nhìn chủ nhân đôi bàn tay ấy ngượng ngùng dúi bó hoa vào tay thầy Choi rồi trốn biệt ra sau đám đông. Thầy Oh quay sang nhìn chồng mình cũng đang vui vẻ chiêm ngưỡng thầy Choi gãi đầu cầm bó hoa cười ngẩn ngơ.
"Mình cưới nhau rồi, giờ mình chờ đi ăn cưới thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip