Chương 13 - Vì anh
- Chuyện này là sao?
Huening Kai vẫn ung dung nhấm nháp hương vị ngọt dịu từ chiếc bánh kem dâu nhỏ, tâm thế hết sức bình thản nhưng bên trong tâm hồn là sự rực cháy của ngọn lửa giận dữ. Không tức giận làm sao được? Bao nhiêu cái bình em thích đều bị đập nát cả, hơn nữa cái đám người làm chẳng ai có thể bảo vệ được báu vật của em cả! Bao nhiêu dân đô con sáu múi sầu riêng cũng không bằng ba đứa trẻ béo khỏe như hột mít?
- Cậu chủ! Tại thằng nhóc này nó đấm vào mồm tôi! - Seokjin quyết là người đầu tiên lấy lại lòng tin với Cậu chủ, tiện tay kéo thủ phạm đã làm miệng mình sưng lên: Choi Yeonjun.
- Tôi thích thì tôi đánh, mắc gì phải lôi vào? Sao? Muốn đánh tiếp không? - Yeonjun lên máu rồi đấy. Cậu cực ghét ai nắm cổ áo mình như thế này.
- Nhóc con, hỗn láo thế? Có ai dạy là phải lễ phép với người lớn chưa? - Seokjin quyết không chịu thua một hột mít.
- Tôi được dạy phải lựa người mà lễ phép! - Yeonjun thật sự đã được dạy như thế.
"Lựa người mà lễ phép sao?", Huening Kai bỗng chốc bật cười, một câu nói khá là hay. Coi bộ Choi Yeonjun nếu đã được giáo dục với cái phong cách đó, không phải là bản thân luôn đề cao cảnh giác với người khác sao?
- Huening Kai. Rốt cuộc là thế nào? Tại sao tôi cùng Yeonjun và Taehyun có thể di chuyển nhanh đến vậy?
Cuối cùng cũng có người nghiêm túc hỏi vào vấn đề rồi, Huening Kai thừa biết chất giọng đó là ai dù bây giờ bản thân đang hết sức bình tĩnh mà nhắm mắt lại, "Choi Beomgyu, tôi cũng không ngờ cậu sẽ là rắc rối của tôi."
- Tôi chỉ cho cậu, Soobin và hai người còn lại uống máu của mình thôi.
...
Cả căn phòng liền rơi vào sự tĩnh lặng, tiếng cãi vã cũng vì thế mà ngưng bặt hẳn đi.
- Cậu chủ, cậu cho cả năm đứa này uống máu của mình sao? Tại sao? - Hoseok thật không muốn tin, thảo nào chúng nó chẳng giống con người gì cả. Nhưng anh cần lời giải thích.
- Vì vui.
Đáp lại tiếng trả lời của Huening Kai lại là sự im lặng cùng cái cười khẩy của Yoongi, "Vui sao?"
- Cậu chủ, chúng tôi tuy là người làm của cậu, nhưng cũng có bổn phận thay mặt Ông chủ và Bà chủ dạy dỗ cậu đấy. - Yoongi vốn thẳng tính, lần này anh tin rằng Cậu chủ của mình đang bước vào lứa tuổi tâm sinh lí bất ổn.
Nhưng Huening Kai chưa kịp đáp trả lại, Beomgyu đã chen vào:
- Huening Kai, cậu cô đơn à?
Một câu hỏi rất nhẹ nhàng, mang trong đó hệt như cái thứ sẵn sàng để san sẻ, nhưng đáp trả cho sự ấm áp ấy lại là cái giật mình của em. Huening Kai đứng hẳn dậy, như bị nhìn trúng tâm mà phẫn nộ, nhanh chân đến chỗ Beomgyu mà tát thẳng một cái vào gương mặt của một người mà em từng dùng chữ "bạn" để gọi.
- TÊN KHỐN! - Yeonjun liền nổi sung lên định đánh cho thằng nhóc to gan kia một trận nhưng lại bị Taehyun ngăn lại. Anh đưa mắt nhìn Taehyun đầy khó hiểu, nhưng Taehyun chỉ lơ ánh mắt đó đi, cậu phải xem thử tên mà ai ai cũng gọi là "Cậu chủ" này rốt cuộc là cái quái gì. Nhưng có lẽ cậu đã sai khi cứ im lặng nhìn mọi thứ, cậu không ngờ rằng bản thân thật thông minh nhưng lại không hề nhạy bén.
- Nhốt chúng lại hết đi. Đừng cho ăn uống gì, cứ để chúng chết!
Chính nó là thứ Taehyun không ngờ. Nếu như bây giờ tình trạng của cả ba đều được Huening Kai biết rõ, thì việc nhốt lại và không cho ăn uống này có phải rất nguy hiểm không? Đúng ra là nếu cả bọn gặp gì nguy hiểm ví như nổi sung lên giống Soobin đêm qua thì sao?
- Cậu chủ, lỡ như...
Dường như có người lo lắng cho cả ba cậu, đó là Jungkook. Gì chứ vị quản gia đây là người gần gũi với Cậu chủ nhất nhà, cái tính sớm nắng chiều mưa, hay hờn hay dỗi của Cậu chủ vị đây chẳng rành quá đi? Chắc chắn muộn nhất cũng là 1 tuần Cậu chủ sẽ nguôi giận, lỡ như đến lúc đó ba đứa nhóc này đã chết vì đói thì sao? Cái chủng này các bé mới bước vào, nên thời kì đầu việc đói sẽ thường xuyên sẽ xảy ra, chỉ có "điêu luyện lâu năm" như tụi anh và Cậu chủ mới không còn biết đói nữa. Chính vì thế, cái hành động này của Cậu chủ có khi sẽ dẫn đến mất mạng chứ chẳng chơi.
- Kệ! Đem chúng đi đi.
Thế là được cái gật đầu từ Jungkook. Hoseok, Jimin và Yoongi lập tức vác ba cậu đi. Hiện giờ cả ba đều bị trói nên không làm gì được, chứ nếu không thì Yeonjun, Beomgyu và Taehyun cũng đã chạy từ kiếp nào với cái năng lực nhanh như siêu nhân cuồng phong này rồi.
Namjoon nhìn theo lắc đầu ngán ngẩm, "Sao lại nóng nảy như thế?", biết Cậu chủ được các anh nuôi dạy nhưng khi nhìn thấy hành động vừa rồi, anh liền thất vọng về bản thân quá, "Lẽ ra nên khắt khe với Cậu chủ ngay từ đầu."
- Giờ phải làm sao đây? - Taehyung từ phía sau thì thầm hỏi nhỏ, như không muốn Cậu chủ nghe thấy.
- Cứ để như thế đã, từ từ rồi tìm cách.
Namjoon cần phải có thời gian...
————————————
Riêng Huening Kai, khi đã đưa ra cái lệnh điên rồ ấy liền lập tức về lại giường nằm nghỉ. Nước mắt em bỗng chốc rơi ra, "Cô đơn sao?" Liệu em có thật sự cô đơn không? Cô đơn là như thế nào, bản thân Huening Kai vẫn rất mơ hồ. Dù đã được nghe nhiều qua những bộ phim, cũng đã đọc nhiều qua những cuốn sách, nhưng em vẫn không biết bản thân mình có thật sự cô đơn hay không. Em nhớ đến cảm giác khát khao khi từ trên cao nhìn xuống bốn người bọn họ, những người đều ở cạnh nhau, trong mắt chỉ có nhau, một thế giới Huening Kai chỉ có thể nhìn xuống chứ không thể chạm hay bước vào, cảm giác lúc đó là cô đơn sao?
Phì cười, Huening Kai bây giờ thảm hại đến mức bị người khác nói là "cô đơn", hay bản thân em từ lâu đã sống với nó rồi? Thật khó chịu, khẽ chuyển hướng nằm thì em liền bàng hoàng khi nhìn thấy một khuôn mặt rất quen, "Phải rồi, mình kêu Jungkook đặt anh ở đây."
Đưa ngón tay bé nhỏ chạm lên đôi môi của anh, "Choi Soobin", nước mắt Huening Kai bắt đầu chảy xuống, em từ câu nói với hai chữ "cô đơn" của Beomgyu đã dường như dần biết bản thân muốn gì, nó thiếu cái gì và chờ đợi cái gì. Thứ em muốn bây giờ là được Soobin ôm lấy, vỗ về. "Soobin có thể làm thế với em không?" Nhưng tiếc thay, anh lúc này có lẽ đã mệt mỏi mà ngủ quên từ bao giờ. Huening Kai cứ nghĩ thế mà chỉ đành buồn rười rượi, rồi đột nhiên trong em tiếp tục hiện lên cái ý nghĩ điên rồ mà chạm nhẹ môi mình lên môi anh, thứ mà em đã thấy nhiều qua những bộ phim và bây giờ lại muốn thử cảm giác ở người kế bên.
Nhưng Huening Kai không hề biết rằng anh không vào được hẳn giấc ngủ, mọi giác quan trên cơ thể anh đều trong tư thế dè chừng, anh biết mình không thể la làng trong một căn nhà rộng như thế này nên chỉ có thể nằm tìm cách, chẳng may sự mệt mỏi lại đưa anh đến bên bờ vực nửa tỉnh nửa mê. Anh không biết rằng trong cơn mê, hay là điều thật sự trước mắt, anh chỉ biết có thứ mềm mại trượt nhẹ nhàng lên môi anh, cảm giác trước đây anh chưa từng biết được. Nhưng cảm giác mê man này chỉ ngắn ngủi thôi, anh bây giờ đã hoàn toàn tỉnh giấc và tỉnh táo khi đôi môi đó bắt đầu quá phận mà trượt xuống cổ của mình. Soobin nhanh tay nắm chặt lấy hai bên vai của người kia, giật mạnh đến trước mắt nhưng rồi bản thân anh lại không hiểu nỗi mình vì anh chẳng làm gì cả ngoài ngắm nhìn gương mặt u buồn nhưng lại quá đỗi tuyệt sắc, một nét đẹp Soobin không biết có thể dùng từ gì để diễn tả, chỉ có thể đột nhiên buộc miệng:
- Thiên thần...
Huening Kai ngỡ ngàng mở to đôi mắt ra, điều em vừa nghe là thật chứ? Anh gọi em là "Thiên thần" sao?
- Cảm ơn... - Em được dạy ai khen là phải đáp lại, như thế này có đúng không nhỉ? Nhưng sao em thấy trong hoàn cảnh này có chút gì đó ngượng ngùng, hay là do khoảng cách cả hai gần quá?
- Cậu tránh ra được không? - Soobin hết sức thận trọng, anh biết con người trước mắt chắc chắn không hề đơn giản.
Nhưng Soobin không hiểu, dù Huening Kai có vẻ nguy hiểm, có nét đẹp lạnh thấu xương, có trái tim lạnh giá đến đâu cũng sẽ vì anh mà trở thành ngọn lửa ấm. Em có là ác quỷ độc đoán nhất thế gian nhưng cũng sẽ vì anh mà trở thành một "Thiên thần" như anh đã gọi em. Huening Kai yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, anh biết không Soobin? Hộp nhạc em gửi trước nhà anh, anh đã nhận được rồi mà. Em không hề thích ăn gà chiên đâu, nhưng vì để kiếm cớ để được nhìn thấy anh bước vào nhà mình, em đã khiến anh đến đây. Vì lần nhìn thấy anh đó mà vô tình em đã để máu mình thấm vào da anh, em lỡ ích kỉ lần đó biến anh là của em thôi, Choi Soobin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip