Chương 38 - Tình huống trớ trêu

Một buổi chiều tà đầy ánh buồn, Taehyun ngồi xuống nơi quán, nước mắt lưng đầy nhớ lại những thứ vừa xảy ra chỉ trưa nay thôi và mọi thứ như một giấc mơ vậy...

—————-

Cách đây khoảng vài tiếng đồng hồ...

Taehyun đã đặt chân đến trước cửa nhà mình. Vương tay lên định bụng bấm chuông cửa, nhưng lại rụt về, cậu hoang mang không biết nên làm sao. Nhưng rồi Taehyun lại cảm thấy bản thân cực kì chóng mặt. Rồi cơn đau bụng đột nhiên lại trượt đến, mồ hôi cũng bắt đầu tướt ra vài hạt trên trán, chẳng phải mới sáng đây cậu còn khỏe lắm sao? Có chuyện gì vậy? "Không lẽ mình bị sốc như Soobin và Beomgyu?" Sao lại vào lúc này chứ?

- Taehyun!

Từ trong nhà phát ra âm thanh quen thuộc, "Là mẹ...", không được, cậu không biết bây giờ hình dạng khuôn mặt của mình như thế nào, kinh khủng như Soobin hay là tái nhợt như Beomgyu? Hay là theo một kiểu khác nữa? Nhanh chân cậu muốn chạy đi, nhưng mà đôi chân này lại như không có sức.

- Taehyun à, cần anh vào với em không?

Soobin từ nhà đối diện đương nhiên không mù, anh còn đang lúng túng trước cửa thì lại thấy thằng em hàng xóm mới là thứ cần được để tâm. Nhưng khi chạy đến, anh cực kì hối hận vì để bản thân ngỏ lời muốn vào cùng vì hiện tại, Taehyun tuyệt đối không thể vào nhà được! Khuôn mặt trắng bệt cùng đôi mắt đỏ ngầu, hơn nữa những đường gân xanh cứ thế chạy dọc trên ấy.

- Soobin à!

Đúng lúc bố mẹ của Soobin với dáng vẻ mệt mỏi từ xa chạy đến bên con trai họ. Hóa ra bố mẹ anh đang vắng nhà và bây giờ mới về, "Sao về ngay lúc này vậy chứ?", không thể nào lâu hơn một tí rồi về sao? Cứ phải sum vầy cùng lúc thế này mới chịu được à? Soobin thật muốn khóc quá. Càng muốn khóc hơn khi mẹ cùng bố Taehyun cũng vừa mở cái cổng ra. Soobin không biết làm gì ngoài ôm chặt cái mặt của Taehyun và ép thật chặt vào ngực mình, không phải anh biến thái đâu nhưng làm như vậy thì sẽ che được cái quỷ dị của Taehyun lúc này.

- Soobin, Taehyun! Hai con rốt cuộc đã đi đâu? Có biết bố mẹ đã rất vất vả không? Đã có chuyện gì xảy ra?

Soobin thề rằng nếu có thể thành thật thì anh nhất định sẽ thành thật với câu hỏi của bố mình! Nhưng làm sao đây? Thôi miên họ ngay lúc này? Nhưng Taehyun đang rất đau, anh cũng mất bình tĩnh rồi...

- Taehyun à, con sao vậy? Đau ở đâu à? - Mẹ Taehyun bật khóc mà muốn ôm lấy thân đang run lên của con trai mình.

Nước mắt của mẹ Taehyun rơi ra bao nhiêu thì mồ hôi Soobin nhễ nhại bấy nhiêu. Anh ôm Taehyun trước cặp mắt đầy hoang mang, lo lắng, khó hiểu và có lẽ cũng có tức giận của các vị phụ huynh. "Tiêu thật rồi..."

- Soobin! Con mau thả em nó ra! Có chuyện gì thế? - Mẹ Soobin lập tức lên tiếng trước cảnh này.

Nhưng Choi Soobin là ai chứ? Anh mà đã ngoan cố thì có cho tiền tỷ anh vẫn sẽ ngoan cố. Bây giờ anh quyết dán mặt Taehyun vào ngực mình đấy rồi sao? Muốn làm gì anh? "Bố mẹ, tha thứ cho con..."

Từ phía xa, Yoongi và Huening Kai lại cực kì khó chịu với cùng một thắc mắc: "Tại sao Soobin lại ôm Taehyun? Ôm chặt như thế để làm gì?"

- Yoongi, gia đình hai bên đang vui mừng à? - Huening Kai từ nhỏ không hiểu gia đình là gì, nên đành phải nhờ cậy người kế bên.

- Chắc vậy đó Cậu chủ.

Huening Kai cũng quên mất, Yoongi từ lâu đã mất gia đình rồi, giờ chắc cũng không nhớ gì về cảm giác "gia đình" đâu. Cả hai đứng từ xa nhìn khung cảnh trước mắt, 4 con mắt khó hiểu nhìn cảnh sum vầy.

Rồi đột nhiên như bừng tỉnh, Huening Kai nhìn thấy một đường máu bay lên không trung nơi "Gia đình sum vầy" kia, sau đấy cả hai bên gia đình đều tảng ra khỏi Soobin và Taehyun. Người ngã xuống là mẹ của Taehyun.

Lập tức Yoongi và Huening Kai không chần chừ mà chạy lại. Khi đến nơi, cả 2 đều biết ngay Taehyun đang bị sốc, xem chừng là mất kiểm soát mà đã vung tay với mẹ của mình.

- Soobin, em đưa Taehyun chạy đi. Chạy được bao xa thì cứ chạy. Tụi anh sẽ theo sau. - Yoongi lập tức lên tiếng.

Nghe theo, Soobin vác Taehyun lên rồi chạy thật nhanh. Đây là lần đầu tiên Soobin có thể chạy nhanh đến như vậy. Đúng thật sự, thế giới anh thuộc về không còn là đây nữa...

Nhớ lại khi bố mẹ cùng anh tập xe đạp, anh đã sợ đến mức không thể leo lên chiếc xe. Nhớ lại khi bố mẹ mua cho anh một chiếc motor và tự hào nhìn con mình lái đi trông thật oách. Anh nhớ vào những buổi chiều khi Giáng sinh sẽ được bố mẹ quăng vào trong xe để đi nghỉ dưỡng cùng nhau. Anh nhớ khi bố dạy anh sau này nếu như gặp người mình yêu thương thì hãy như mẹ của mình, chăm lo người thương thật tốt. Anh nhớ khi anh cao ngày một cao và cơ thể dần đẹp hơn nhờ những buổi đi tập về, thì lại thấy họ già đi và như bé lại chứ không còn cao lớn như mình đã từng thấy nữa...

Anh chưa từng trách cuộc đời đưa anh vào hoàn cảnh trớ trêu. Cũng chưa từng trách Huening Kai đã khiến anh rời xa gia đình. Anh chỉ thấy thật quá đau đớn khi bản thân anh vẫn chưa làm được gì cho họ cả...

"Bố mẹ, con thật sự xin lỗi. Nhưng hai người đã dạy con dù cho ở hoàn cảnh nào cũng phải ngẩng cao đầu mà sống, tuyệt đối không thể nhát gan, con trai của hai người đang làm điều đó đây", vừa chạy Soobin vừa lặng lẽ rơi nước mắt, anh thề đây là lần đầu tiên và sẽ là lần cuối anh rơi nước mắt đầy yếu đuối như thế này. Dừng lại một lúc, anh nhìn lại căn nhà của mình đã nhỏ đến mức không thể nào nhìn ra. Choi Soobin lúc này liền quay người lại, cúi gập người như để tạm biệt con đường anh hay đi, như để cảm ơn bố và mẹ đã sinh ra anh, "Cảm ơn bố mẹ." Từ bây giờ, Choi Soobin vẫn là Choi Soobin, sẽ tự hào vì là con của bố mẹ.

Lặng lẽ chạy thêm vài bước nữa, Soobin tiếp tục đối mặt với mọi thứ. Anh dừng chân khi cảm thấy Taehyun trên vai anh lúc này bắt đầu thở gấp hơn, "Phải làm sao đây?" Vừa cố gắng chạy chậm lại, Soobin vừa động não suy nghĩ, rồi anh quyết định dừng và thả cậu trên vai xuống ở một con hẻm vắng, cố gắng xoa dịu cậu. Lấy tay khẽ xoa lên tấm lưng, rồi lại đến tay, sau đó là mát - xa đầu cho cậu. Vừa cố gắng làm dịu đi sự khó chịu của Taehyun, Soobin vừa đưa mắt nhìn quanh, anh sợ có người phát hiện, cũng sợ Yoongi và Huening Kai không tìm được tụi anh.

Sau một vài phút để cậu thư giãn, anh dần thấy sắc mặt cậu đã hồng hào lên một chút.

- Taehyun à, em ráng chờ một chút, Yoongi và Huening Kai sắp đến rồi.

Taehyun khẽ mở mắt, dùng cái ánh mờ mờ để quan sát xung quanh và Soobin, cậu biết anh sợ có người lạ nào đến hỏi thăm thì lại vô tình bị cậu cho một vố đau thương...

- Quán nước, đưa em vào đó đi. - Bằng sức lực yếu đuối, Taehyun khẽ để nó phát ra những âm thanh đến hụt hơi. 

Soobin nhìn theo hướng Taehyun chỉ, sau đó liền không chần chừ mà cõng Taehyun đưa vào. Khi đến quán, Soobin chọn 1 chỗ trong góc để khuất ánh nhìn của mọi người và những nhân viên ngay quầy.

- Chờ anh ở đây nhé, anh kêu nước cho em.

Taehyun khẽ gật đầu, Soobin liền nhanh chóng bước đến quầy gọi đồ uống.

Cuối cùng, anh mang cho cậu một ly Trà Gừng nóng. Taehyun uống một lúc sắc mặt liền đỡ hơn, người cũng không còn run nữa. Thở phào, anh khẽ lau đi nước mắt trên mặt cậu, nhưng bản thân thật sự không biết nên nói gì lúc này. Đưa đôi mắt nhìn ra ngoài cửa kính, vậy mà Mặt Trời sắp lặn rồi, thời gian trôi nhanh thật.

Rồi Soobin chợt nhớ đến Huening Kai và Yoongi, "Làm sao để họ biết được mình và Taehyun ở đây đây?" Bây giờ Taehyun đã coi như là đang ngủ 1 giấc nên không thể giúp anh được, mà cho dù có không ngủ thì cũng chưa chắc giúp được khi đang mệt mỏi như vậy. Nghĩ tới lui, cuối cùng Soobin quyết định ra ngoài quán, bẻ một cành cây rồi để nó theo cách thật đặc biệt ở trước quán, "Mình dựng nó lên trên cái bình kiểng của quán như này xem như là đặc biệt đi."

Xong xui bầy trí cành cây, Soobin lại vào trong quán tiếp và thật may là chẳng ai ngó ngàng gì đến anh cả.

---------------

Yoongi và Huening Kai cuối cùng vẫn là không biết Soobin và Taehyun đang ở đâu. Đến khi đi ngang quá quán thì lại phát hiện một cành cây được dựng đứng ở ngay bình kiểng.

- Chắc không phải đâu Cậu chủ. - Yoongi nhìn cái cành cây đầy chối từ. Anh không nghĩ là Soobin sẽ thông minh như vậy đâu...

- Cứ vào đã. - Huening Kai đương nhiên vẫn có linh cảm đặc biệt. Đơn phương anh cũng đã đủ để giác quan thứ 6 mách bảo em về vị trí của Choi Soobin.

Khi cả 2 vào, vẫn là láo liên một vòng.

Từ phía trong góc, Taehyun nhìn thấy Yoongi và Huening Kai, cậu lập tức đứng dậy định đi đến thì Yoongi đã nhanh chân hơn mà chạy đến và nắm lấy vai đẩy cậu xuống lại:

- Ổn rồi. Tụi anh đã thôi miên nói rằng vừa rồi là mẹ em bị té vào đâu đó trước cửa nhà và tất cả bọn họ đều đang lo lắng. Họ không nhớ gì nữa đâu.

"Vậy là được rồi", Taehyun nước mắt chảy xuống, ít nhất thì mẹ cậu sẽ không nhớ đến việc cậu đã cào mẹ mình bằng một bộ móng...của một loài quỷ dị.

- Cứ để họ vẫn nghĩ là 2 người mất tích đi. - Huening Kai vừa nêu ý kiến vừa ngồi xuống kế bên, khuôn mặt trở nên buồn bã khác thường. Em đã có thể nói họ quên đi cái tên "Soobin" và "Taehyun", nhưng như thế lại cảm thấy thật không đúng. Em nhìn sắc mặt của mọi người lúc này, không ai có vẻ là phản đối cái ý kiến của em vừa nêu ra thì cũng xem như vừa thả được một tí áp lực mà thở phào.

- Về thôi.

Yoongi đứng lên, nhẹ nắm lấy tay của Taehyun bước đi. Soobin nhìn theo đó lại bắt đầu nghĩ ngợi, "Cái anh Yoongi này quan tâm đến Taehyun đến thế à?", con Taehyun dễ dãi như vậy từ lúc nào? Liệu có khi nào Taehyun cũng trở nên thay đổi tính cách từ một cậu bé giữ giá đến một cậu bé dễ dãi không? Giống như anh từ một người hiền lạnh liền trở thành một người cọc cằn vậy?

- Anh ổn không? - Lại cái kiểu rụt rè này, Huening Kai đang vừa báu lấy 2 bàn tay vừa hỏi Soobin.

Một lần nữa Soobin lại bực mình, anh đã nói rồi mà, anh thay đổi rồi! Rất dễ cọc bằng chứng là bây giờ đây! Nghĩ nhiều không bằng hành động, anh liền đưa tay mình nắm lấy bàn tay em, sau đó tách những cái móng đang báu chặt kia. Hành động này của anh khiến Huening Kai rất ngạc nhiên, và càng ngạc nhiên hơn khi anh nói:

- Đừng có làm như vậy nữa. Sẽ bị thương.

"Anh lo cho em sao?" Thật không thế? Nét lúng túng lại hiện rõ trên em, không hiểu vì sao mà sự uy quyền của em không thể kéo dài được mỗi khi ở cạnh anh. Có lẽ vì tình yêu khiến em mềm yếu đi?

Soobin nhìn thấy gương mặt ngây ngô nhưng xen vào đó là chút gì lúng túng của em thì cười cười, "Rõ ràng là một cậu bé đáng yêu", sau đấy anh nhìn lên bảng Menu của quán, chợt lại thấy loại "Trà xanh Latte" rất hợp với em, ngọt một chút cũng đắng một chút, nhưng lại phản phất đâu đó hương thơm mà anh rất thích. Bây giờ anh phải thừa nhận rằng, kể từ khi em ôm anh, anh đã rất thích mùi hương từ em. Nó khiến anh thấy rất bình yên.

- Em uống nước không? Anh mời.

Mỉm cười hỏi như thế, nhưng xem chừng Soobin chỉ hỏi cho có thôi. Anh không để em trả lời mà tự mình đi đến quầy. Huening Kai nhìn theo bóng lưng anh, lòng tràn ngập hạnh phúc. Vốn em bình thường chưa từng ra quán uống nước bao giờ, vì Jungkook nói không hợp vệ sinh nên luôn tự mình làm những món được bọn giới trẻ ưa chuộng cho em. Nhưng tình thế bây giờ em cũng không tiện từ chối, dù sao là em uống ly nước anh mời mà, làm sao có chuyện gì được đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip