Chương 47 - Tại sao?
"Một buổi sáng đầy nhộn nhịp nhỉ?" Hoseok nhìn khung cảnh phòng khách lúc này, thật không khác gì một bữa tiệc cả. Già có trẻ có, đều đang trò chuyện vui vẻ. Chỉ có anh là giả bộ nằm ngủ tại ghế sofa này. Tên Choi Soobin đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì là đi xuống cả...từ tối qua tới giờ.
Cậu chủ cũng đã biết yêu rồi...
"Park Jimin..."
Tên đó cũng đang trên lầu, giờ này có phải là đang suy ngẫm về một điều gì đó, như anh lúc này...
Từ phía xa, nơi bếp, Taehyun đang ngồi trong lòng Yoongi và trông thấy Hoseok vẫn đang ngủ, nhưng cậu cảm thấy như có thứ gì đè nặng trên thân thể người anh khó tính này. "Có tâm sự!"
- Yoongi, anh nghĩ mình nên làm gì đó cho Hoseok không?
"Sao lại hỏi anh nữa vậy?" Bực mình quá, Yoongi liền búng nhẹ vào chiếc mũi cao đến sát thương của Taehyun, mặt đầy nghiêm nghị:
- Không.
- Tại sao?
- Chuyện của họ, để họ tự thông suốt đi! - Yoongi vẫn nhớ đến ly sữa nóng mỗi ngày cho Jimin mà bực bội sự "Mù quáng nhân đôi": Mù quáng yêu và mù quáng cố chấp!
Taehyun thì lại nằm vào mớ suy nghĩ khác có vẻ biết điều hơn ban nãy, "Nếu giúp thì khác nào bản thân làm phiền người ta?", còn có khi phá chuyện hôi thêm.
Tặc lưỡi mặc kệ, cậu nhìn ra ngoài sân để tìm chút sinh khí thì thấy Beomgyu đang bắt bướm ngoài sân, "Yeonjun đâu?", sao lại để bạn của cậu một mình? Chắc là muốn bỏ bạn cậu rồi đúng không? Mấy tên nhà giàu công tử bột đó, có rồi là chán ngay! "Đồ Yeonjun đầu heo!" Nhìn hình ảnh của Beomgyu lúc này có phải là thấy bản thân muốn hóa thân thành loài bướm, bay đi bỏ lại mọi thứ không? "Đừng Beomgyu à, cậu mà bay đi thì tớ phải làm sao?" Đúng là bản thân đã trải qua chuyện siêu nhiên, hay chính bản thân cậu cũng là cái thứ siêu nhiên đó rồi nên cậu có thể rất dễ dàng lo sợ Beomgyu thật sự sẽ hóa thành bướm hay con gì đó có cánh và bay đi mất. Lập tức Taehyun muốn chạy ra khỏi lòng Yoongi nhưng dễ gì cậu có thể làm thế? Yoongi tính sẵn rồi, với cái con người giây trước yên tịnh giây sau phất cờ như cậu thì phải luôn đề phòng kẻo mất tiêu thì anh biết đi đâu mà tìm? Đúng là thế nên khi Taehyun vừa chạy là Yoongi cũng nắm lấy eo của cậu ngồi lại:
- Đi đâu?
- Ra ngoài sân chơi với Beomgyu.
"Chơi với Beomgyu?", thế là Yoongi cũng nhìn ra ngoài và thấy một thằng nhóc đang bắt bướm. Theo anh thấy đứa bạn này của Taehyun cũng không bình thường...
Cả Yoongi và Taehyun đều bước ra sân xem thử vì cớ sao Beomgyu lại bắt bướm, và vì cớ sao lại chơi một mình? Nhưng xem chừng thì cả 2 đã lầm, Beomgyu không hề chơi một mình. Ra đến sân cả 2 mới được mở mang tầm mắt, Beomgyu đúng là đang bắt bướm, còn Yeonjun thì tưới hoa nhìn theo, khung cảnh thấm đầy tình yêu ngọt ngào như mật hoa.
Dựa đầu vào vai Yoongi, Taehyun tự cười bản thân mình quá đa nghi về Yeonjun rồi. Nhưng cũng đúng thôi, Yeonjun ngay từ ấn tượng đầu với Taehyun là một chàng trai có vẻ không tốt.
- Yeonjun! Anh tuyệt đối không được cực kì phóng khoáng! Dù anh có là dân chuyên đi bar lắc lư và thay người yêu như thay quần thay áo thì anh cũng không được để Beomgyu bắt bướm một mình! - Taehyung đột nhiên lại hét lên từ trong nhà, dù cậu không tán thành cái hành động điên khùng chạy đi bắt bướm của Beomgyu, nhưng cậu lại rất không hài lòng khi hành động này điên khùng này của Beomgyu lại phải làm một mình.
Nhưng Taehyun nào biết, rằng cậu đã "nhìn mặt mà bắt hình dong" rồi. Đúng là Yeonjun ăn mặc phóng khoáng nhưng tính cách của anh thì lại rất nghiêm khắc, đúng là Yeonjun có hay vào bar nhưng anh vào để uống với đám bạn chứ không dám lắc lư vì sợ mất hình tượng, đặc biệt hơn anh không hề thay người yêu như thay áo quần vì rõ ràng trước mắt rằng Beomgyu là tình đầu của anh và cũng là Beomgyu đã cướp lần đầu của anh chứ không phải là anh đã làm gì Beomgyu trước. Thở hắt ra, Yeonjun mặc kệ lời Taehyun nói mà tiếp tục công việc tưới hoa của mình, người ta nói nếu mình không sai thì cứ im lặng, anh đang im lặng đây thế nên Taehyun đã sai rồi! Dù bản thân Taehyun sẽ không biết đâu nhưng đúng là cậu sai rồi!
Nhưng cho dù trong lòng Yeonjun có bão bùng đến đâu thì Taehyun cũng không thể biết, vì cậu chỉ tin vào những gì mà mình nhìn thấy và thứ cậu nhìn thấy đây chính là Yeonjun không thèm ngó ngàng tới cậu mà vẫn để Beomgyu bắt bướm một mình. "Được lắm Yeonjun, tôi sẽ xem xem anh còn dám xem thường lời tôi đến khi nào!"
Nhưng rồi suốt 20 phút tiếp theo vẫn là Yeonjun đi quét sân và Beomgyu đi bắt bướm. Taehyun thật sự tức điên người nhưng phải làm sao đây? Cậu không thể nào đột nhiên xông ra ngoài sân rồi chửi Yeonjun trước mặt Beomgyu được! "Thật là bực quá!"
- Taehyun, chúng ta có thể nào đừng đứng đây nữa không? - Yoongi thật không hiểu nhìn ngắm cặp đôi trẻ hạnh phúc ngoài sân có gì là thú vị?
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng thấy Soobin và Huening Kai bước xuống. Lập tức không suy nghĩ gì nhiều, Taehyun mặc kệ Yoongi đang hết sức chán nản mà kéo Beomgyu và xách cái lưng quần của Yeonjun vào nhà.
Jungkook và Taehyung đang ăn trái cây trong bếp cùng dừng động tác, Hoseok nghiêm nghị nằm ngủ cũng nhanh chóng ngồi dậy để xem xét mọi chuyện.
Trước mắt mọi người là Soobin đang nắm tay Huening Kai đi xuống, dường như Cậu chủ của mọi người rất mắc cỡ nên mãi cúi xuống, nhưng Choi Soobin lại có một gương mặt rất bình thường như thể đây là chuyện bình thường.
- Em vào bếp một chút, anh cứ ra chơi với họ đi. - Huening Kai nhìn thấy đám Beomgyu đang nhìn Soobin đến thèm thuồng nên đành ý tứ mà kêu anh ra với bọn họ dù trong lòng em đang muốn ăn chết cái đám nhiều chuyện ấy.
Gật đầu nhưng anh cũng luyến tiếc lắm, vuốt nhẹ má em rồi chạy đến với cái bọn đang muốn ăn tươi nuốt sống anh. Vừa mới đứng trước mặt đã bị Beomgyu ôm lấy vai hỏi đầy ngây ngô:
- Làm luôn rồi đúng không?
"Làm gì?" Anh đang không hiểu đây. Bồ của Yeonjun có chuyện gì nhờ anh mà anh không nhớ à? Hay là lộn anh với Yeonjun? Không thể nào, anh cao và đẹp trai hơn thằng Yeonjun nhiều mà?
Thấy Soobin đứng ngơ ra, cả bọn liền ngờ ngợ. Hoseok cũng nhanh chóng đi đến để giải thoát vấn đề nan giải:
- Nhóc như vậy là chưa làm gì nhau đêm qua à?
Vậy là Soobin liền hiểu ngay vấn đề, hôm qua thì anh và Huening Kai chỉ bày tỏ lòng mình rồi ôm nhau ngủ đến sáng thôi, vừa đúng đêm đó Soobin buồn ngủ quá nên nằm xuống một cái đã ngáy ngay! Thế là nhìn những cặp mắt tò mò một hồi, anh liền gật đầu với Hoseok:
- Tại tối qua em buồn ngủ quá nên vừa đặt lưng xuống giường là như chết đến sáng luôn thì phải...
Ban nãy không khó để Hoseok nhận ra rằng Huening Kai mặc bộ áo len mỏng mà Jimin thích nhất, điều này chứng tỏ Jimin cũng phải tâm huyết dữ lắm vào đêm hôm qua của Soobin và Cậu chủ. Hoseok liền đột nhiên thấy bất bình cho Jimin:
- Đã tạo cơ hội đến thế rồi mà?
- Tụi em cũng đã tiến được 1 bước rồi mà! Còn làm mấy cái đó thì từ từ cũng được! Gấp gáp cái gì? Mấy cái con người đen xì này! - Soobin lập tức nhảy dựng lên mà ôm lấy thân thể mình.
Jimin từ trên lầu đã nghe thấy hết. Cái gì mà chiếc áo len gợi tình? Rõ ràng tên Soobin còn quá thơ ngây để lên cùng một chiếc giường với Cậu chủ! Trời ơi là trời, tên Choi Soobin sao vậy? Hồng nhan trước mắt mà lại ngủ mất là sao? Cái kiểu đứng hai tay ôm ngực kia là thế nào? Rõ ràng là muống giữ giá không muốn san sẻ đời mình với Cậu chủ mà! Cái thứ không có khả năng trải lòng trên giường như vậy sao Cậu chủ lại yêu được chứ? Tại sao Cậu chủ mù quáng quá vậy? Tại sao Choi Soobin ngu ngốc quá vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip