Chương 9 - Hỗn loạn

Sáng sớm ánh nắng lại chiếu vào, Beomgyu khó chịu vô cùng nên chui hẳn vào trong chăn. Cậu ghét sáng, cũng ghét chói nên cứ cuộn vào là tốt nhất. Đang tiếp tục say ngủ thì hình như có cái gì đó kế bên cậu, một bàn tay nào đó rất ấm áp xoa nhẹ lên lưng. Bàn tay này làm cậu suy nghĩ về những thứ xảy ra vào đêm qua, một đêm mà tới bây giờ cậu vẫn nhớ như in và nó vẫn còn vương lại quanh eo cậu, "Đau chết được!"

- Beom à, em ngủ chút nữa đi. Anh xuống làm đồ ăn sáng cho.

Beomgyu mắt tuy nhắm, đầu tuy nghĩ ngợi nhưng tai lại nghe được hết, đương nhiên cậu rất hạnh phúc rồi. Mỉm cười chui ra khỏi chăn, Beomgyu khẽ gật đầu rồi đỏ mặt chui lại vào cái tổ ấm. Yeonjun nhìn thấy mà phì cười, mới hôm qua còn bạo dạn với anh sao sáng ra lại như một cục kẹo bị chảy như vậy? Khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu, anh thôi nghĩ ngợi rồi rời giường vào nhà vệ sinh. Yeonjun chưa từng thấy bản thân lại thoải mái như thế này bao giờ cả, tinh thần phấn chấn hẳn lên, đúng là có người thương rồi thì ai cũng sẽ nhìn đời bằng một màu hồng rực cháy.

- Yeonjun à! Hay anh đừng nấu! Em thèm gà rán, mình mua gà rán đi!

Yeonjun đang đánh răng thì nghe Beomgyu nói vọng vào, "Sáng sớm mà ăn đồ dầu mỡ?" Anh dĩ nhiên sẽ không đồng ý. Nhìn anh mà xem, chỗ nào cần to sẽ to, chỗ nào cần nhỏ sẽ nhỏ, chỗ nào cần cường tráng sẽ cường tráng, khắp nơi đều là cơ, dáng chuẩn tuyệt đối. Để có được cái thân hình này, dĩ nhiên anh phải ăn khỏe sống tốt, chứ đâu có mất khoa học như ai kia.

- Không được! - Yeonjun từ chối thẳng thừng.

Nhưng rồi lại là khoảng không im lặng. "Không phải giận mình rồi đấy chứ?" Yeonjun lòng tự hỏi, vệ sinh cá nhân xong xuôi anh tính nhìn thử xem cái người đòi gà rán có phải cái mặt bây giờ như bị rán không, nào đâu cậu đã đứng sẵn trước cửa, gương mặt tràn đầy khó chịu.

- Đau quá! Đến đi cũng khó chịu như vậy thì phải làm sao?

Hoá ra mặt cậu đen xì không phải vụ gà kia, Beomgyu dù gì cũng hiểu mình không nên ăn dầu mỡ buổi sáng nên đã nhanh chóng quên nó rồi. Chỉ là khi vừa mới bước xuống giường thì có một cơn đau trượt từ chỗ đó làm cậu thật khó chịu, cả eo cũng nhức mỏi, thật không ngờ được. Beomgyu đã nghĩ đau là phải nói, vì thế nên bây giờ cậu đang la làng đây! Như thế cậu sẽ được anh cưng chiều mà vỗ về, nào ngờ đâu có tiếng gõ cửa khốn kiếp nào đó phá hỏng.

Yeonjun một mạch đi đến bên cửa, Beomgyu tức giận quay người thật mạnh để xem đứa nào, hóa ra là cái anh Soobin gì đó.

- Có chuyện gì vậy? - Yeonjun cũng đâu có dễ chịu gì, định sau khi hỏi chuyện sẽ văng ngay cái chửi "Nhiều chuyện" cho đúng mức của Soobin thì dường như gương mặt nghiêm túc của thằng bạn làm anh càng bận tâm hơn.

- Yeonjun, tớ không biết chuyện gì đang xảy đến với tớ... - Soobin nói trong tiếng thở gấp hơn, cả thân hình như không có chút sức sống nào mà ngã vào Yeonjun.

Beomgyu lúc này đã nhận thức được đây là vấn đề, thế là liền chạy ngay đến bên cạnh Yeonjun. Cả hai lập tức dìu Soobin lên giường và hết sức ngạc nhiên khi khắp cổ của Soobin toàn một màu tím hệt như vết bầm, chúng bao bọc khắp cổ. "Chuyện gì vậy?" Yeonjun bắt đầu cảm thấy đầy sợ hãi, một lần nữa cảm giác khó thở như chính mùi của căn nhà bí ẩn đó mang lại cho anh, rất gần rất gần nó như ăn sâu vào Yeonjun, "Tại sao mình lại có cảm giác như đang ở cạnh cái nhà quái đản đó vậy?" Đưa tay run rẩy khẽ chạm vào Soobin, "Làm ơn, hãy nói cậu đang đùa đi, không thể là căn nhà đó được", nhưng khi Yeonjun vừa chỉ cầu nguyện như thế thì một luồng máu đỏ tươi chảy từ miệng Soobin xuống.

- SOOBIN! NÀY! - Yeonjun lần này đã hoàn toàn phát hoảng.

- Anh ấy cắn lưỡi sao? - Beomgyu bắt đầu sợ hãi mà cố gắng banh miệng Soobin ra để xem xét. Nhưng khi biết rằng không phải như thế, Beomgyu bắt đầu thở phào, ánh mắt đầy nghi vấn, "Máu từ đâu mà có?" Suy nghĩ không ích gì, cậu cũng không phải bác sĩ nên bắt đầu quay sang Yeonjun - Đưa anh ấy đi bệnh viện thôi Yeonjun!

Yeonjun trong cơn run rẩy bắt đầu lấy điện thoại để gọi cấp cứu thì Taehyun đã xuất hiện từ lúc nào, cậu nắm chặt tay anh, thật chặt để ngăn chuyện này. Nhìn Taehyun lúc này càng khiến Yeonjun và Beomgyu hoảng hốt hơn nữa, quần áo hết sức xộc xệch, mặt tái đi hết cả, dưới đáy mắt lại như có vài giọt nước, trên tay và cổ đầy vết cào xước, hệt như Taehyun đã có một cuộc vật lộn. Beomgyu sợ hãi lập tức ôm lấy bạn mình, run rẩy đầy hoang mang:

- Tae à, có chuyện gì vậy?

- Có đi bệnh viện cũng không tìm ra bệnh đâu. - Taehyun như không để ý đến câu hỏi của Beomgyu, bản thân vẫn như vô hồn mà nói, có vẻ như cậu đã khóc rất nhiều nên cổ họng rất rát, âm thanh phát ra cũng khàn hẳn đi.

Yeonjun nhìn cảnh này, liền từ từ để điện thoại xuống, anh nhìn Soobin đang ngất đi với cái ngoại hình đầy thương tích của đứa bạn và cả Taehyun. Sau cùng, Yeonjun hít một hơi sâu, rồi hỏi:

- Đã có chuyện gì vậy?

Beomgyu từ từ xoa nhẹ tấm lưng Taehyun, cố gắng trấn an cậu bạn của mình. Còn Yeonjun đi đến bên phía khu vực thư phòng, rót nước ra ly đưa cho Taehyun. Trong lúc đưa, anh theo dõi những vết thương của Taehyun, trông như là đã có xích mích rất dữ dội, những vết cào rất sâu mà theo anh nghĩ chỉ có thú săn mới có khả năng cào như thế này. Cuối cùng, anh đưa Beomgyu và Taehyun đến chiếc sofa ở khu vực thư phòng, sau đó vỗ vỗ nhẹ lưng Beomgyu rồi ngồi về phía đối diện với cả hai. Anh không dám tiếp xúc với Beomgyu quá lâu, vì cái sự run rẩy này của anh trông thật yếu đuối.

- Soobin...cả đêm hôm qua rất lạ. Anh ấy cứ quay qua quay lại, trằn trọc mãi. Em đã mặc kệ anh ấy rồi để bản thân chìm vào giấc ngủ. Đến gần sáng, em cảm nhận được dường như Soobin đang run rẩy, nghĩ anh ấy có lẽ bị bệnh rồi nên em cố gắng lây, sau đó đột nhiên...Soobin...hệt như một con thú dữ vậy...anh ấy vồ lấy em, cùng với hai chiếc răng nanh...và... em đã phải trốn trong nhà vệ sinh suốt...đến khi trời có vẻ là sáng hẳn bởi em thấy những tia nắng lọt vào từ cửa sổ trong nhà vệ sinh thông ra ngoài. Khi em khẽ mở cửa ra nhìn thử, thì Soobin trông rất cực khổ rồi đột nhiên chạy ra khỏi phòng...

Kể đến đây cả Yeonjun và Beomgyu đều hiểu, khi Soobin ra khỏi phòng là đến tìm Yeonjun và kết quả là đang nằm ngất đi trên chiếc giường đối diện. Yeonjun bắt đầu cảm thấy sợ hãi, "Răng nanh sao?" Nghe hệt như Taehyun bịa chuyện hoặc do hoảng quá mà nhìn nhầm, nhưng không hiểu sao đâu đó trong lòng Yeonjun bắt buộc anh phải tin vào câu chuyện này bởi hành động khác lạ ban nãy của Soobin. Taehyun nói thật hay nói dối, có lẽ phải chờ Soobin tỉnh lại thì mới biết được. Nhưng làm sao để Soobin tỉnh lại đây? Nếu không thể đi bệnh viện để các bác sĩ dùng cách nào đó cho Soobin thấy khá hơn vậy phải làm sao đây? Yeonjun đưa mắt nhìn về phía Taehyun đang được Beomgyu vỗ về, liệu có thể tin không? "Cậu bé này cũng rất cần đi bệnh viện", anh nghĩ thế và không nghĩ nhiều, quyết định vớ lấy điện thoại để gọi cấp cứu, anh không thể tin vào câu chuyện kì lạ đó rồi hành động ngu ngốc được.

- Yeonjun! Anh tính gọi thật à?

Beomgyu cũng bán tín bán nghi. Nhưng Taehyun trước giờ là người như thế nào, bản thân cậu rất rõ, Taehyun không phải là người có thể dễ dàng nói ra những thứ phản khoa học như vậy. Bất kì điều gì dù nguy hiểm đến đâu, Taehyun cũng đều bình tĩnh được, kể cả khi ấy cậu bạn này đã tận mắt chứng kiến mẹ mình bị một chiếc xe tải đâm vào. Beomgyu còn nhớ khi ấy bản thân mình thì gào khóc đủ loại, nhưng Taehyun, người đáng lí phải hoảng loạn nhất lại chỉ như mất lí trí trong vài giây, sau đấy cậu đã bình tĩnh mà kiểm tra hơi thở của mẹ mình và gọi cảnh sát. Một thứ đáng sợ, và nhiều thứ đáng sợ nữa dù không bằng lần ấy có xảy ra, Taehyun vẫn rất bình thản mà giải quyết thật tốt, đặc biệt hơn những thứ vô lí sẽ không bao giờ được phát ra bởi cậu ấy. Vậy mà bây giờ đây, Beomgyu đang chứng kiến một Taehyun ngược lại hoàn toàn với một Taehyun mà cậu biết, Taehyun bây giờ rất hoảng loạn, còn kể sự việc theo cái cách rất phản khoa học, "Nếu như thứ có thể khiến cậu ấy sợ đến vậy, thì chỉ có thể là thứ mà bản thân cậu ấy trước đây không hề tin là có tồn tại." Bởi thế, Beomgyu đã dùng một ánh mắt đầy vững vàng nhìn Yeonjun:

- Chỉ có không tin là có tồn tại nên mới không hề có cái ý niệm đề phòng, chỉ vì không tin nên bây giờ mới sợ hãi đến thế. - Cậu nói đầy chắc nịch, hệt như một lời cầu xin anh hãy cứu lấy Taehyun lúc này vậy.

Yeonjun cuối cùng cũng chỉ có thể dại dột tin vào Taehyun thôi. Vì Beomgyu tin nên anh sẽ tin, anh đã hứa anh và cậu sẽ là một vào đêm hôm qua, không phải sao?

Cuối cùng, Yeonjun đến trước mặt Taehyun, nhìn cậu run rẩy đến muốn ngất đi khiến anh quá xót. Cậu bé ngày hôm ấy trông có vẻ kiêu ngạo, tinh khôn nay chỉ như một thanh kiếm bị gãy, nét đẹp dũng cảm thường ngày bây giờ không hề xuất hiện ở Taehyun. Thở hắt ra, Yeonjun nắm lấy tay cậu bạn này, cố gắng trấn an bằng tất cả những gì mình có thể, kì thật trước giờ Yeonjun chưa từng phải đi trấn an hay an ủi ai bao giờ, nhưng bây giờ Taehyun đã là người thứ hai chỉ sau Beomgyu anh phải vỗ về.

Khoảng một lúc lâu, cỡ chừng tầm 3 tiếng đồng hồ, Taehyun cuối cùng đã có thể hoàn toàn bình tĩnh lại. Điều này thật sự khiến Yeonjun và Beomgyu nể phục, vì một người chỉ cần một khoảng thời gian ngắn để vượt qua cơn sốc thật quá kì tích. Nếu là người bình thường, chắc phải mấy ngày sau mới có thể bình tâm.

- Chúng ta nên tìm cách để Soobin trở lại bình thường trước đã. - Mới nãy còn run cầm cập đây, Taehyun đã hoàn toàn vực dậy và có thể đưa ra quyết định thay cho cả Yeonjun hay Beomgyu đang không biết nên làm gì tiếp theo.

Cả Yeonjun và Beomgyu nghe Taehyun nói thế thì lập tức đi đến bên giường xem xét tình hình của Soobin.

- Lạ thật, cổ của anh ấy đã không còn tím nữa. - Beomgyu hết sức ngạc nhiên khi cái cổ tím ngắt ban nãy nếu theo lẽ thường mà muốn phục hồi là phải tốn rất nhiều ngày nhưng bây giờ cổ của Soobin hoàn toàn quay về bình thường, như chưa từng có vết tích gì trước đó.

Yeonjun liền lấy điện thoại ra, bản nãy khi đưa Soobin đến giường anh có chụp cổ của Soobin lại vì nghĩ biết đâu sẽ giúp ích gì đó. Anh phóng màn hình ra xem thật kĩ những vết bầm, có phần như ứa máu nhưng đa số là đều bị bao bọc bởi vết tím trông rất đau đớn. "Sao có thể biến mất không dấu vết gì như thế?" Yeonjun một lần nữa suy nghĩ rồi lại nhớ đến toà lâu đài bí ẩn, một lần nữa cảm giác khó chịu đến nghẹt thở lại cứ dâng trào lên trong anh, "Sao mỗi lần nghĩ đến nó, mình lại khó chịu đến vậy?" Anh bắt đầu xoa nhẹ vầng trán để bản thân có thể bình tĩnh hơn, sự kì lạ bất thường này vô tình đã khiến Beomgyu thấy được, cậu cuối cùng vẫn là không biết nên làm gì dù cho hoàn cảnh nào, lần nào cũng là trơ mắt ra mà nhìn, liệu lần này cậu có thể làm gì không?

- Anh không sao chứ? - Beomgyu vừa hỏi vừa lấy hai tay xoa nhẹ hai bên thái dương cho anh.

- Không sao. - Yeonjun khẽ cười rồi nhìn sang Soobin. Anh bắt đầu rơi vào một mớ hỗn loạn, tại sao cảm giác lại hệt như mỗi lần anh đi qua căn nhà ấy? Anh không hiểu được. "Liệu có liên quan đến việc Soobin từng đến căn nhà quái đản đó không?" Lúc này Yeonjun mới chợt nhận ra anh vẫn chưa hỏi Soobin về việc này.

Taehyun nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ hồ mông lung như đang suy nghĩ điều gì đó.  Chợt cậu nhìn thấy con quạ đen, nó nhìn chằm chằm về phía cậu rồi bay đi, là nó đang sợ hãi cái ánh mắt quá tinh anh của Taehyun hay vì bản thân nó đã chỉ đường cho Taehyun? Nhưng dù thế nào, Taehyun cũng quyết định:

- Đi thôi, đến toà lâu đài bí ẩn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip