4

Jungkook bước đi trên bãi tha ma một cách vô cảm, bỏ lại phía sau là một chiếc ghế sofa màu đỏ bordeaux. Trong ánh sáng của ngày, chiếc ghế đỏ dần tan biến, đem theo ký ức của cậu về ngày xa xưa.

Là khi máu đỏ thẫm trên chiếc sofa êm ấm. Là khi Jungkook buông tay thả rơi con dao xuống nền nhà lạnh lẽo. Là khi cậu nhắm mắt và đưa mình đến một thế giới cô đơn.

Cậu bước đến một con suối gần bãi tha ma. Nước róc rách. Có gì đó âm ỉ đau. Căn nhà gỗ phía sau cũng đã tan thành tro bụi theo ánh mặt trời ngày mới. Cuốn đi hình ảnh của một người thanh niên.

Kim Taehyung.

Là khi cậu lần đầu tiên cảm thấy tội lỗi với việc tước đi linh hồn một kẻ xa lạ. Là khi lần đầu gặp mặt, cậu cảm thấy tim mình nhói đau. Là khi cậu muốn đưa hắn về hiện thực mà bản thân không còn đủ dũng khí. Và là khi cậu hôn hắn, và hắn tan biến.

Jungkook soi mình xuống mặt suối trong.

Ngỡ ngàng và thảng thốt.

Một ai đó đầy quyền năng đã ban cho cậu phép hồi sinh khi thu thập đủ số linh hồn. Nhưng họ không nói rằng linh hồn cuối cùng sẽ là cơ thể của cậu. Chẳng ai nói với cậu rằng, thân ảnh dưới dòng nước kia đang nhìn lên sẽ là Taehyung.

Là em có thể một lần nữa hôn anh.

Jungkook cúi người xuống dòng nước chảy, đặt môi mình lên đôi môi trong làn nước.

Nắng hạ lên giữa trưa gắt gỏng.

Cơ thể tột cùng đau thương.

Có thể dối anh, có thể dối người, nhưng chẳng thể dối lòng.

Anh ra đi trong một mùa thu trắng đẹp, bỏ qua mùa hạ nóng bức gắt gao.

Em trở lại trong một mùa thu trắng đẹp, là ảo tưởng không còn.

Anh biết không, Taehyung...

Cả một khoảng thời gian ta gặp nhau.

Cũng chưa từng là một phút thu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip