Khói.(Sponge)

Hành lang thoát hiểm ngoài trời luôn là địa điểm thích hợp với việc hút thuốc.

Nhưng với người muốn giấu việc bản thân hút thuốc thì không.

Ngả lưng tựa vào thành lang cang, tôi rít nhẹ điếu thảo dược đặt trên môi.

Dạo này công việc nhiều lên một cách bất thường, khiến tôi có chút đau đầu mà quay lại thói xấu cũ.Tôi cũng tự biết sức khỏe rất quan trọng nên cũng có chút đầu tư mà mua hẳn thuốc lá thảo dược để hút.

Hút thảo dược thì có hại không?

Đương nhiên là có hại rồi.

Nhưng có hại ít thì tạm chấp nhận.

Ngửa cổ hít chút khí trời, mùi thảo dược khiến tôi thoải mái hơn hẳn.

Vừa nhả khói, vừa thả mình trong cảm giác lâng lâng thì cánh cửa thoát hiểm bỗng mở toang, tôi có chút giật mình rồi ngơ ngác khi biết có người mở cửa.

Tuyển thủ Sponge.

Cậu trai trẻ với đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt khờ khạo nhìn cô gái đang ngậm điếu thuốc lá trên môi.Youngjun ngập ngừng, định xin lỗi vì đã làm phiền đến tôi, nhưng cậu không ngờ bản thân lại nhận được một lời chào thản nhiên.

“Chào buổi tối, tuyển thủ Sponge.”

Tôi với gương mặt bình thản, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn chàng trai ấy.Bae Youngjun nghe được lời chào ấy thì không biết trả lời thế nào.

Nhìn dáng vẻ lúng túng kia, tôi mỉm cười nhẹ, lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng.

“Chào…buổi tối…”

“Thành thật xin lỗi…tôi…” - Youngjun ngập ngừng quay đi hướng khác.

Bỗng nhận được lời xin lỗi khiến của cậu tôi có chút thắc mắc, vì thế mà không nhịn được bật cười thành tiếng.Bae Youngjun nghe được tiếng cười khe khẽ của tôi thì có chút xấu hổ, tay đưa lên lau đi đôi mắt còn vương vài giọt nước.

“Sao lại xin lỗi? Đây đâu phải chỗ của mình tôi.”

“Khôn-không, chỉ là tôi…”

Youngjun càng nói càng rối, nhìn gương mặt với đôi mắt đỏ ngầu kia tôi cũng hiểu được vài phần, chắc là cậu thấy xấu hổ vì bị người lạ bắt gặp lúc đang khóc.Tôi cũng không muốn cả hai khó xử, tay vùi đầu thuốc lên gạt tàn trên đầu thùng rác, tôi thả nhẹ đầu lọc vào đúng nơi cần bỏ.

Nhìn dáng vẻ này của cậu, tôi nghĩ bản thân vẫn nên làm gì đó - “Tuyển thủ Sponge, cố lên.’’ tôi nói.

Bae Youngjun nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, cậu xấu hổ đưa tay che mắt.Thì ra là muốn trốn đến chỗ vắng người để khóc, nhưng mà lại bắt gặp trúng người cũng đang trốn mọi người đi hút thuốc.Thì ra là không chỉ mình có tôi đang gặp tình huống éo le.

Trùng hợp thật.

Tôi mở cửa rời khỏi đó, cậu cũng không nói gì.Youngjun lòng thầm cảm ơn vì tôi đã không nhắc đến việc đôi mắt đang sưng đỏ vì khóc của mình.

Không lâu sau tiếng cạch cửa lại lần nữa vang lên.Bae Youngjun quay đầu, ngạc nhiên vì người quay lại là tôi.

“Tuyển thủ Sponge có bị dị ứng với đào không?”

“À…vâng, không.Có chuyên gì sao…?”

“Thế thì may quá.”

Đẩy cửa, tôi bước đến cùng hộp nước ép đào trên tay.Môi mỉm cười, tay đưa hộp nước ép về phía cậu.Bae Youngjun thấy vậy thì ngập ngừng, nhưng vẫn chọn nhận lấy rồi cảm ơn lòng tốt của tôi.

“Uống đồ ngọt sẽ giúp cậu có cảm giác tốt hơn.”

“Nếu được hãy ăn thêm chút gì đó, việc đó tốt cho tinh thần của tuyển thủ Sponge đấy.”

Chàng bọt biển nghe được những lời an ủi như vậy thì liền bất giác rơi nước mắt.Lúc này tôi có chút hoảng hốt, giống như tôi đã làm gì sai vậy.

Đối diện với hai hàng nước mắt chảy dài của cậu, tôi cũng chẳng biết làm gì.Chỉ đành khép cửa lại, cả người đứng nép bên góc tường.

Trong màn đêm im ắng, chỉ có tiếng thút thít nhỏ của cậu trai ấy.Tôi chẳng làm gì ngoài việc im lặng đứng ở một góc.

Có lẽ rời đi sẽ tốt hơn, nhưng ai lại nỡ để một người đang suy sụp ở lại nơi này một mình.

Bất chợt vài hạt mưa lách tách rơi xuống, tôi có chút khó xử vì cậu trai kia vẫn đang đứng phía bên ngoài mái che.

“Tuyển thủ Sponge, trời mưa rồi.” - tôi nói, cổ họng gắng gượng nén âm thanh đến mức thấp nhất.

Vẫn là không nhìn được cảnh Youngjun đứng dưới mưa ôm mặt khóc, tôi chủ động đưa tay kéo nhẹ lấy áo cùng thân thể cậu đứng nép dưới mái hiên.Điều kỳ lạ là Bae Youngjun không chút phản kháng, tay vẫn ôm mặt khóc nức nở.Cả hai cứ thế đứng nhau, nhưng khoảng cách được tính bằng cánh cửa sắt nơi thoát hiểm.

“Thật…xấu hổ…vì khóc trước mặt…bạn như thế này…” - giọng cậu ngập ngừng, xen lẫn tiếng nấc nghẹn ở cổ họng.

Tôi nghe Youngjun nói vậy thì thở dài, thật ra tôi không muốn xen vào chuyện cá nhân của người khác, cũng chẳng muốn đứng canh một người chưa quen biết khóc lóc.Nói ra thì tôi sẽ trở nên xấu tính, nhưng thật ra đa số ai đó khóc đều không muốn bị người lạ bắt gặp.

Nghĩ lại đáng lẽ lúc nãy tôi nên rời đi luôn, nhưng cái máy bán hàng tự động chỗ hành lang lại khiến tôi quay lại.

Là do tôi lỡ bấm mua hai hộp nước ép đào nên mới quay lại.

Tôi đã nghĩ vậy.

Tựa đầu vào tường, tôi thở ra một hơi dài rồi lên tiếng - “Hãy khóc nếu cậu muốn.”

“Đến cả ông trời còn đang an ủi cậu mà.”

Bae Youngjun thút thít, đưa tay lau đi dòng nước mắt đang rơi dài trên má.Cậu nhìn về phía tôi, giọng thỏ thẻ hỏi - “Có…có sao?”

Nghe được câu hỏi này tôi chỉ nhẹ mỉm cười, rồi lên tiếng giải thích.

“Chẳng phải ông trời đang khóc cùng tuyển thủ Sponge còn gì?”

“Một trong những trùng hợp tuyệt vời là khi bản thân bật khóc, là trời đổ mưa đấy.”

“Vậy nên cứ khóc đi, dẫu trời không mưa cũng được."

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Bae Youngjun, ánh mắt cậu đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống như cơn mưa ngoài trời.Dáng vẻ ấy khiến tôi bối rối, cảm thấy bản thân có chút nhiều lời.

“Xin lỗi, tôi có hơi quá lời…” - tôi nói, thầm mong bản thân không nói gì quá kỳ quặc.

“Cảm ơn…cảm ơn nhiều lắm.” - Youngjun thì khác, cậu mỉm cười, tay gạt đi hai dòng nước mắt.Cậu nắm chặt lấy hộp nước ép trong tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn nó.

"Cảm ơn lời an ủi...của bạn."

Nghe rồi tôi mở cửa bước đi - “Mưa rồi, tuyển thủ Sponge mau về đi, kẻo cảm.”

"Mọi người lo lắng cho cậu đấy."

Cứ thế cả hai tạm biệt nhau, giống như mọi thứ chỉ thoáng qua trong giây lát vậy.Tôi cũng mong mọi thứ chỉ thoáng qua thôi, vì việc bản thân hút thuốc bị lan truyền thì chẳng vui chút nào.

Có lẽ là do Bae Youngjun không muốn tôi kể cho người khác việc cậu vừa uống nước ép vừa khóc nức nở, và tôi cũng không muốn cậu kể cho người khác biết thói xấu hút thuốc lá kia.

Cả hai dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người xa lạ mà nói chuyện với nhau.

"Sao vậy?”

"Fan cậu mà chụp được là tôi lên hot search đấy.” - tôi bật cười trước hành động tặng quà của Youngjun, chỉ đơn giản là hộp nước trái cây nhưng với ánh nhìn của người ngoài thì không đâu.

"Nhận đi, chỗ này đâu có ai đâu.” - cậu nhìn tôi rồi cũng bật cười theo.Tay cầm hộp nước ép dúi vào tay tôi.

Nhìn vẻ thành khẩn này tôi đành cảm ơn rồi tặng lại cho Bae Youngjun một hộp kẹo cao su.Mắt cậu vì thế mà sáng lên, miệng cười tươi nhìn hộp kẹo chưa mở.

“Cảm ơn, tôi sẽ ăn thật ngon!” - Youngjun nói.Dáng vẻ cười khờ khiến tôi có chút khó hiểu.

Chỉ là một hộp kẹo thôi mà.

“Lần sau chắc sẽ không gặp nhau được nữa rồi.” - tôi bình thản đáp lời.

"Hả!? Sao lại không?”

"Tại tôi không muốn cả hai bị dính mấy tin đồn ngớ ngẩn đâu.”

Nghe được lời giải thích, cậu bọt biển cũng vì thế mà ỉu xìu đi.Môi phụng phịu tỏ vẻ bất bình.

"Nhưng tôi muốn gặp (...).”

"Bộ tuyển thủ Sponge đang định cắt đứt sự nghiệp của cả hai hả…?”

...

Câu chuyện lần này chỉ có mối quan hệ bạn bè đồng nghiệp thôi.

Mọi người thông cảm.

Sắp tới có lẽ tôi sẽ viết riêng 1 bộ về chủ đề này, sẽ không có couple chỉ có đời thường thôi.

Chắc là được nhỉ.














Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip