Chương 5: Cổ Thành

Con đường phía trước vừa dài vừa tối, may nhờ có Xanh Lá nên không gian bớt âm u hơn. Con người tôi không sợ ma quỷ, nhưng lại sợ hãi bóng tối, bởi lẽ thứ có thể ẩn nấp trong bóng tối không phải mình yêu ma quỷ quái.

Đến trước một lối rẽ, nơi này chia là hai thông đạo, tôi quay sang hỏi Cọc Gỗ:
- Đi đường nào bây giờ?
Cọc Gỗ nói tôi cứ chọn đường nào cũng được. Bệnh do dự của cung thiên bình khiến tôi khó xử, sau cùng lại quay sang nhìn Xanh Lá, nó dứt khoát nằm đuỗn người trên đầu Cọc Gỗ ngó lơ tôi.

Tôi bất đắc dĩ đi sang bên phải, cũng không quay đầu lại, Cọc Gỗ đi theo cười cười. Đi được một đoạn tôi hỏi:
- Sao lần nào cũng là em chọn, lần sau anh chọn đi.

Cọc Gỗ từ tốn giải thích:
- Mọi quyết định của anh không thể tuỳ tiện.

Tôi suýt cáu, vậy mọi quyết định của tôi có thể tuỳ tiện sao.
Nhưng nghĩ một lát lại cảm thấy Cọc Gỗ có điều gì không nói hết, vì vậy lòng lại dịu đi, không khó chịu nữa, tôi tự nhận thấy năng lực tự chữa lành của mình khá mạnh. Khi gặp những chuyện khiến bản thân không vui tôi chỉ cần cố gắng điều chỉnh tâm trạng liền có thể bình thường trở lại.

Chúng tôi đi rất lâu cho đến khi gặp một dòng sông chảy qua thông đạo, hai đầu nút thắt tại cửa hang lớn hơn rất nhiều so với những đường khác. Nơi này có rất nhiều lối rẽ, giống như ở đàn tế lúc trước. Nhưng những lối này không sắp xếp thành hai hàng như ở đàn tế, mà lại lộn xộn thiếu quy củ. Tôi mơ hồ thấy bên kia bờ sông có ba thông đạo cạnh nhau, lại thêm 2 thông đạo khoảng cách không đều ở hai bên trái phải.

Bên trên đỉnh đầu một màn đen mơ hồ nhưng tôi tưởng tượng đến một mái nhà bằng kính được khảm những ngôi sao nhỏ. Cạnh bờ sông có một gốc bạch đàn cô đơn nhưng thẳng tắp giữa màn đêm. Mặt nước phủ một tầng sương dày đặc, nhưng trong màn sương lại thấp thoáng thấy ánh sáng.

Cọc Gỗ nắm tay tôi dắt đi, trầm giọng:

- Đừng nhìn, sẽ bị mê hoặc.

Tôi nghe lời nhắm mắt lại, cơ bản vì thấy trong lòng hơi gợn sóng, nên đoán ắt hẳn cũng có nguyên nhân. Sau khi bình tâm lại thì tôi đã theo Cọc Gỗ băng qua con đường trước mặt.

Qua được cái lòng bình hoa ấy thì chúng tôi đi vào một thông đạo, chẳng mấy chốc phía trước có ánh sáng.

Phía trước là một cái cổng thành to lớn, trái phải là hai con nghê đá cao chừng vài mét. Dưới chân nghê đá có hai tảng đá rất lớn, bên trên còn đề chữ. Những chữ này đều là loại chữ tượng hình tôi chưa thấy bao giờ. Trên cổng thành cũng đề hai chữ lớn bằng loại chữ này, trông uốn lượn uy vũ. Cọc Gỗ cười nói:

- Chào mừng đến cổ thành.

Quay lại sau lưng chúng tôi chính là cánh rừng lúc trước, hai kẻ chúng tôi giống như chui từ lòng đất lên, thông đạo cũng khép lại sau lưng.

Ngay lúc này một đàn chim bay từ phía bìa rừng vào trong cổ thành. Tôi kinh ngạc, đấy chính là đàn chim tôi thấy ở trạm xe buýt, thì ra chúng bay về đây.

Tôi theo Cọc Gỗ băng qua cổng thành, hòn đá lớn mang chữ cổ khiến tôi  rất tò mò. Có điều bản thân không biết loại ngôn ngữ này nên cũng không dừng lại xem quá lâu. Nhưng tôi đoán trên đây hẳn là viết về quy tắc vào thành hoặc là một đoạn lịch sử về cổ thành, một thứ đáng để người ta muốn khoe.

Trong thành người qua lại tấp nập, nhưng chúng tôi đi thẳng đến cuối đường, sau đấy rẽ vào một ngõ rất vắng đến trước một cổng nhà lớn vô cùng, nhưng cũng tiêu điều vô cùng. Một người trung niên chạy ra đón chúng tôi, cung kính nói:

- Quan nhân, ngài đã về.

Cách xưng hô này rất cổ quái, vì sao lại nói là cổ quái.

Văn hóa nước ta ảnh hưởng Trung Hoa rất nhiều. Nhưng nếu xét kĩ thì ngay từ trước khi người Hoa Hạ ở phía bắc sông Dương Tử tràn xuống phía nam, phía nam khi ấy là tộc người Bách Việt sinh sống, thì đã có giao thoa giữa các nền văn hóa. Dẫn chứng là thạp đồng Long Xoang, trống đồng Phú, trống đồng Cổ Loa thuộc nền văn hóa Đông Sơn đều xuất hiện văn tự chữ Hán. Nền văn hóa này xuất hiện rất lâu trước thời kì 1000 năm Bắc thuộc.

Điều này cho thấy chữ viết và cách xưng hô trong lịch sử hai nước có nhiều điểm tương đồng là dễ hiểu. Nên khiến tôi thấy kì lạ chính vì cách gọi này rất cổ, rất cũ, một người từ xã hội công nghiệp hóa như tôi nhất thời chưa kịp tiêu hóa.

Cọc Gỗ thản nhiên bước vào nhà, tôi đi theo rồi lão quản gia đi sau cùng quan sát xung quanh và đóng cổng một cách kín kẽ.

Trong nhà chia là ba dãy, hai dãy đối xứng và một dãy trước mặt. Chúng tôi đi thẳng qua cửa lớn trước mặt lại thấy một khoảng sân rất rộng, nơi này có một khu vườn nhỏ, hai bên có cổng hình tròn. Chúng tôi đi qua cổng bên tay phải rồi lại rẽ sang tay trái, lòng vòng một hồi đến một khu nhà có sân nhỏ. Cọc Gỗ nói:
- Em ở đây, tôi ở ngay viện bên cạnh.

Lúc này tôi không biết có nên gọi đây là nhà không nữa, đến biệt thự cũng không lớn thế này. Riêng căn nhà có sân mà tôi được sắp xếp cũng là một cái nhà vườn hạng xịn ở ngoại ô thành phố rồi.
Tôi ngưỡng mộ nói với Cọc Gỗ:
- Nhà anh giàu thế.

Lão quản gia quay sang nhìn tôi, ánh mắt thích thú. Tôi gọi lão quản gia cho thân thiện vì từ lúc vào nhà đến giờ thấy ông bác khá giống với vị trí này. Tôi quay sang nhìn Cọc Gỗ:
- Em có thể ra phố chơi không?

Cọc Gỗ gật đầu:
- Chỉ cần em học pháp cẩn thận thì đều có thể.

Tôi ngạc nhiên, đâu có ai nói với tôi vụ này. Tôi nghĩ đến đây chơi thôi, sau đấy sẽ đi du ngoạn một vài nơi, sống vui vẻ nốt kiếp này.
Như đọc được suy nghĩ của tôi Cọc Gỗ nói tiếp:
- Bên ngoài có rất nhiều đại mãng xà, hiện nay đang có vụ án dị thuật sĩ luyện thuốc bằng tim người. Rất nhiều ngừoi trong thành vô duyên vô có tỉnh dậy bị mất tim. Em muốn ra ngoài dạo phố một chút không?

Tôi toát mồ hôi, suy nghĩ đầu tiên đấy chính là Cọc Gỗ doạ tôi. Nhưng nghĩ kĩ lại cả quá trình đến đây, tôi chọn tin lời của Cọc Gỗ. Nhưng đầu óc tôi vội vàng xoay chuyển:
- Anh không thể dẫn em đi sao?

Cọc Gỗ bình thản nói:
- Tôi dẫn em đến một nơi.

Chúng tôi ra khỏi sân viên của tôi đi đến viện bên cạnh. Hai viện đều nằm ở phía đông, hướng mặt về cái hồ sen rất lớn. Viện này lớn hơn viện của tôi một chút, Cọc Gỗ dẫn tôi đi thẳng vào một gian phòng. Trong gian phòng có rất nhiều sách, giữa phòng có một cái bàn lớn, trên bàn có từng chồng giấy lớn nhỏ. Cọc Gỗ nói:
- Số công văn này tồn đọng từ ba ngày trước. Em nghĩ giờ tôi có thể ra ngoài không?

Lần đầu tiên tôi thấy Cọc Gỗ nói kiểu ép ngừoi như vậy. Câu nói của Cọc Gỗ không chỉ đích danh như đại loại vẫn là, ba ngày trước vì đi đón em nên mới không giải quyết hết công văn, giờ em còn muốn tôi dẫn đi chơi nữa sao. Đúng là người có học, lời ít ý nhiều, tôi thầm bĩu môi.

Cọc Gỗ thấy tôi không vui xoa đầu:
- Mời em đến đây chính là muốn mời một trợ thủ đến giúp, nên đấy là chức trách của tôi, không phải do em. Có điều vẫn phải giải quyết hết công văn.

Tôi liền phấn chấn:
- Vậy em giúp anh.

Cọc Gỗ cừoi, nhìn nụ cười này tôi lại cảm giác như mình rơi vào bẫy. Kết quả tôi trở thành phán quan ở cổ thành.

Chức quan này nói lớn không lớn, vì nó chẳng có thực quyền gì. Nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, vì bạn được đọc những mật chỉ và lời cầu nguyện của con người, đặc biệt vui vẻ còn có thể giúp họ hoàn thành nguyện ước, đây là điều duy nhất tôi thấy hài lòng với chức vị của mình. Có điều để thành toàn cho nguyện ước của họ thì đồng nghĩa với việc tôi phải trau dồi thuật pháp.

Sao càng lúc tôi càng nghĩ bản thân rơi vào một cái bẫy không thể quay đầu, mà đặc biệt tôi lại rất vui vẻ nhảy vào cái bẫy ấy.

Ngày đầu tiên tôi đến thư phòng trong Trường Bách Viện, là viện của Cọc Gỗ, tôi được xếp một cái bàn ở bên phải cái bàn giữa phòng. Cọc Gỗ dạy tôi cách phân loại công văn.

Công văn chia là bốn loại, trắng vàng xanh đỏ. Trắng là công văn tôi có thể giải quyết luôn, vàng xanh đỏ là công văn đưa lên trên. Bên trên chính là Cọc Gỗ. Ban đầu các loại công văn đều không có màu, sau khi tôi phân loại rồi ghi chép vào sổ sách thì mới có màu rồi tự chuyển lên trên. Những công văn tôi giải quyết xong thì tự tiêu đi.

Qua vài ngày ngồi phân loại khiến lưng tôi sắp gãy thì chồng công văn ở hai bàn cũng biết điều vơi đi.
Cọc Gỗ ngồi thất thần nhìn vòng tròn quanh người tôi đổi từ màu trắng sang vàng, mỗi ngày càng rực rỡ hơn thì mỉm cười. Tôi quay sang bắt gặp đúng cảnh này thì cau mày sờ lên mặt mình hỏi:
- Có gì sao?
Cọc Gỗ thu lại nụ cười cúi xuống làm nốt công văn, ngay khi tôi tưởng Cọc Gỗ không nói thì bỗng anh lên tiếng:
- Từ ngày mai chỉ làm công văn nửa ngày, nửa ngày học pháp.

Tôi vui mừng suýt khóc, thật sự cũng đến ngày tôi thoát khỏi cái bàn giấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip