Chương 23
Hạ Lê thay một bộ đồ chất liệu bằng da trông rất năng động, rồi chải lại tóc tai cho gọn gàng, sau đó trang điểm nhẹ nhàng, cả người cô hoàn toàn thoát khỏi trạng thái suy sụp ban đầu, trông rất tươi tắn rạng rỡ.
La Uy nhìn thấy Hạ Lê tràn đầy sức sống, cảm thấy trong lòng cũng tăng lên vài phần tự tin và sức mạnh. Anh dành ánh mắt khen ngợi cho Hạ Lê, Hạ Lê mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.
Hai người bước ra khỏi toà nhà, đi tới con phố lớn, La Uy vẫy một chiếc taxi, sau đó ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế. Hạ Lê ngồi ở ghế sau, rồi nói với tài xế đi tới tiểu khu Lâm Giang, đường Bắc Nguyên.
"Đường Bắc Nguyên cách đây không xa, ngồi xe tầm 30, 40 phút là tới." Hạ Lê nói với La Uy.
"Ừ." La Uy gật đầu đáp. Sau đó hai người không nói gì nữa.
Chiếc xe taxi chạy êm đềm trên đường được hơn hai mươi phút thì đến một ngã tư, bởi vì đèn đỏ nên tạm thời phải dừng ngay vỉa hè.
Hạ Lê mở cửa kính xe ở ghế sau ra hơn một nửa, nhìn vu vơ ra bên ngoài. Đột nhiên, một tràng tiếng chó sủa thu hút sự chú ý của cô tới một bên vỉa hè.
Một người phụ nữ trung niên đang dắt chú chó nâu từ một bên đường đi tới, chú chó đó cứ ra sức sủa ầm ĩ vào chiếc xe taxi mà Hạ Lê đang ngồi, hay nói chính xác hơn là sủa về phía Hạ Lê đang ngồi trong xe.
Chủ nhân của chú chó cố hết sức kéo sợi dây thừng đang đeo trên cổ nó tận mấy lần nhưng chú chó cứ đứng yên một chỗ không đi, nó sủa ầm ĩ về phía Hạ Lê cứ như là phát điên lên, người phụ nữ trung niên khó hiểu nhìn thú cưng của mình, không biết chuyện này là sao.
Trong lòng Hạ Lê dấy lên một tia u ám, cô không khó để nhận ra vấn đề mà cau mày, đóng chặt ô cửa kính lại, đầu quay qua một hướng khác của con đường.
Sau khi hết đèn đỏ, chiếc xe hơi lại khởi động lên lần nữa, vừa mới lái đi không tới 2m, đột nhiên chiếc xe giật một cái, đồng thời, dưới xe phát ra một tràng tiếng chó sủa thảm thiết.
"Tiêu rồi!" Tài xế hét to lên một tiếng rồi ngừng xe.
La Uy gần như chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Lê toàn thân run cầm cập.
Lúc này, người phụ nữ trung niên bật khóc nức nở lao tới, đập rầm rầm vào cốp xe hơi. Hạ Lê không nghe rõ bà ra đang gào thét cái gì, chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm đau khổ và gương mặt đầm đìa nước mắt của bà ta mà thôi.
Tài xế vội vã xuống xe, người phụ nữ trung niên ngừng đập vào xe, nhào về phía tài xế điên cuồng khóc lóc om xòm.
La Uy cũng xuống xe, anh nhìn về phía vị trí ngay dưới bánh xe sau, trong phút chốc hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Lê vẫn ngồi trong xe run cầm cập, cô dùng tay bịt miệng, chân thì mềm nhũn ra, không dám bước ra khỏi xe.
Lúc này một đám người đã bu lại xung quanh rồi, tài xế đang tranh cãi hết sức: "Mọi người đều thấy hết đó, tôi đã tuân thủ đúng luật giao thông, là con chó này tự nó chui vào gầm xe tôi mà... "
Hạ Lê đang còn sững sờ thì cửa sau của xe hơi bị mở ra, La Uy nói: "Mau ra đây."
Hạ Lê sợ hãi nhìn anh, cô vẫn không dám xuống xe.
La Uy vươn tay ra, nắm lấy tay phải của Hạ Lê, truyền cho cô một chút sức lực rồi nói: "Không sao, xuống xe đi."
Hạ Lê gần như bị La Uy lôi ra khỏi xe, chân cô vừa chạm đất thì nghe thấy La Uy nói: "Đừng nhìn xuống!"
Nhưng câu nói này lại khiến cô theo bản năng mà nhìn xuống, dưới chân cô, chú chó nâu đã bị bánh xe sau cán ngang hông chết tươi, máu tươi và nội tạng toé ra khắp mặt đất, tình trạng vô cùng thê thảm.
Hạ Lê mất kiểm soát kêu lên thất thanh, gần như choáng ngất đi.
La Uy vội vã đỡ Hạ Lê vào một góc bên đường rồi khuyên nhủ an ủi cô: "Thôi mà, không sao đâu, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi mà."
"Không!" Hạ Lê rơi nước mắt, đau khổ lắc đầu nói, "Anh không hiểu đâu, đây không phải là ngoài ý muốn! Con chó đó, sau khi nó nhìn thấy tôi mới lao vào bánh xe, nó... nó tự sát đấy!"
Khuôn mặt La Uy hơi co giật, trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải.
Hạ Lê sợ hãi trừng to mắt mà nói: "Anh thấy rồi đó, La Uy... Đây chính là điềm lạ xảy ra với tôi, đây đã là lần thứ năm rồi."
La Uy nhìn vào mắt Hạ Lê mà nói: "Nếu thật sự là như thế, vậy chúng ta càng phải tranh thủ thời gian!"
Hạ Lê chẳng nói gì. Ổn định lại một lúc, La Uy đỡ lấy vai cô và nói: "Chúng ta mau đổi xe khác đi."
"Không!" Hạ Lê co rúm người lùi lại phía sau, "Chúng ta đừng đi xe nữa!"
La Uy bất lực nói: "Vậy chúng ta đi bộ tới đó đi, có lẽ cũng chẳng mất bao lâu đâu."
Hai người đi sát trong lề dọc theo con đường, cẩn thận từng li từng tí đi thẳng tới đích đến, cả chặng đường đều tró trái ngó phải, thận trọng từng bước cứ như hai đứa trẻ mới vừa tập đi.
Sau khi đi được hơn 40 phút thì quẹo qua một cái ngõ, Hạ Lê chỉ vào khu dân cư ở phía trước và nói: "Đây chính là tiểu khu Lâm Giang nằm trên đường Bắc Nguyên."
La Uy gật đầu, sau đó đi tới chỗ bảo vệ ở trước cổng hỏi thăm, bảo vệ lấy tay chỉ vào thang máy của toà nhà, rồi nói với La Uy vị trí cụ thể của nhà số 67.
La Uy và Hạ Lê đi tới trước cửa nhà của người thứ hai được ghi trên quyển sổ - Dịch Nhiên.
Gõ cửa. Chờ đợi.
Sau một thời gian rất lâu thì cửa mới từ từ hé ra. Trong khe cửa lộ ra một nửa khuôn mặt của một người phụ nữ, khuôn mặt đó vàng vọt, ốm đau và chứa đầy sự nghi ngờ, cái tròng mắt trũng sâu vào bên trong đang đảo qua lại để quan sát những người tới trước cửa nhà.
"Mấy người tìm ai?" Người phụ nữ hỏi.
"Cho hỏi, đây là nhà của ngài Dịch Nhiên phải không?" La Uy cẩn thận hỏi.
"Dịch Nhiên đã chết rồi." Bà ta lạnh lùng đáp, sau đó định đóng cửa lại.
La Uy lấy tay chắn cửa và nói: "Tôi biết. Chúng tôi... không phải muốn tìm ông ấy."
Ánh mắt của người phụ nữ ấy toả ra vẻ hung ác mà thê lương. "Vậy các người tìm ai?"
"Chúng tôi có vài chuyện quan trọng muốn gặp người nhà của ngài Dịch Nhiên, ví dụ như vợ của ông ấy... "
"Cậu đang nói tới quả phụ của ông ấy à." Người phụ nữ đó nói, "Vậy chính là tôi đây, có chuyện gì sao?"
"Vâng, chuyện khá là quan trọng." La Uy nghiêng đầu, "Nhưng tôi cho rằng cứ đứng cách nhau một cánh cửa thế này thì không nói rõ được đâu."
Sau khi người phụ nữ đó lần nữa quan sát La Uy và Hạ Lê đang đứng phía sau, bà ta miễn cưỡng mở cửa. "Được rồi, vào nói chuyện đi."
La Uy và Hạ Lê bước vào nhà, nói đúng hơn là, bọn họ cho rằng nơi mà mình bước vào là một cái kho chất đầy những thứ tạp nham. Căn nhà này lộn xộn tới mức gần như không phân biệt rõ được phòng nào là phòng nào. Khắp nơi nào là báo cũ, quần áo linh tinh và những cái ghế nằm ngổn ngang. Hạ Lê không kiềm được mà cau mày.
Nữ chủ nhân của ngôi nhà không hề quan tâm tới điều này, bà ta tự mình ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn, ngồi bắt chéo chân và nói: "Các người cứ tự nhiên đi."
La Uy và Hạ Lê ai nấy đều tự tìm một cái ghế để ngồi xuống. Theo dự tính ban đầu, bọn họ vốn dĩ là định kể chi tiết một lượt đầu đuôi sự việc ra. Nhưng tình hình hiện tại khiến La Uy thấy không biết nên mở lời ra sao.
"Nên xưng hô với bà thế nào đây?" Anh lịch sự hỏi.
"Tôi là Trâu Lan, có điều, cái này không quan trọng, mau nói đi, các người rốt cuộc có chuyện gì?"
La Uy khẽ cân nhắc rồi nói: "Xin lỗi, chúng tôi muốn tìm hiểu vài vấn đề về cái chết của chồng bà... "
"Chết tiệt!" Trâu Lan đột nhiên gào to lên, "Tôi biết ngay lại là cái đám các người! Tôi không nên cho các người vào nhà! Các người... cút đi cho tôi."
La Uy và Hạ Lê hết hồn một phen. Bọn họ quả thật không ngờ Trâu Lan lại nhạy cảm với vấn đề này đến thế.
"Các người nghe rõ chưa? Cút đi, cút ngay cho tôi!" Trâu Lan vẫn đang rống lên, "Cái đồ phóng viên khốn nạn chuyên gia bới móc vết thương của người khác!"
"Cái gì? Phóng viên?" La Uy cảm thấy Trâu Lan đã hiểu lầm rồi, lập tức giải thích, "Bà hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải phóng viên."
"Đừng giả bộ nữa! Tôi biết các người là ai! Chờ sau khi tôi kể hết cho các người xong thì sẽ đọc được một bài viết là "Bí ẩn về cái chết ngoài ý muốn của nhà tâm lý học Dịch Nhiên" trên tờ báo buổi sáng ngày hôm sau!"
"Nghe này, thưa bà!" Hạ Lê mở miệng, "Tôi thề bằng nhân cách và cả sinh mệnh, chúng tôi thật sự không phải là phóng viên! Mà đều là bác sĩ tâm lý giống như chồng bà!"
Trâu Lan ngừng gào thét, bà ta ngắt hơi nói: "Cái gì?"
"Chúng tôi đều là bác sĩ tâm lý. Bởi vì chúng tôi cũng gặp chuyện tương tự như ông ấy nên mới tới kiếm bà tìm hiểu một vài việc có liên quan tới cái chết của ông Dịch Nhiên!" La Uy nói.
"Cậu... nói cái gì?" Trâu Lan kinh ngạc trừng to mắt nhìn bọn họ, biểu cảm trên khuôn mặt nhanh chóng thay đổi. "Các người cũng gặp chuyện tương tự như Dịch Nhiên?"
La Uy và Hạ Lê nhìn nhau, qua phản ứng của Trâu Lan, bọn họ biết rằng đã tìm đúng người rồi.
"Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không?" Hạ Lê nói.
Trên khuôn mặt Trâu Lan hiện lên một loại biểu cảm phức tạp, bà ta đờ đẫn ngồi xuống, tỏ ra đăm chiêu.
La Uy và Hạ Lê lần nữa ngồi lại xuống ghế. La Uy nói: "Mong bà bỏ qua việc chúng tôi nhắc lại chuyện đau lòng, qua thái độ lúc nãy của bà, cái chết của ông Dịch Nhiên ắt hẳn đã gây sự chú ý tới giới truyền thông nhỉ? Chuyện đó là sao vậy? Đám phóng viên đó tại sao lại có hứng thú với một sự cố ngoài ý muốn như vậy?"
Trâu Lan nói: "Sao cậu biết Dịch Nhiên chết do sự cố ngoài ý muốn?"
La Uy nhìn Hạ Lê một cái rồi nói: "Chúng tôi biết tin từ chỗ vài người bạn, nhưng lại hoàn toàn không biết tình huống cụ thể ra sao."
Trâu Lan lấy cái bật lửa bằng bạc ở trên bàn, châm một điếu rồi hít mạnh mấy hơi. "Tình huống cụ thể... " Tay bà ta hơi run run. "Đám phóng viên đó cải trang thành muôn hình vạn trạng để tới đây tận mấy lần, họ đều muốn biết cái "tình huống cụ thể" đó đấy."
La Uy cau mày: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Phóng viên tại sao lại quan tâm tới vụ tai nạn này đến thế chứ?"
Trâu Lan nhìn anh chằm chằm mà nói: "Nguyên nhân mà bọn họ quan tâm là vì sự cố đó quả thật không giống một "tai nạn" chút nào."
"Cái gì?" La Uy lắc đầu nguây nguẩy, hơi không hiểu lắm.
Trâu Lan lại hút một hơi thuốc lá, miệng mấp máy nói: "Cảnh tượng hôm đó... cho tới tận bây giờ vẫn hiện rõ mồn một trong đầu tôi."
"Sao vậy, lẽ nào vào cái hôm mà ông Dịch Nhiên chết, bà... "
"Không sai." Trâu Lan nói, "Tôi ở cùng với ông ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip