Chương 31
La Uy kinh hãi tới mức đầu óc trống rỗng, anh tưởng mình ít nhất còn sống được tận ba ngày, năm ngày gì đó. Cho dù anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi nhưng vẫn bị phát hiện bất ngờ này giáng vào đầu một cú đến ngây người. Liên kết đến chữ "chết" to đùng nhìn thấy hồi chiều, cùng với dự cảm bất thường của ngày hôm nay, anh hiểu rằng mình chẳng tính sai đâu. Tối nay, có lẽ thật sự chính là ngày anh cận kề cái chết!
La Uy hoảng sợ nhìn bốn bề: đèn treo, thuỷ tinh, dây điện, tủ sách... Cái nào sẽ lấy mạng của anh đây? Hoặc là một hình thức nào đó mà anh hoàn toàn không nghĩ ra nổi?
Khi nhìn xung quanh, La Uy nhìn thấy chiếc đồng hồ treo trên tường. Bây giờ đã là tám giờ tối, "ngày hôm nay" vẫn còn tận 4 tiếng nữa.
Trong 4 tiếng, hoặc có thể cũng không lâu tới như vậy, nếu vẫn chưa tìm được cách phá giải, vậy chẳng phải anh sẽ trở thành nạn nhân thứ 6 nối tiếp sau giáo sư Nghiêm hay sao.
Bỗng chốc, La Uy cảm thấy không khí xung quanh cứ như một tảng đá to đùng đang đè nén anh, ép anh tới mức gần như thở không nổi. Anh chẳng thể kiềm chế được sự hoảng sợ và kinh hãi trong lòng, thở hồng hộc giống như một người vừa lặn sâu rồi ngoi lên mặt nước. Anh mở cửa phòng đọc sách ra, đi tới phòng khách, rồi lại từ phòng khách đi đến hành lang, cứ liên tục đi tới đi lui không có mục đích như vậy. Trong đầu anh chỉ có một giọng nói: Làm sao đây? Làm sao đây?
Lúc này, trong phòng ngủ, Từ Lôi đang gấp mớ quần áo vừa gom vào, đồng thời cô cũng không phát hiện ra sự sợ hãi bất an của La Uy. La Uy đang đi tới đi lui trong phòng khách cả mấy chục vòng rồi, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng chửi rủa phát ra từ trong phòng của La Ni: "Đáng ghét! Chết hoài vậy!"
La Uy ngây người ra mấy giây, chẳng suy nghĩ nhiều mà bước nhanh tới trước cửa phòng con trai, đẩy cửa vào ngay.
La Ni tay cầm bộ điều khiển từ xa, đang ngồi chơi game trên giường, sau khi cậu nhìn thấy ba bước vào liền hô lên một tiếng, rồi lại đưa mắt qua nhìn màn hình tivi.
La Uy đi đến bênh cạnh con trai rồi hỏi: "Lúc nãy con nói cái gì mà "chết hoài vậy"?"
"À?" La Ni hơi khó hiểu mà ngẩng đầu lên, một lúc sau, cậu nhớ ra rồi cười mà nói, "Không có gì đâu ạ, con nói cái người trong game này thôi mà."
La Uy nhìn về phía màn hình tivi, trên đó đang hiện nội dung tình tiết của trò chơi; một hiệp sĩ mặc áo giáp đang ngã gục dưới đất, còn những đồng đội của anh ta đang đau buồn đứng một bên.
La Ni thấy ba nhìn vào cảnh tượng trong game đến ngẩn người, liền hơi bất ngờ, người cha cuồng công việc này trước giờ nào có hứng thú gì với game đâu. La Ni sợ ba không hiểu, liền chỉ vào màn hình giải thích cho anh: "Nè, chính là người này. Game này tuy là chơi vui lắm, nhưng mà thiết lập của game có hơi đáng ghét. Sau khi chơi đến tình tiết được chỉ định, một vài nhân vật nào đó liền bắt buộc phải chết."
La Uy bất giác hỏi: "Tại sao bắt buộc phải chết?"
La Ni nói: "Đây là diễn biến của tình tiết, cũng chính là thiết lập trình tự game đã cài đặt sẵn rồi."
"Không thể tránh được sao?" La Uy ngơ ngác hỏi.
La Ni nhún vai: "Không được. Cái này là người thiết kế đã sắp đặt sẵn rồi. Muốn chơi tiếp thì nhân vật ấy bắt buộc phải chết."
La Uy ngẩn ngơ đứng ngay tại chỗ. La Ni hình như vẫn đang giảng giải về đủ thứ cái tốt và cái xấu của trò chơi về chiến tranh thời đại dùng vũ khí lạnh* này, nhưng La Uy chẳng nghe vô đầu nổi câu nào.
*Chú thích: Vũ khí lạnh là kiểu vũ khí cận chiến cổ điển, dùng rìu, búa, dao, kiếm,... nói chung là không có súng, bom, đạn và chất nổ.
La Uy cảm thấy thế giới chớp mắt đã trở nên dần tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức khiến anh chỉ nghe được nhịp tim của chính mình.
Anh gần như đã hơi hiểu ra rồi.
Tất cả mọi thứ đều đã được sắp đặt từ lâu, giống như cái game mà La Ni đang chơi, là một trình tự đã được thiết kế sẵn. Điềm báo mang hình thức cảnh cáo xuất hiện lần đầu tiên đại diện cho sự bắt đầu của trò chơi; Tiếp theo đó, lần thứ hai, lần thứ ba... những mấu chốt mang tính ám thị ẩn giấu trong những điềm lạ này. Nếu như không thể tìm ra cách phá giải trong thời gian quy định thì sẽ GAMEOVER - trò chơi kết thúc.
Vậy thì, người thiết kế ra trình tự trò chơi này là ai? Là thần chết sao? Hay là một thế lực siêu nhiên nào đó mà mình không biết được trong thế giới vô hình? Có lẽ, điều quan trọng bây giờ không phải là làm rõ chuyện này.
Mạch suy nghĩ của La Uy quay trở lại hiện tại, anh tới trước mặt con trai hỏi: "Có cách gì có thể khiến những nhân vật bắt buộc phải chết không chết không?"
Vừa nói dứt lời thì ngay cả anh cũng cảm thấy thật mâu thuẫn.
Tối nay La Ni quả thật cảm thấy rất quái đản, cậu không hiểu nổi ba mình tại sao đột nhiên lại bắt đầu nhiệt tình với game đến thế. Cậu gãi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu phải để những nhân vật được sắp đặt sẵn trong tình tiết không chết, có lẽ... chỉ có một cách thôi."
"Cách gì?"
"Đừng khởi động tình tiết đó nữa, đồng nghĩa với đừng chơi tiếp nữa." La Ni nói.
La Uy nhìn chăm chú khuôn mặt của con trai, rồi nghĩ tới lời mà thằng bé vừa nói. Làm sao mới có thể không khởi động tới tình tiết, không chơi tiếp nữa nhỉ? Nếu như trò chơi không phải do chính mình thao tác thì sao? Còn nữa, đây thực sự là con đường để giải quyết vấn đề sao?
Một đống vấn đề còn chưa rõ ập tới phía La Uy, khiến đầu óc anh bắt đầu đau như búa bổ. La Uy nhìn vào chiếc đồng hồ lớn treo trên tường một cái, trong lòng chợt hoảng hốt một phen, đã chín giờ rưỡi rồi.
Còn hai tiếng nữa thôi!
Lúc này, ngay chỗ cửa sổ sát đất trong phòng khách phát ra tiếng kêu "cộp cộp". Từ Lôi từ trong phòng ngủ đi ra, nói với La Uy: "Thật kì lạ, mùa đông mà trời lại nổi gió, cửa kiếng kêu ầm ầm luôn kìa!"
La Uy nhìn ra ngoài ô cửa sổ đen ngòm, lắng nghe tiếng kêu dị thường mà cửa kiếng phát ra, trong lòng dấy lên một dòng cảm xúc bất thường rất mãnh liệt. Loại cảm giác này giống như có một vật nặng chặn ngay lồng ngực và cổ họng. Khuôn mặt anh trở nên tái mét, thân thể bất giác run lên cầm cập. Anh trừng to mắt, nhìn xung quanh giống như một kẻ tâm thần, trong lòng nghĩ rằng: Tới rồi sao? Thời gian của mình tới rồi à?
Từ Lôi phát hiện ra sự bất thường của La Uy, cô thậm chí còn bị bộ dạng đáng sợ của La Uy doạ cho giật mình. Từ Lôi hỏi: "La Uy, anh sao vậy?"
La Uy nuốt nước bọt một cái, lần nữa nhìn thời gian một cách căng thẳng, sau đó lao về phòng đọc sách, rồi tìm quyển sổ ghi chép, sau đó lại chạy tới trước mặt Từ Lôi.
La Uy chụp lấy tay Từ Lôi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn vợ, rồi nói với cô rằng: "Anh yêu em, Từ Lôi. Trước giờ anh chưa từng phát hiện ra rằng anh yêu em nhiều đến như vậy, còn có cả La Ni nữa. Anh thực sự... rất yêu hai mẹ con!"
"La Uy... anh, tại sao anh lại... tại sao anh lại đột nhiên nói mấy lời này?" Trực giác của Từ Lôi mách bảo với cô rằng có chuyện không hay sắp xảy ra, nước mắt cô rơi xuống, "La Uy, tại sao em cảm thấy anh cứ như đang tạm biệt em vậy?"
La Uy nhìn vợ đang đầm đìa nước mắt, bản thân anh cũng bắt đầu nghẹn ngào, nhưng anh biết thời gian đã sắp hết rồi, anh buộc phải dặn dò chuyện quan trọng: "Từ Lôi, anh không biết nên nói sao với em nữa... Nhưng mà, em bắt buộc phải đồng ý với anh một chuyện!"
Anh đưa quyển sổ vào tay Từ Lôi rồi nói: "Quyển sổ này em cứ cất đi, nếu anh... gặp phải chuyện gì bất trắc, em cứ giao nó cho Tần Hiên nhé. Nhớ rõ, hãy để anh ta nghĩ cách, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cứu lấy La Ni!"
"La Ni? Trời ơi! La Uy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh sao vậy? Rồi La Ni lại sao nữa!" Từ Lôi ôm lấy chồng gào lên.
Trong lòng La Uy trước giờ chưa từng có loại cảm giác tuyệt vọng, thê lương như thế này, anh bất lực nhìn vợ và nói: "Phức tạp lắm, chuyện này... anh không biết nên nói sao với em nữa."
Từ Lôi lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt, rồi ngẩng đầu lên nhìn chồng: "La Uy, từ lâu em đã cảm nhận được có gì đó không đúng rồi. Em vẫn luôn truy hỏi anh cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần nào anh cũng bảo là phức tạp lắm mà không chịu nói với em. Nếu cho tới bây giờ mà anh vẫn không chịu nói..."
Cô trả quyển sổ lại vào tay La Uy: "Em sẽ không giao nó cho Tần Hiên đâu, em cũng sẽ không đồng ý với anh bất kì chuyện gì. Bởi vì em đã không xứng đáng được anh tin tưởng như vậy thì anh không nên nhờ em đi làm những việc này!"
La Uy than thở: "Tới nước này rồi mà em còn giận dỗi anh sao?Anh không bằng lòng kể cho em nghe, hoàn toàn không phải vì không tin tưởng em, mà là... " Anh đụng phải ánh mắt của Từ Lôi, liền ngừng lại. Suy nghĩ trong đầu một lúc, La Uy liền thở dài. Anh cảm thấy lúc này cũng không cố làm Từ Lôi bớt lo lắng nổi. Xem ra thì bắt buộc phải giải thích rõ ràng đầu đuôi ngóc ngách toàn bộ sự việc cho vợ rồi.
"Được rồi." La Uy nói, "Anh... "
Đột nhiên, anh ngừng lại. Anh nhìn thấy chính bản thân mình trong ánh mắt thiết tha của vợ.
Phải, bản thân mình.
Trong nháy mắt, La Uy cảm thấy cảnh tượng bây giờ sao mà quen thuộc như vậy, có một loại cảm giác giống như đã từng gặp ở đâu đó. Từ Lôi của hiện tại giống hệt anh vào ngày hôm đó, trông đợi giáo sư Nghiêm có thể nói cho mình biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, còn anh bây giờ thì giống hệt giáo sư Nghiêm lúc đó...
Tim La Uy đập mạnh.
Giáo sư Nghiêm đã chết sau khi nói xong mấy lời đó!
Đừng kích hoạt tình tiết đó, đừng chơi tiếp... Câu nói của con trai lần nữa hiện lên trong đầu, La Uy dần dần há miệng to ra.
Hiểu rồi! Đã hiểu hết tất cả rồi! Đây chính là cách phá giải virus chết chóc này!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip