2204 : Đạt Xuân : Bè chuối mình Phàm chèo :))
Có một đứa bé , nó đi lạc . Nó không nhớ được nó tên gì , ba mẹ nó là ai, hay thậm chí nó đã đến nơi nó đang đứng bằng cách nào .
Giữa trung tâm thương mại rộng lớn , nó nhìn thấy rất nhiều người liền rung rẩy co người ôm lấy thân thể bé nhỏ.
Nó sợ người lạ chạm vào nó , nó sợ hãi khi có thật nhiều người đi ngang .
Nó muốn tìm mẹ , nhưng nó lại không biết mẹ nó là ai .
Đột nhiên có một anh thật cao lớn đi đến ngồi xuống trước mặt nó , gõ hai cái vào trán nó .
- Nhóc con , làm gì ở đây ?
Nó giương mắt nhìn anh , không biết tại sao nó lại thấy anh ngứa mắt vô cùng .
Mặt mũi thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng cái miệng thì xấu ghê nơi .
Ai là nhóc con chứ ?
Anh mới là nhóc con .
Nó dẩu môi cãi lại .
- Xưn tên Xưn , hổng phải nhóc con.
Anh nhìn nó chỉ có một mẩu bằng cái bánh bao ăn dở , cư nhiên vậy mà đanh đá ghê nơi .
Liền không ngần ngại mà bạo hành trẻ con giữa trung tâm rộng lớn .
Anh đưa tay cốc đầu nó hai phát đến đau điếng .
- Nhóc con chính là nhóc con , cần phải có tên sao ?
- Anhhh.
Nó rõ ràng là giận đến đỏ bừng cả hai má , lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy chọc ghẹo trẻ con lại thú vị đến vậy , liền đứng dậy kéo tay nó.
- Muốn ngồi thì lên phòng bảo vệ mà ngồi , cản đường cản lối .
Nó bị anh kéo , cánh tay nhỏ bị đau đến nhăn mặt nhưng cũng không thèm kêu , trong lòng chỉ cảm thấy anh phi thường đáng ghét .
Còn anh, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn nhúm lại, liền nới lỏng tay ra .
Anh lôi nó lên phòng bảo vệ , nói cái gì đó với bác bảo vệ sau đó rất lâu thì quay lại cốc đầu nó .
- Không ai cần nhóc nữa rồi , theo anh , anh đem bán sang Trung Quốc.
Nó bị anh dọa , sợ xém nữa là tè ra quần , liền chống cự quyết liệt.
- hông ... Xưn ... Xưn hông đi heo anhh... Buông Xưn raaaa.
Bác bảo vệ nhìn nó gào ,rồi nhìn anh mà cười khổ, đi đến kéo tay nó .
- Bạn nhỏ , hiện tại chú không tìm ra được ba mẹ cháu , anh trai này đã để lại giấy chứng minh nhân dân và ảnh của cháu ... Chú sẽ báo với công an để giúp cháu tìm gia đình rồi liên lạc với anh sau ... Nhưng hiện tại chú không biết phải làm gì với cháu cả , nếu như cháu không theo anh thì theo chú đến cảnh sát nha .
Cảnh sát , nó không muốn đến đấy đâu , chỗ đấy là để giữ mấy người xấu mà .
Nó nhìn anh , rồi nhìn chú bảo vệ , mắt rưng rưng .
Cái miệng nhỏ cứ mím chặt như muốn nói gì đó lại không dám nói,sau đó thật lâu mới quyết định ôm chân anh xem như là nguyện ý đi cùng.
Anh nhìn nó ôm chân , nhìn bác bảo vệ cười hiền một cái rồi húng hắng ho , bế nó lên đem về nhà .
Tính ra anh cũng thật xui xẻo đi , tự dưng lại mang theo một của nợ về nhà . Nhưng nếu để nó lại , kiểu gì cũng đưa đến cảnh sát rồi kiểu gì cảnh sát cũng đưa nó vào trung tâm phúc lợi để đợi người nhà đến đón .
Mà cái kiểu bị bỏ rơi thế này thì ba mẹ nó , vốn dĩ đã không cần nó nữa rồi , có tìm cũng vô dụng .
Anh đem nó về nhà , một căn nhà nói nhỏ không nhỏ ,nói lớn không lớn . Nhưng có một khoảng sân cỏ xanh mướt rất đẹp.
Nó nhìn bóng lưng anh đi đằng trước, nhìn cánh cửa màu trắng mở ra , nhìn căn nhà bừa bộn hiện ra trước mặt. Cả một quá trình đều đề phòng đến tột độ .
Anh quay lại nhìn mặt mũi nó lấm lét thì nhếch môi .
- Anh không có bán người sang Trung Quốc đâu mà nhóc sợ ... Cùng lắm chỉ quăng đi làm ăn xin kiếm chút tiền thôi .
- Anh hông được như vậy ... Anh ...
- Làm sao ?
Nó định nói vì đó nhưng lại không biết bói gì , đành mím môi nhỏ chặt lại hướng đôi mắt trong veo nhìn anh .
Anh nhìn ánh mắt đáng thương tội nghiệp của nó cũng chỉ nhúng vai một cái , sau đó bỏ đi tắm .
______________________________
Nguyễn Văn Đạt hai mươi mốt tuổi không một ai theo đuổi . Vào một ngày đẹp trời lại nhặt được một thằng nhóc khó ưa , đem về nhà nuôi ăn, nuôi mặc, bao dưỡng như tiểu tổ tông .
Xuân , đơn giản là Xuân . Một cậu nhóc chín tuổi , bị ba mẹ bỏ rơi ở trung tâm thương mại. Vô tình gặp được ông anh mồm thối Nguyễn Văn Đạt, được bao ăn , bao mặc ,nhưng ngày nào cũng bị dọa bán sang Trung Quốc.
Chín năm trôi qua .
Xuân mười tám tuổi vô số người theo đuổi , ngày nào cũng bị dọa bán sang Trung Quốc nhưng chẳng còn buồn mà chớp mắt .
Nguyễn Văn Đạt ba mươi tuổi , còng lưng nuôi Xuân , ế chỏng ế chơ , rác còn có người " đổ " nhưng Nguyễn Văn Đạt thì chẳng có ai . Vẫn sở thích cũ , dọa bán Xuân qua Trung Quốc nhưng rốt cuộc thằng kia lại chẳng thèm nhìn đến .
Vào ngày làm lễ trưởng thành , Xuân dẫn bạn gái về nhà , một cô học sinh cùng khối của cậu . Xinh xắn , dễ thương còn ăn nói nhỏ nhẹ . Nhưng trong mắt Nguyễn Văn Đạt chẳng khác nào Đắc kỷ chuyển thế .
Thành ra ông anh mồm thối , bình thường đã khó ở , thì ngày hôm nay lại phi thường khó ở .
- Dạ , em chào anh .
Cô nữ sinh trong chiếc váy trắng thướt tha như bông hoa mới nở , lễ phép cúi chào Văn Đạt .
Anh cả nhìn cũng chỉ bàng quang nhìn một cái như có lệ , sau đó quay đi .
Cậu đứng bên cạnh nhìn ông anh mồm thối hôm nay chả buồn mở mồm thì thở phào , kéo tay bạn gái vào nhà .
Hôm nay ngôi nhà bừa bộn của Nguyễn Văn Đạt đã được bạn Xuân dọn sạch sẽ , tổ chức một buổi party nhỏ mời đầy đủ bạn bè cùng mình mừng lễ trưởng thành.
Bạn Xuân thậm chí còn chu đáo đến độ tự mình làm bánh kem, một chiếc bánh kem thật đẹp mừng mình trưởng thành.
Nhưng trong mắt của ông anh mồm thối , bạn Xuân đang làm những chuyện nhảm nhí vô cùng .
Suốt cả buổi tối ông anh mồm thối chả thèm mở mồm , chỉ ngồi một góc nhìn bạn Xuân nắm tay bạn gái với vẻ mặt sắp giết người đến nơi .
Mấy người đi ngang thấy vậy liền né xa ra , rốt cuộc cả một góc phòng chừa cho Nguyễn Văn Đạt.
Cái đám mà Xuân dẫn về nhà , ăn uống , nhảy nhót , nói chung là thác loạn. Nhìn chẳng ra nổi dáng vẻ thanh niên mới lớn , cứ phải nói là sành việc ăn chơi hơn cả ông anh ba mươi đây .Nguyễn Văn Đạt âm thâm khinh bỉ .
Bài hát sinh nhật được vang lên , tiếng pháo giấy giòn giã. Anh nhìn cậu đứng giữa vòng vây của những người bạn , nắm tay bạn gái , vẻ mặt hớn hở thổi nến .
Anh cảm thấy bản thân cực kỳ ngứa mắt , chỉ muốn đem cái buổi tiệc này vứt ra bãi rác .
Cứ như những năm trước, một nhà hai người, anh mua cho cậu một chiếc bánh . Cùng nhau ăn là xong.
Mười tám tuổi có gì hay ?
Trưởng thành có gì hay ?
Cùng lắm chỉ đủ tuổi để đi tù chứ có gì hay chứ ?
- Hôn đi , hôn đi, hôn đi ...
Là tiếng đám oắt con hò reo , anh đưa mắt nhìn cậu cùng cô bạn gái thẹn thùng . Đột nhiên cảm thấy đại não như có vài giây thần kinh vừa đứt ,không nói không rằng đi đến kéo tay cậu lên lầu .
- Ồooooooooo
Tiết mục hay ho của lễ trưởng thành chính là hôn bạn gái , cả đám người đến đây cũng chỉ muốn xem bạn Xuân làm trò này . Vậy mà đột nhiên lại bị cắt ngang , nên tiếng cảm thán tiếc nuối cứ ngân dài .
- Anh điên à ?
Cậu vặt tay anh ra.
- Mày... Đuổi cái lũ kia ra khỏi nhà . Ngay . Lặp . Tức .
- Tại sao chứ ?.... anh đừng có quá đáng . Cùng lắm chỉ là một bữa tiệc thôi mà. Anh đã đồng ý trước rồi còn gì .
Bạn Xuân rất ít làm nũng ngoài lúc muốn xin xỏ gì đó ,còn ngoài ra bạn luôn đem bộ mặt thiếu đánh để cà khịa với ông anh mồm thối .
Anh nhìn cậu phồng má , cái bánh bao nhỏ này anh bao dưỡng như tiểu tổ tông suốt chín năm, ngửi còn chưa ngửi qua . Nghĩ làm sao mà đột nhiên lại đem dâng cho một cô gái nào đó , đừng hòng .
- Câm ngay , một là đuổi chúng nó về . Hai là anh đem cả mày và chúng nó bán sang Trung Quốc.
Cái bài ca này Nguyễn Văn Đạt đã hát suốt chín năm rồi. Nên bạn Xuân đã đách còn sợ.
Cậu ôm lấy cánh tay anh đong đưa qua lại. Vì cậu thấp hơn anh gần một cái đầu , nên từ trên nhìn xuống anh chỉ thấy được đôi môi hồng nhạt kia dẩu ra .
- Anh trai tốt bụng , hơn mười hai giờ em liền cho bạn bè về . Dọn dẹp sạch sẽ , anh từ bi chút đi .
- Cút.
- Thôi mà .
Cậu năn nỉ tiếp tục năn nỉ , bên đây chống đối tiếp tục chống đối . Lúc nhỏ Xuân tốt tính , có thể nhịn nhụt . Nhưng chín năm trôi qua , ông bà có câu gần mực thì đen gần đèn thì bỏng, à không sáng . Nên ở chung với ông anh có tính cách thối tha thì cậu cũng phải lây một chút ương bướng. Nên rốt cuộc công cuộc ăn vạ không thành liền trở mặt .
- Mặc kệ anh , em cứ cho bọn họ ở lại .
- Mày dám .
Anh Đạt thực sự tức giận , nhưng bạn Xuân thì chẳng thèm xuống nước năn nỉ nữa . Trực tiếp quay mặt bỏ đi ai ngờ đi được hai bước liền bị anh đem quăng vào phòng , chốt cửa .
- Nè ... Anh định làm gì vậy chứ ?... Thả tôi ra .
Anh trực tiếp làm lơ lời của cậu qua cánh cửa gỗ , đủng đỉnh bỏ tay vào túi quần đi xuống phòng khách .
- Về hết đi .
Cả đám thanh thiếu niên được mời đến nhà hẳn hoi giờ bị đuổi ai nấy đều nghệch mặt . Cô bạn gái nhỏ nhắn của Xuân nghe anh nói vậy thì rụt rè tiến lên phía trước.
- Xuân ... Xuân đâu rồi ạ ?
Anh nhìn cô gái đứng trước mặt , mày nhíu lại một cái .
- Bán sang Trung Quốc rồi .
Cả đám chẳng biết anh nói thật hay đùa giỡn, chỉ cảm thấy người ông anh này có quá nhiều yêu khí .
Liền kéo nhau ra về .
Nguyễn Văn Đạt sau khi dọa được đám trẻ con kia sợ mà bỏ về , thì thỏa mãn đi lên lầu , mở cửa phòng .
Cánh cửa vừa mở ra liền có vật thể lạ bay đến chỗ anh , biết có kẻ ám toán , anh liền lách người đi , kết quả bạn Xuân nấp sau cánh cửa té chổng vó.
- Ha ha ... Ngu dốt.
Cậu định trùm chăn đấm cho anh một trận ra trò thì lại chẳng làm được tích sự gì , còn bị cười thúi mặt .
Liền thẹn quá hóa giận , đá cái chăn hai phát , đứng dậy phủi mông .
- Anh đã đồng ý cho em tổ chức tiệc , sao lại nuốt lời chứ ?
Anh nhìn cậu giận đến nghiến răng thì chỉ nhúng vai leo lên giường nằm , bắt chéo chân đung đưa .
- nhà anh mày , anh mày có quyền.
Cậu nhìn anh bày ra dáng vẻ gợi đòn như vậy thì tức giận đi đến , xách chiếc gối lên đập vào mặt anh túi bụi .
Anh cho cậu đánh hai cái liền giữ chiếc gối lại , kéo tay cậu ngã lên giường ôm chặt .
Nhanh như chớp đè lên người câu , áp môi mình xuống đôi môi màu nhạt kia hôn ngấu nghiến .
Nghi thức của lễ trưởng thành không phải là hôn sao ?
Để cậu hôn người khác chi bằng hôn anh .
__________________________________
Hôm trước có người khiếu nại Đạt không có tiền đồ , hôm nay quá chời tiền đồ rồi đó .😂
Còn Xuân , chui luôn cảm thấy Xuân xó nét đanh đá ngầm ngầm sao ấy😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip