The café.
Đình Trọng luôn ngồi ở một góc trong tiệm cà phê nhỏ cuối phố ấy.
Nơi cậu ngồi luôn là nơi cách xa cánh cửa nhất, cách biệt khỏi những tiếng ồn ào trò chuyện của những người đến uống coffee. Trong cái góc nhỏ quá đỗi bình thường ấy, hiếm ai để ý đến cậu, bởi vì khi họ đến tiệm cà phê "Lucky Love" này, họ luôn đi theo cặp, với những nam thanh nữ tú ngồi bên cạnh với nhau.
Thế nhưng Đình Trọng lại không cảm thấy phiền hà vì việc mình luôn phải ngồi một mình. Điều đó hợp với tính cách trầm lặng của cậu và cả ngoại hình của cậu nữa. Những bộ đồ Đình Trọng mặc chỉ đơn giản là một chiếc áo thun rộng thùng thình, quần jeans cùng đôi giày cao cổ. Chẳng có ai sẽ để ý đến cậu trai nhỏ đang cắm khuôn mặt vào quyển sách dày cộp để trước mặt. Chẳng ai có thể biết được cậu như thế nào, vì họ không nhìn cậu đủ lâu để nhận ra điều đó.
Đình Trọng chẳng bao giờ có một cuộc hẹn. Cậu chỉ đơn giản thích ngồi ở cái bàn trong góc nhỏ, lặng nghe những bản nhạc êm đềm và hoàn thành những bài tập mà thầy cô trên trường giao cho cậu. Người ta bảo thường thì những người học giỏi sẽ thích sự nhẹ nhàng.
Đình Trọng hi vọng rằng họ sẽ không chuyển cái bàn đi chỗ khác, hay thay đổi vị trí của các dãy bàn, bởi vì khi đó cậu sẽ không còn nơi nào để trốn thoát khỏi những ánh nhìn tò mò của người khác, hay là ánh nhìn thọc mạch của những thằng con trai khác.
Phải, cái bàn này được đặt ở một chỗ rất là bất tiện. Bạn phải chen chúc qua đám đông mới tới được nó, nhưng cái bàn này lại là nơi cho bạn có một ánh nhìn tuyệt hảo của những khung cửa sổ đầy nắng, và cái quầy thu tiền – lí do chính đáng mà ngày nào Đình Trọng cũng đến đây.
Nghe thật là nực cười khi đến một quán cà phê chỉ để ngắm một người đứng sau cái quầy thu tiền đó. Biết làm sao được?
Đỗ Duy Mạnh là người đã dựng nên quán cà phê "Lucky Love" này, và anh tự hào với vị trí của mình. Chẳng hiểu lí do gì mà anh lại đặt cho quán một cái tên ngọt ngào nhưng cũng không kém phần sến súa này. Trong ngày, nhiệm vụ của anh là nhận những yêu cầu của khách hàng, ra lệnh cho các bồi bàn chạy tới chạy lui và chiếm giữ vị trí nhất định đằng sau cái quầy thu tiền. Nhìn vào bên ngoài, ai cũng có thể biết rằng anh rất yêu nghề của mình, dù đó chỉ đơn giản là ông chủ của một tiệm cà phê. Nhưng cái nghề này cũng có mặt lợi của nó, khi mà có thể làm quen với hầu hết học sinh trong trường, và đôi lúc có những cô gái xinh đẹp sẽ đưa cho anh số điện thoại của cô ấy. Và anh cũng làm bạn với tất cả những hotboy, vì bạn gái của họ rất thích tiệm cà phê. Anh nghe được những tin tức nóng hổi nhất, và biết được tất cả mọi người.
Đình Trọng biết mình không phải là "tất cả mọi người" đối với Duy Mạnh, vì anh không hề biết cậu. Cậu không phải là tâm điểm của sự chú ý và cậu cũng chẳng bao giờ muốn. Với Duy Mạnh, Đình Trọng chỉ đơn giản là một cậu sinh viên trầm tính thích đọc sách hay ngồi ở cái bàn trong một góc nhỏ của quán cà phê.
Giá như Duy Mạnh biết được rằng cậu tồn tại. Thật là tuyệt làm sao khi ngắm thân hình mạnh mẽ, đẹp đẽ và cực chuẩn từ trên xuống dưới của Duy Mạnh mỗi khi anh làm việc, hay ngắm nụ cười với chiếc răng khểnh của anh, ngắm mái tóc đen trông thật mềm đến nỗi Đình Trọng chỉ muốn luồn tay vào đó, hoặc ngắm một bên lông mày nhướn lên khi anh bắt gặp cậu đang nhìn.
Khi hai ánh mắt gặp nhau, Đình Trọng lập tức đẩy cái mặt của mình vào lại quyển sách đang mở.
Duy Mạnh đã thấy cậu nhìn anh.
Cậu than thầm trong bụng và tự hỏi tại sao mình lại bất cẩn đến thế. Đình Trọng trở lại với việc đọc sách thường ngày, rồi những trang sách một hồi cũng khiến tâm trí cậu lảng vảng trở về với một chàng trai quyến rũ đang đứng sau quầy thu ngân kia. Đình Trọng đặt quyển sách của mình xuống, tay chống cằm và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là một ngày hoàn hảo. Mặt trời chiếu sáng ngập đường và lâu lâu sẽ có một vài đám mây trôi ngang qua, hộ tống bởi những cơn gió nhẹ cuối thu. Có một số nam sinh đang chơi bóng đá, và Đình Trọng xem trong sự chăm chú khi họ đá trái bóng bay đi khắp sân cỏ. Đình Trọng thích bóng đá. Cậu thích cái cách các chàng trai đuổi theo, vật lộn, giành giật nhau chỉ vì 1 quả bóng nhỏ. Rồi bỗng nhiên quả bóng kia bay thẳng vào khung thành mặc sự bất lực của thủ thành. Một chàng trai phấn khích bắt đầu cởi áo ra, để lộ thân hình cường tráng đầy cơ bắp rồi bắt đầu gân cổ la hét như một con gà trống với chiến thắng của mình.
- Tôi đang tự hỏi là em có niềm hứng thú mãnh liệt với môn thể thao đó, hay là em chỉ đơn giản thích ngắm con trai bán khoả thân?
Đình Trọng giật mình khi một giọng trầm trầm, mạnh mẽ vang lên khiến cậu bật ra khỏi cơn mơ màng của mình. Đình Trọng ngước lên để xem kẻ phá đám là ai, ngỡ ngàng khi nhận ra người đó và cậu lại im lặng.
Anh đang đứng ngay trước cậu với một nụ cười ấm áp trên gương mặt và một ly kem cỡ lớn trên tay.
Anh đặt ly kem xuống bàn rồi ngồi xuống cái ghế đối diện cậu.
- Một ly cappuchino nóng, có topping của Ý và marshmallow. Chúc em ngon miệng.
Đình Trọng hoảng loạn, mở toang cuốn sách của mình ra và giơ nó lên trước mặt và lầm bầm.
- Tôi nhớ rõ mình không hề đề nghị cho thêm marshmallow.
- Tôi biết. Nó chỉ là cái cớ để tôi đến đây và nói chuyện với em.
Đình Trọng cảm thấy quyển sách của mình bị từ từ hạ xuống cho đến khi nó được đặt ngay ngắn lên bàn. Cậu nhìn lên chỉ để thấy anh đang nhìn mình chăm chú. Anh mỉm cười với cậu, một nụ cười khiến cậu tan chảy như marshmallow tách cappucchino.
- Em là Trần Đình Trọng, nhỉ.
Cậu gật đầu.
- Thế thì tốt.
Anh cười rạng rỡ.
- Sẽ rất là xấu hổ khi tôi đến nhầm bàn của một chàng trai khác.
Đình Trọng dính mắt vào cuốn sách và cả người cậu nóng bừng lên.
- Tôi đã để ý tới em kể từ lúc em bắt đầu đến đây hằng ngày kể từ mùa hè. Không có một cô gái hay thằng con trai nào ngồi với em, điều đó có nghĩa là em đang độc thân, đúng không?
Đình Trọng lại gật đầu, và nhíu mày lại khi đầu óc cậu nghĩ đến câu mà anh sắp sửa nói.
- Vậy lát nữa em đi xem phim với tôi nhé?
Anh ngước nhìn đồng hồ.
- 5 giờ là tôi tan ca. Chúng ta sẽ đi chơi, hay đâu đó cũng được. Ý em thế nào.
Có phải anh đang mời cậu đi hẹn hò không? Đình Trọng tự hỏi. Khỏi cần biết thì câu trả lời cũng đã quá rõ ràng. Sẽ chẳng ai ngu mà từ chối khi người mình thích rủ đi chơi phải không.
- Không, tôi bận rồi. Tiếc quá.
Nhưng Đình Trọng thì có đấy. Và điều đó làm Duy Mạnh vô cùng ngạc nhiên.
Nụ cười của anh bị méo đi, và anh trông có vẻ thất vọng.
- Em không phải đang tìm lí do để đuổi tôi đi chứ?
- Anh sẽ không muốn biết câu trả lời đâu.
Đình Trọng nhìn anh rồi kéo tách cà phê về phía cậu.
- Anh sẽ không bỏ cuộc.
Duy Mạnh tuyên bố, rồi đứng dậy rời đi. Anh quay trở lại công việc của mình, còn Đình Trọng thì nhâm nhi ly cappuchino ấm nóng, cảm nhận những viên marshmallow mềm mại hòa tan trong miệng mình. Cappuchino thật vừa miệng, thật ngon, đúng y hệt ý cậu. Đình Trọng lại nhìn lén anhqua làn khói mờ ảo bốc lên từ món đồ uống đặc biệt và thấy anh khá bị xao nhãng. Cứ mỗi hai phút là anh lại nhìn cậu. Đôi lúc hàng lông mày của anh hơi cau lại, rồi anh rơi vào trạng thái trầm tư chưa từng thấy trước kia, mãi đến khi có người nhắc thì anh mới giật mình trở về hiện thực.
Có phải bước đầu tiên trong việc trở thành người yêu của anh chủ tiệm cà phê thành công rồi không?
Đình Trọng nhìn Duy Mạnh một lúc lâu và rồi cậu giật mình khi anh đang quay lại bàn cậu đang ngồi. Anh đã cởi bỏ tạp dề và đang mặc một chiếc sơmi trắng.
- Tôi sẽ ngồi đây đợi em rồi chúng ta sẽ đi chơi. Nếu không em sẽ ngắm mấy thằng bán khỏa thân kia mất.
Duy Mạnh mỉm cười đắc thắng. Đình Trọng ngạc nhiên nhìn anh rồi cười.
- Cũng được. Ít ra anh cũng đẹp hơn mấy cậu kia.
Trong tình yêu không cần đúng không cần sai, thằng nào dai thằng đấy thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip