[1710] Chờ anh đến ngày mai
Anh khóc, không phải vì chúng ta chia tay, mà là vì cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau.
Em khóc, vì cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau, nhưng chỉ giây phút sau đã vội vã chia lìa.
____
'Anh ơi! Nhìn này, đây là cỏ bốn lá, nó có thể biến điều ước của anh thành sự thật. Anh ước gì đó đi!'
'Tao ước mày biến mất khỏi cuộc đời tao càng sớm càng tốt.'
'Ơ anh ơi khẩu nghiệp! Cỏ bốn lá linh nghiệm lắm đấy, sao anh nỡ lòng nào...'
'... Cuộc đời mày không tươi sáng nổi khi ở bên tao đâu.'
'Kệ chứ, em đã chọn yêu anh rồi.'
'Nhưng tao thì không!'
'Đấy là việc của anh chứ. Em vẫn yêu anh mà.'
'...'
'Ơ kìa thôi mà, thôi! Đừng có quay mặt đi hướng khác như thế, hãy nhìn em đây này!'
.
'Anh ơi! Nhìn này, đây là đồ ăn hôm nay em nấu. Em đã nấu rất nhiều món anh thích nhé, cơ mà có mấy món nguyên liệu hơi khó tìm.'
'... Mày định bắt tao chuyển sang khoa tiêu hóa nằm đấy à?'
'Ơ không, ăn được mà anh! Em ăn rồi, vẫn sống nhăn răng đây này!'
'Mày dám ăn trước đồ của tao? Khi mà tao còn chưa được động miếng nào?'
'Huhu em nào dám, nhưng phải ăn trước mới đảm bảo là anh không bị chuyển sang khoa tiêu hóa chứ ạ...'
'...'
'Ơ anh ơi thôi mà, thôi! Nào công chúa của em há miệng ra để em bón cho nào!'
'Tao có tay.'
'Và anh có cả em.'
.
'Anh ơi!'
'Giè?'
'Em chỉ gọi anh thôi ạ.'
'... Thần kinh.'
'Không đâu, em chỉ muốn nghe giọng anh nhiều thêm chút nữa.'
'Sao hôm nay sến thế?'
'... Vì em biết, sau này em không còn nhiều cơ hội.'
'...'
'Không còn cơ hội.'
.
'Anh ơi!'
'Sao?'
'... Em nhớ tháng trước anh nói với em rằng anh muốn ra biển chơi một chuyến.'
'Ừ, thì sao?'
'Bây giờ...'
'Bây giờ thì còn đi đâu được nữa, haha.'
'Anh vẫn lạc quan ghê nhỉ?'
'Bây giờ tao còn gì để mà bi quan nữa hả mày?'
.
'Anh ơi...'
'Khụ, sao hả?'
'Anh khó chịu lắm à?'
'... Không sao.'
'Anh đừng cố chịu đau đớn một mình nữa. Hãy chia sẻ nỗi đau của anh cho em đây này, em sẽ cùng anh gánh vác.'
'Khụ khụ, tao đ*o thích chia cho mày.'
'Nhưng anh sẽ rất đau.'
'... Có ai muốn người yêu của mình chịu nỗi đau đớn của căn bệnh ung thư hay không?'
'...'
'Thế nên là đừng nói gì hết.'
.
'Khối u đã di căn tới nhiều bộ phận khác trên cơ thể. Chúng tôi rất tiếc nhưng vẫn phải thông báo rằng, thời gian của bệnh nhân còn rất ít, người nhà nên chuẩn bị tâm lí...'
'ÔNG ĐỪNG NÓI NỮA!!!'
'... Thanh?'
'Dạ, em đây.'
'Khụ khụ, ông ấy nói đúng mày quát lại cái gì?'
'Nhưng...'
'Ai cũng biết tao còn bao lâu nữa mà Thanh.'
'...'
.
'Anh ơi!'
'... Mày khóc đấy à?'
'Không không, em có khóc đâu. Bụi bay vào mắt ấy chứ.'
'Khụ, khóc lên vai tao đây này. Đây này...'
'Anh ơi...'
'Đúng, đúng thế, cứ khóc đi, khóc nhiều vào, để sau này mày cạn cmn nước mắt đi, để mày không khóc trong đám tang của tao. Và cũng cạn luôn đi để sau này không phải khóc vì bất kì đứa nào khác.'
'Anh... huhu đồ quá đáng!'
'... Khóc xong chưa? Cạn nước mắt chưa?'
'... Rồi ạ.'
'Thế thì từ bây giờ cấm khóc, cười cái cho tao xem nào.'
'... Hức...'
'Cười lên nào, khụ...'
'Hì.'
'Đấy. Đẹp trai thế kia. Cười nhiều vào khác có đứa nó yêu.'
'...'
'Aizzz, tao chắc chắn sẽ ghi nhớ nụ cười của mày ngay cả khi tao chết...'
'...'
.
'Anh ơi! Cuối cùng anh cũng được đi biển rồi nè!'
'...'
Lại còn đúng là biển đêm anh thích nhé!'
'...'
'Aaaaa, ước gì được nhảy xuống bơi thì thích nhỉ!'
'...'
'Em nhặt cho anh một con ốc biển này! To chưa!!!'
'...'
'... Hả? Anh muốn nói cái gì à? Đợi tí đợi tí. Em lấy giấy cho anh nhá!'
'...'
'...'
.
'Anh ơi, em muốn được nghe giọng nói của anh, một lần, chỉ một lần nữa thôi, được không anh?'
'...'
'... A, anh lại muốn nói, để em đưa giấy...'
'...'
.
'Bệnh nhân giường số 10 đang rơi vào trạng thái nguy kịch.'
.
'Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Rất xin lỗi.'
.
Vũ Văn Thanh đứng một mình trên bãi cát dài mênh mang, ngẩng mặt lên trời cảm nhận từng làn gió mang hơi biển mặn mòi lướt qua da mặt. Cậu nắm chặt những mẩu giấy nhỏ trong tay, những mẩu giấy ghi lời anh muốn nói mà cậu đã thuộc nằm lòng, đêm nào cũng giở ra mà ngắm nghía.
Thằng ngu.
Cười lên.
Hôm nay tao thấy mày khóc. Muốn ăn vả không? À mà tao cũng chả còn sức mà vả mày nữa.
Hôm nay tao run tay rồi. Chữ xấu thông cảm.
Cảm ơn em.
Anh muốn nói với em nhiều lắm. Cơ mà cái khối u chết tiệt chặn cổ họng anh rồi. Gọi thằng Mạnh sang rap dizz nó HỘ anh.
Anh nhớ em. Chắc là sang bên kia anh vẫn ám em đấy. Hehe.
Thôi mà thôi cho anh nghe nào.
Anh muốn sống...
Thanh, anh yêu em. Mãi mãi. Hết cuộc đời này.
Vũ Văn Thanh lặng lẽ cười, nâng niu vuốt lại chúng cho phẳng, cố ngăn không cho giọt nước mắt lăn dài, nhưng những giọt lệ vô tình lại cứ rơi, thấm ướt cả những mảnh giấy nhàu nhĩ kia.
Trong khoảnh khăc cuối cùng, anh đã cố gắng mở mắt, ra hiệu cho cậu lại gần, ghé sát vào tai cậu và thì thầm những lời sau cuối.
'Chờ anh đến ngày mai, nhé?'
Những vụn giấy tan cùng giọt nước mắt đau thương, hòa vào cơn mưa bất chợt nơi biển đêm rì rào sóng vỗ.
_____
Anh khóc, không phải vì chúng ta chia tay, mà là vì cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau.
Em khóc, vì cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau, nhưng chỉ giây phút sau đã vội vã chia lìa.
Chúng ta, liệu có còn duyên gặp lại?
~~~~
Tặng VicLu2k5 như đã hứa. Vẫn trong tháng sn mà, nhỉ?
Em xin lỗi...😅
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip