[314] Em đến từ cơn mưa

Hà Nội một ngày mưa.

Văn Đức tựa cằm, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ nhỏ xám xịt. Mưa vẫn dai dẳng rơi, đã là ngày thứ 10 mưa rơi, và là ngày thứ 14 anh nhập viện.

Phải, anh đang ngồi đây, đơn độc và cô quạnh trong bệnh viện, máy móc bủa vây xung quanh, mặc dù phòng bệnh lúc nào cũng có người đi ra đi vào, nhưng ngoài mấy cô y tá và ông bác sĩ đến kiểm tra định kì cho anh, không một ai hướng sự quan tâm của họ tới anh.

Văn Đức rất thích vẽ. Anh có thể vẽ mọi lúc mọi nơi, anh vẽ để xua đi sự cô quạnh đến rợn người anh luôn phải chịu không chỉ khi anh nằm đây, trong phòng bệnh bốn bề trắng toát, mà còn cả quãng thời gian dài trước đó trong cuộc đời trống rỗng và vô vị của anh. Ngay như lúc này, Văn Đức đã nhặt cây bút chì và tờ giấy trên bàn, nhìn ra ngoài trời mưa, và bắt đầu hí hoáy vẽ.

...

Văn Đức đã vẽ cả ngàn bức tranh, bằng cả ngàn loại công cụ. Khi còn chưa nhập viện, anh có vẽ bằng cọ, có giá vẽ màu xịn hẳn hoi, nhưng bây giờ điều kiện thiếu thốn chỉ cho phép anh kí họa trên những tờ giấy rời rạc, chủ yếu bằng bút bi hay bút chì gỗ anh xin được của mấy cô y tá. Thế nhưng, tranh của anh lại cuốn hút một cách ghê hồn, ngoài mấy bức đầu ngày anh mới nhập viện bị các cô y tá vứt đi vì tưởng là giấy vụn, những bức sau này đều được xin cho bằng hết. Thậm chí, nhờ có tranh của anh mà cậu bạn nằm cùng khoa với anh còn tỏ tình được với người yêu cơ mà.

Văn Đức được nhiều người biết đến như thế, không hiểu sao anh vẫn cảm thấy cô đơn.

Văn Đức sẵn sàng cho đi những bức tranh của mình, nhưng lại kiên quyết giữ lại tờ giấy nhỏ hơi nhàu nát anh vẽ bằng chì đen chiều mưa hôm ấy.

'Anh Đức, anh đã vẽ xong rồi ạ?' Một cậu bé chừng mười lăm tuổi ghé sát vào tác phẩm của anh, trầm trồ. 'Oa đẹp quá, anh vẽ ai đây?'

Văn Đức nhìn xuống bức tranh, bàng hoàng. Trong tranh là bóng lưng một cậu trai cao cao đứng trong màn mưa giăng mắc, đầu hơi ngẩng lên trời, hai tay bỏ vào trong túi quần vô lực, dưới chân cậu là chiếc ô bung ra, nằm lăn lóc. Bước chân cậu như đang muốn rời xa, rời xa nơi này, nó như có như không dợm bước, nhưng lại không đành lòng mà dừng lại. Mái tóc đen đã ướt sũng nước mưa, áo quần cũng đẫm nước, ẩn hiện mờ ảo trong cơn mưa nhạt nhòa.

'Đẹp quá... Anh cho em nhá?' Cậu bé mon men lại gần, ngón tay rờ lên mặt giấy. Văn Đức như bị điện giật, ngay lập tức ôm riết tờ giấy trong lòng, ánh mắt long lên ẩn chứa sự tức giận và cả đôi chút bi thương.

Không phải bức tranh này.

...

Nguyễn Trọng Đại, người con của nắng đã đến với anh vào một ngày mưa dầm mưa dề. Khi ấy Văn Đức còn là một cậu sinh viên năm 3, sấp ngửa chạy deadline làm thêm bù đầu. Trọng Đại khi ấy chẳng khác nào một vị thiên sứ với đôi cánh trắng muốt, cứu rỗi anh khỏi cuộc đời nhàm chán vô vị, điểm vào dòng chảy thời gian đời anh những đốm màu tươi sáng.

Hai người yêu như chưa từng được yêu.

Vào một buổi chiều mưa, sau khi hai người cùng dốc hết sức lực làm mấy chuyện yêu đương, Trọng Đại đã ôm siết anh vào lòng, thủ thỉ. 'Đức này, Đức đừng lo, em sẽ bao nuôi Đức cả đời.'

Văn Đức chỉ nhẹ cười, rúc đầu vào lồng ngực Trọng Đại, an yên hít ngửi mùi hương nam tính của cậu. Đối với anh, hiện tại mới là đáng trân trọng, tương lai và những lời hứa kia chỉ là tạm bợ, không có gì báo trước.

Để rồi, Trọng Đại lại nhẹ nhàng và bình thản rời khỏi anh, bước đi vào một buổi chiều mưa tầm tã, bóng lưng cô độc và cao ngạo của cậu hòa vào mưa, tuyệt tình không hề quay đầu lại, bỏ lại sau lưng một Văn Đức vụn vỡ với những mảnh tình dang dở. Anh không khóc, chỉ khẽ hỏi cậu rằng, liệu cậu có hối hận không. Chiếc ô xanh dương anh tặng cậu chẳng vì nhân dịp gì hiện đang nằm trên tay cậu, Trọng Đại khẽ nghiêng đầu.

Buông tay.

Chiếc ô lảo đảo bay theo gió, không chút lưu tình mà đáp đất, đập tan cả những ảo vọng mà anh tự vẽ ra.

...

Phải, Trọng Đại là một cầu thủ bóng đá nổi tiếng. Và sự nổi tiếng không cho phép cả hai đi quá giới hạn.

Văn Đức khi chia tay không hỏi những câu đại loại như 'lý do em chia tay anh là gì' mà lại là 'liệu em có hối hận không'. Và câu trả lời anh nhận được, cuối cùng anh cũng biết.

Dù cực kì không muốn, nhưng chẳng hiểu sao hàng ngày anh đều lên mạng gõ dòng chữ 'Nguyễn Trọng Đại' vào thanh tìm kiếm. Hàng loạt những bài báo về cậu, về sự nghiệp thi đấu, về chuyện đời tư, anh đều đọc cả. Cũng chẳng rõ vì sao anh lại không vào trang cá nhân của cậu mà chỉ đọc báo mạng về cậu, có lẽ anh muốn nghe về cậu dưới góc nhìn của một bên thứ ba, chứ không phải trực tiêp từ những gì cậu đăng lên mạng xã hội.

Cũng có thể, anh đang muốn quên, nhưng lại không đành lòng.

Nguyễn Trọng Đại gặp chấn thương.

Nguyễn Trọng Đại ghi bàn thắng quan trọng giúp câu lạc bộ lội ngược dòng ngoạn mục.

Nguyễn Trọng Đại có tin đồn hẹn hò với hoa khôi.

Nguyễn Trọng Đại.

'Em chia tay anh, không phải vì em hết yêu anh, mà do anh không phải là con gái.'

Không. Câu trả lời, có lẽ là không.
...

Văn Đức thở dài nhìn ra cửa sổ, trời vẫn mưa rả rích, đang vào giữa mùa hè nhưng sao anh lại thấy lạnh thấu xương. Anh khoác thêm lên người chiếc áo mỏng, khó khăn bước xuống giường, với tay cầm theo bức tranh chì nho nhỏ anh luôn mang bên mình, chầm chậm bước ra ngoài ban công. Bức tranh này vốn anh chỉ định vẽ cơn mưa và hàng cây bệnh viện - chính xác những gì anh được thấy qua khung cửa sổ cũ kĩ - nhưng rồi cuối cùng, một hình bóng anh không hề muốn nhớ, lại xuất hiện.

Trong bức tranh, và sau lưng anh.

Là Trọng Đại.

'... Anh Đức.' Trọng Đại mãi mới nói được một câu, định nở nụ cười xã giao, nhưng thực sự cười không nổi.

Vì đứng trước mặt cậu là Văn Đức, và bên cạnh cậu là bạn gái hiện tại.

'...' Văn Đức nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện, trong lòng chỉ hơi gợn chút bất ngờ. Anh chẳng hiểu tại sao mình lại có thể bình tĩnh đến vậy khi đối diện với người yêu cũ và bạn gái mới của người yêu cũ. Trọng Đại cũng hơi ngạc nhiên, nhìn Văn Đức nở nụ cười nhợt nhạt mà lòng không yên.

'Em đến thăm anh. Lâu rồi không gặp, anh...'

'Sao em biết anh ở đây?' Văn Đức vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi, ánh mắt kiên định. Trọng Đại hơi đảo mắt. 'Em tình cờ nghe tin từ một người bạn.'

'Không, ý anh là sao em lại biết anh ở ngoài hành lang này.'

Trọng Đại im lặng.

Em nhớ chứ, tất cả là vì thói quen của anh mà thôi.

Văn Đức cũng thôi không chất vấn nữa, cậu ta dù gì cũng đã ở đây, biết từ ai cũng không còn quá quan trọng. Anh nhìn sang phía bên cạnh cậu, nhìn cô gái xinh đẹp từ nãy tới giờ vẫn không nói một câu. 'Cô gái này là ai đây, trông dễ thương quá.'

Anh cố tình hỏi vậy để chứng tỏ cho cậu biết anh chẳng còn chút quan tâm nào dành cho cậu nữa rồi, mặc dù anh đã tìm hiểu cả ba đời tổ tông nhà cô ta.

'Em là bạn gái anh ấy ạ. Chào anh.' Cô gái tươi cười nói với anh, tay lại còn khoác vào tay Trọng Đại. Văn Đức gật gù cười, không quan tâm sắc mặt Trọng Đại đang hơi tái đi. 'Anh nhận ra rồi, em là hoa khôi đúng không, lần đầu được gặp người thật, trông xinh hơn trên TV nhiều đấy.'

Cô gái trông có vẻ hạnh phúc, nói rằng cô sẽ chạy đi mua ít hoa quả, anh và anh Đại hãy cứ nói chuyện với nhau. Văn Đức còn thân mật cười vẫy tay chào cô hoa khôi xinh xắn, đợi cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn...

'Vậy là em vẫn chưa nói với người yêu em à?' Văn Đức quay nhìn ra ngoài trời. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt, ngày một trở nên nặng hạt.

'Anh Đức...'

'Anh hiểu.' Văn Đức suỵt một tiếng, rèm mi hơi cụp xuống. 'Anh không giận.'

'Em chỉ muốn nói là, dù gì thì cũng... cảm ơn anh.' Ánh mắt Trọng Đại vô thức liếc xuống bức tranh anh đặt trên lan can, hình ảnh một chàng trai cô độc trong màn mưa, chiếc ô nhỏ trơ trọi trên nền đất. Cậu ậm ừ định hỏi, nhưng thấy ánh mắt anh âu yếm nhìn bức tranh kia, cậu lại nuốt ngược những lời định nói vào tim.

Em biết.

'Nếu em không nói thì anh sẽ là người nói. Nên không phải day dứt.' Văn Đức thở ra một hơi, húng hắng ho vài tiếng, sau đó lại mỉm cười, một nụ cười thật bình yên. 'Anh cũng đã không còn nhớ em đến cồn cào nữa rồi. Tình yêu của anh dành cho em...'

Trọng Đại nhíu mày, buông thõng cánh tay. Thật khó để diễn tả cảm xúc cậu lúc này, cậu cũng không biết nói gì, chỉ khẽ gục đầu vào bờ vai run run gầy gò của anh.

'Anh Đức, cho em ôm anh, một lần nữa thôi, được không?'

Thân hình nhỏ bé của anh được ôm trọn trong vòng tay rộng lớn của cậu, Trọng Đại muốn khóc, nhưng lại không thể khóc.

Em chia tay anh, không phải vì em hết yêu anh, mà do anh không phải là con gái.

Từng dòng máu đỏ tươi trào ra, thấm ướt ngực áo Trọng Đại, bắn cả lên bức tranh trân quý được đặt trên lan can.

Trong tiếng hét đến tuyệt vọng của Trọng Đại, tiếng nhốn nháo của y bác sĩ, Văn Đức mỉm cười từ từ gục xuống, anh thậm chí còn chẳng đủ sức để ho, chỉ đành cam chịu để cơn đau quặn thắt nơi ngực dần gặm nhấm hết chút sinh khí còn lại.

Anh chỉ muốn nói một điều...

Tình yêu của anh dành cho em vẫn còn nhiều, nhiều lắm, không bao giờ thay đổi.

Quên anh đi.

Bức tranh anh nâng niu bị gió thổi bay xuống mặt sân loang loáng nước mưa, yên lặng nằm lại nơi cô quạnh, máu hòa cùng nước mưa khiến những đường nét trên bức tranh đã nhạt nhòa đi hết, giờ đây tờ giấy chỉ còn loang lổ những vết chì xám hỗn độn.

Một chàng trai cao lớn bỏ ngoài tai lời can ngăn của mọi người, chậm rãi bước ra ngoài sân, khẽ buông chiếc ô xanh đã cũ xuống mặt đất đầy lá vàng rơi, hai tay bỏ vào túi quần ngẩng mặt lên trời, hòa vào mưa.

Anh dặn em rằng không được khóc, bạn gái em sẽ buồn. Em đâu có khóc, đây là nước mưa trên mặt em thôi.

Em xin lỗi.

...

Em đến từ cơn mưa, em đi cũng vào một ngày mưa.

Anh đợi em dưới cơn mưa, anh lại bỏ em mà tan vào mưa.

Chúng ta, căn bản là không có duyên.

Mưa vẫn rơi, nhạt nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip