[421] Khi người thương bỗng hóa người dưng... (1)

Người ấy luôn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim em, người ấy luôn làm em mỉm cười đỏ mặt mỗi khi nghĩ tới, người ấy là người em đã đem cả thanh xuân để thương thầm nhớ trộm...

Người ấy, vào một ngày, bỗng hóa người dưng.

__________

Đình Trọng lần đầu gặp anh vào một ngày đầy nắng. Khi ấy, em mới chỉ là cậu nhóc chưa đầy 6 tuổi. Mẹ nói, từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây.

Đình Trọng ngước nhìn ngôi nhà, quả thật nó giống hệt như lời mẹ kể. Nó to và đẹp hệt như tòa lâu đài của công chúa hoàng tử ngày xưa, khác hẳn ngôi nhà 1 tầng cũ kĩ và xập xệ mà trước kia em ở. Bây giờ, mẹ và em được chuyển đến đây sống, vậy có được coi là được sống trong lâu đài không nhỉ? Mẹ lại kể, sống trong lâu đài có vua, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa, vậy có lẽ nào...

Đình Trọng không giấu nổi sự thích thú khi vừa phát hiện ra 'chân lí', em không còn e thẹn nép vào người mẹ nữa, em chạy những bước ngập ngừng về phía thảm cỏ xanh mướt trong vườn, nơi đặt chiếc xích đu trắng đầy thơ mộng. Thế nhưng chưa kịp chạy thêm bước nào, em đã bị mẹ giữ tay lại.

Trước mặt em là ba người, hai lớn một bé, dáng vẻ có phần cao quý, rất khác so với những người em thường gặp trước đây.

Em nghe mẹ chào hai người lớn kia là 'ông bà chủ', còn người nhỏ là 'cậu chủ'.

À, hóa ra... Đây chính là vua và hoàng hậu trong truyền thuyết???

'Cậu chủ' có vẻ hơi nhíu mày khi Đình Trọng cứ mở to đôi mắt đen lay láy của mình mà nhìn khắp lượt, không có mảy may chút phản ứng nào là sẽ cất lời chào hai người lớn một câu cho phải phép. Cậu giật giật gấu váy mẹ, chỉ vào cậu bé người gầy nhom đang đứng trơ như phỗng ở bên cạnh cô giúp việc mới của nhà mình, cất giọng đầy nghiêm túc.

'Mẹ, sao em ấy lại không chào? Mẹ dạy con rằng khi gặp người lớn là phải chào cơ mà?'

'... Xin, xin lỗi cậu chủ, nhưng mà, thằng bé nhà tôi... Nó không nói được.'

...

Anh là Tiến Dũng, là cậu chủ nhỏ của em.

Anh rất hiền, anh không giống mấy ông chủ độc ác em hay được nghe kể trong những câu chuyện cổ tích. Anh đối xử rất tốt với em, chí ít là em tự đánh giá thế, cho dù em có bị câm và em là con của giúp việc. Em không được tới trường học, anh dành thời gian buổi tối dạy em nhận mặt chữ. Em không biết đi xe đạp, anh dẫn em ra công viên tập đi. Em bị bọn lớn cười chê bắt nạt vì khiếm khuyết của mình, anh sẵn sàng ra mặt bảo vệ.

Anh như vệ thần bước ra từ cổ tích. Chàng vệ thần chỉ của riêng em.

Hai người cứ an yên lớn lên với nhau từng ngày, dành cả một thời tuổi thơ bên nhau, dẫu cho một người không thể nói, người kia cũng vẫn cười xòa. Dường như anh Tiến Dũng chỉ chơi thân với một mình Đình Trọng, em tinh ý nhận ra như thế, bởi anh rất ít khi dẫn bạn về nhà, và cũng không hề kể với em về bất kì một người bạn nào, kể cả khi em nhiều lần có ý định ướm hỏi. Đình Trọng đã trộm nghĩ, ngoài gia đình ra, có lẽ anh chỉ thương một mình em nữa mà thôi.

Chuyện Đình Trọng chỉ có mình anh bầu bạn là thật. Vào một chiều mưa buồn xám xịt, chiếc xe tang lặng lẽ đưa mẹ - người thân duy nhất của em, người đã kể cho em biết bao câu chuyện cổ tích huyền diệu, những câu chuyện theo em suốt một thời tuổi thơ đi về miền vĩnh hằng, đem theo cả những giấc mơ bỏ dở. Đình Trọng đứng lặng trên đồi cao lộng gió, tay nắm chặt cuốn truyện tranh nhàu nát về công chúa và hoàng tử em đã thuộc nằm lòng, khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Tiến Dũng ở bên nghe từng tiếng nấc nghẹn nơi em, mạnh mẽ ôm em vào lòng, thì thầm bên tai em đầy cương nghị. 'Trọng đừng lo, anh sẽ thay mẹ làm bạn với em. À không, anh sẽ làm anh trai của em.'

Không biết tự bao giờ, anh Tiến Dũng đã trở thành một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời em đến thế. Rằng khi thiếu anh, khi xa anh chỉ một chút thôi, nhất định con tim vốn mỏng manh của em sẽ không thôi thương nhớ, không thôi thổn thức. Anh Tiến Dũng có lẽ cũng biết vậy, anh dành thời gian bên em thậm chí còn nhiều hơn cả thời gian cho bản thân mình.

Đã có lần anh ôm em vào lòng mà thủ thỉ, Đình Trọng đừng xa anh nhé. Em ngước lên nhìn anh, ánh mắt long lanh của em thay cho lời hỏi. Anh lại xoa đầu em mà cười xòa. 'Ngốc, em mà chạy đi thì làm sao anh bảo vệ em được. Đình Trọng còn bé lắm, phải ở bên anh chứ. Với cả, anh quen có em bên cạnh mất rồi.'

Năm ấy, Đình Trọng hai mươi tuổi.

Năm ấy, thế giới vốn đã nhỏ bé của em chỉ còn lại mình anh.

...

Đình Trọng đã mãi ôm trong lòng suy nghĩ ích kỉ về anh như thế, cho đến một ngày khi cả em và anh đều trưởng thành, khi em nhận ra anh cũng giống như bao người đàn ông khác, đã đến tuổi yên bề gia thất, đến tuổi dựng vợ gả chồng...

Điều em lo sợ đã đến, ấy là ngày anh đưa một người con gái hoàn toàn xa lạ về nhà, điều mà trước đây anh chưa từng làm.

Cô gái ấy nhìn em bằng nửa con mắt, bĩu môi hỏi anh nuôi một thằng câm trong nhà làm gì. Anh chỉ khẽ cười, không lên tiếng bảo vệ em như anh vẫn thường trong quá khứ. Trong bữa cơm, em theo thói quen ngồi ăn cùng anh và cả nhà, cô ấy rỉ tai anh đòi đuổi em đi, có em bữa ăn mất cả ngon. Anh vẫn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn em, còn em lẳng lặng buông bát, khẽ cúi đầu xin phép, sau đó chậm chạp về phòng.

Em không khóc, em sẽ không khóc đâu, anh Tiến Dũng bảo em rất mạnh mẽ mà.

Nhưng anh ơi, sao nước mắt của em lại cứ rơi mãi thế này...

Em không đau vì bị cô ta cười chê trên khiếm khuyết của em, em đau vì cuối cùng anh cũng đã thay đổi rồi...

Năm ấy, Đình Trọng đã hai mươi lăm tuổi.

Cả nhà xôn xao bàn chuyện đính hôn, lễ hỏi rồi cỗ cưới, em trơ trọi một mình nơi góc phòng để bị người ta thỉnh thoảng sai vặt. Có gì lạ đâu, thì em vốn vẫn là người hầu trong căn nhà này mà. Chuyện trò đang vui vẻ, ông bà chủ bỗng để ý đến sự hiện diện thầm lặng của em, đang đà vui câu chuyện, họ hỏi em rằng em cũng phải kiếm lấy một cô vợ đi chứ, trông em cũng sáng sủa đẹp trai, chỉ có chút không hoàn hảo nho nhỏ. Đình Trọng khó khăn cười, vô thức liếc nhìn anh và cô gái kia đang ngồi kề bên nhau, không hiểu sao khóe mắt lại cay cay. Em cười mỉm khẽ lắc đầu, anh chỉ nhìn em một thoáng, rồi cũng quay lại tiếp tục bàn chuyện đại sự.

Tai em đã bắt đầu ù đi, từ nãy em vốn đã không nghe gì, bây giờ mọi thứ lại càng ong ong trong đầu. Chắc là... Chắc là... Rồi anh và cô gái này sẽ đến với nhau, rồi anh và cô gái này sẽ cưới nhau, rồi sẽ sinh con đẻ cái, rồi...

Em không thể thôi nghĩ tiếp. Đình Trọng có cái tật suy nghĩ vẩn vơ, một khi đã nghĩ về điều gì thì sẽ bị đắm chìm vào nó không dứt ra nổi. Phải, trong đầu em bây giờ tràn ngập hình ảnh đám cưới lộng lẫy của anh và cô gái kia...

Em không chịu được nỗi đau này đâu anh ơi...

Cảm giác khó thở khi nhìn thấy anh sắp thuộc về người khác là cảm giác gì?

Có phải... Em đã yêu anh mất rồi?

Phải, Đình Trọng thừa nhận, đúng là em đã yêu anh từ lâu.

Một tình yêu đáng ra không nên có từ đầu. Một tình yêu sai trái ngay từ khi nó còn chưa kịp nảy nở. Một tình yêu chỉ một mình em ôm mộng đơn phương, để giờ anh quay lưng bước theo người con gái khác, rằng em không còn là người duy nhất quan trọng trong lòng anh, rằng tất cả những lời hứa khi xưa đành buông tay bỏ dở...

(to be continued...)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip