Ý nghĩa của hoa Violet
Trách người vội cách xa đời ta
Ta trách người vội bước quên câu thề
Trách người chạy theo lời si mê
Ta trách tình mình sao đau đớn thế.
_____________
Đội nón bảo hiểm vào, hôm nay tớ múa mâm hơi dữ coi chừng mâm rớt u đầu.
Một trời lại lên một lần nữa, những tia nắng nhè nhẹ xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng. Người nằm trên giường lấy mền trùm đầu lại vì chói. Vẫn tiếp tục ngủ say sưa và chưa có dấu hiệu tỉnh.
Đức Chinh đứng dậy định kéo màn lại thì Tiến Dũng không biết thức dậy từ lúc nào đã kéo màn trước cậu. Anh không nhìn cậu chỉ im lặng mà làm.
Nhưng thay gì như bình thường anh sẽ nằm xuống giường ngủ tiếp. Anh đứng dậy thu dọn những bịch snack và những tách cà phê trên bàn vi tính. Anh đem mấy cái tách bỏ vào bồn rửa.
Anh để mấy lát bánh mì trắng vào lò nướng bánh. Rồi đặt chảo lên bếp chuẩn bị chiên trứng và xúc xích. Một lúc sau tiếng chuông báo của máy nướng bánh mì vang lên.
Đức Chinh nhanh tay lấy nó ra, nhưng cậu lại nhanh chóng rút tay ra khỏi khi chạm vào những lát bánh mì. Đầu ngón tay cậu đỏ lên, cậu đã bị phỏng. Cậu ngước mặt lên, mắt cậu chạm mắt anh, nhưng anh mau chóng né ánh mắt cậu.
Anh lấy bánh mì ra, bỏ lên đĩa, sau đó để trứng và xúc xích lên. Anh và cậu ngồi vào bàn ăn. Nhưng thật ra chỉ có anh ăn, cậu ngồi đối diện nhìn anh. Cậu nuốt không trôi.
Có lẽ anh cũng vậy, anh chỉ ăn vài miếng bánh mì rồi uống hết ly sữa. Anh đổ đồ ăn vào thùng rác rồi cho đĩa, dao cũng như nĩa vào bồn rửa.
Anh bước vào phòng làm việc và ôm chiếc laptop gõ gõ liên tục. Rồi đôi lúc anh ngước lên nhìn. Ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh treo ở tường đối diện. Là ảnh cậu và anh. Anh bất chợt thở dài. Anh cầm ly nước lên uống rồi chợt nhận ra cái ly này cũng in tên anh và cậu.
Tiến Dũng gục đầu xuống bàn một chút. Sau đó anh đứng dậy, thu dọn những đồ vật có liên quan đến tình yêu của hai người. Ngay cả bức ảnh trong ví anh cũng không bỏ sót. Anh đem tất cả bỏ vào trong một cái thùng lớn, rồi đặt nó trong một góc của nhà kho.
Đức Chinh nhìn theo hành động của anh mà nước mắt cứ chảy dài không dừng được. Cậu tựa người vào tường rồi trượt dài xuống. Cậu ngồi trên nền ôm đầu gối khóc lên như là một đứa trẻ.
Tiến Dũng mệt mỏi nằm dài trên sofa, không lâu sau đó anh ngủ quên mất. Khi ánh sáng đã tắt dần trong đêm Tiến Dũng mới giật mình tỉnh dậy, đánh thức anh là con Lu nó đang liếm mặt anh. Có lẽ nó vừa anh no, ai cho nó anh nhỉ.
Mà ai đón tụi này về, lúc anh đi Singapore anh đã gửi cả ba cho vợ chồng Trọng Dũng rồi mà.
Anh ngồi dậy, anh thấy cậu đang ôm con Merci, con Đen vẫn còn đang ăn. Không tin vào mắt mình, anh dụi dụi mắt. Cậu biến mất chỉ thấy Merci và Đen đang giỡn với nhau.
Anh đứng dậy mở cửa ra ngoài phòng khách, anh thấy cậu đang đứng ở cửa chính. Cậu mở cửa chính đi ra sân. Anh bước tới cửa chính, cậu đã mở cổng đi ra đường. Anh theo cậu ra đường nhưng anh bị mất dấu cậu. Cậu như hòa vào màn đêm.
Hôm nay trời tối hơn mọi khi, xung quanh sao không có một ánh đèn. Nhà ở quanh đây chẳng có đèn đóm gì. Đèn đường hôm nay cũng tắt tối thui, như nhà nước đang tiết kiệm điện cho quốc gia.
Tiến Dũng đi trên con đường không ánh sáng ấy một đoạn khá xa. Anh không thấy Đức Chinh đâu nữa. Anh gảy gảy quả đầu xoăn của mình. Anh đành đi bộ về nhà mình. Anh đóng cổng cũng như cửa chính lại. Anh bước qua phòng khách tới phòng thờ. Nhưng lạ thay anh nhìn thấy ảnh mình trên đó.
(Có ai u đầu chưa)
__________
Đức Chinh giật mình tỉnh giấc, cậu lấy tay vuốt tóc, tay cậu ướt nhèm mồ hôi lạnh. Cậu ngó khắp phòng, ngó đến một góc cửa. Cậu không tin vào mắt mình cậu mở to lên. Tiến Dũng đang đứng trước cửa phòng cậu. Rồi anh biến mất sau cánh cửa.
Đức Chinh bước xuống giường mở cửa ra khỏi phòng. Cậu lại ngó quanh khắp nhà, đúng như cậu mong đợi. Cậu đã thấy anh, anh đứng trước phòng Tiến Dụng.
Cậu đi tới phòng Tiến Dụng thì anh lại biến mất. Sau anh lại dắt em đến phòng Dụng. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, 12h rồi, Dụng nó còn thức không.
Đức Chinh gõ cửa phòng Dụng, cậu gõ cửa ba lần. Nhưng không nghe thấy tiếng động. Cậu định mở cửa nhưng cửa đã khóa trong.
Cậu về phòng mình lục chìa khóa sơ cua. Lúc cậu mở được cửa phòng thì thấy Dụng đang nằm dưới sàn, xung qua cậu toàn là mảnh vụng thủy tinh.
- DỤNG
__________
Một đêm gà bay chó sủa của đám Trọng Đại. Một giờ sáng, ba thanh niên ngồi trước phòng cấp cứu. Văn Đức ngáp ngăn ngáp dài gục lên gục xuống trên vai Trọng Đại. Đức Chinh thì mắt cứ ngó chăm chăm vào phòng cấp cứu.
- Sao mày biết nó bị bệnh mà đưa vô đây dậy - Trọng Đại nói
- Hai người tin không... Tiến Dũng gọi em dậy
Văn Đức và Trọng Đại nhìn nhau. Một chút ngỡ ngàng trong mắt họ.
- Mai là bốn mươi chín ngày của nó rồi - Văn Đức nói
- Dụng là em nó mà, nó về kêu mày cũng không có gì lạ - Trọng Đại nói.
- Giá ngày đó tao và Trọng có thể tìm được nó sớm hơn thì mọi chuyện đã khác.
- Không phải tại anh, mà là tại em. Vì em không nói nên anh ấy đi mất.
___________
Đúng mười giờ ở một nhà thờ nọ. Mọi người đã yên vị trên ghế. Đức Chinh đang đứng trước giáo đường. Từ phía xa, cha xứ đang dắt Hoàng Yến vào, trao Hoàng Yến cho Đức Chinh. Mọi người vỗ tay chúc mừng cho đôi vợ chồng trẻ.
Sau những lời tuyên thệ, họ trao nhau nụ hôn. Anh đứng sau khung cửa, anh thấy hết tất cả. Nhưng anh không rơi nước mắt nữa. Có lẽ nước mắt anh không còn để rơi. Anh chỉ thấy tim mình đau như có ai đâm một con dao vào đó. Đau đến thở không thông.
Đau đến chỉ muốn chết đi ngay bây giờ.
Bên trong nhà thờ
- Đức Chinh trăm năm hạnh phúc nhé - Văn Đại nói
- Em cảm ơn anh ạ. Bao giờ thì hai người mới kết hôn đây - Đức Chinh nói
- Tao vẫn còn trẻ chán. Anh Dũng gửi cho mày giỏ hoa này
Thành Chung đưa cho Đức Chinh giỏ hoa Violet màu tím. Hoàng Yến cầm giỏ hoa lên, cô có vẻ rất thích giỏ hoa.
- Thành Chung mày biết violet có ý nghĩa gì không
- Nếu tao nhớ không lầm thì nó có nghĩa là "đừng cho ai biết tình cảm của chúng mình". Nhưng tao nghĩ anh Dũng không có ý gì đâu. Chắc ảnh thích Violet thôi. Ảnh có một cuốn sách tên Mối tình đẹp như hoa Violet mà. Ảnh nói ảnh phải về Việt Nam có việc gấp nên không thể dự đám cưới của mày được.
- Mày gặp ảnh lúc nào
- Khoảng bảy giờ sáng nay ở tiệm hoa
- Bỏ qua chuyện đó đi, hôm nay anh em mình không say không về.
///////////////
Dũng Chinh chưa kết thúc, Dụng Hậu còn chưa bắt đầu nha bà con
Comment cho mình biết bạn nghĩ gì nha
Vote cho mình nhé
Nợ nần chồng chất nhưng chắc mình làm cho xong truyện này rồi mới tính mấy chuyện kia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip