4.


Park Ruhan đuổi theo Eom Seonghyeon đến một con ngõ nhỏ thì thấy hắn ta biến mất.


Ngó nghiêng xung quanh thăm dò, vốn dĩ đây là một con ngõ cụt. Hắn đi đâu được cơ chứ.


Bỗng có ai đó đẩy mạnh cậu vào tường. Hắn tiến sát mặt lại gần cậu. Có thể cảm nhận được từng hơi thở của đối phương. Thì thầm:


"Nhóc con, cậu thích tôi hả? Sao đi theo theo dõi tôi vậy?"


Cậu đơ ra mất mấy giây rồi cũng hoàn hồn trở lại.


"Anh, anh bị điên à... Tôi... không có"

Cậu lắp bắp.


"Tôi... tiện đường thôi. Đến nhà bạn, nên chung đường thôi. Phải rồi... là đi chung đường thôi"

Nói rồi nhanh tay đẩy người kia ra.


Hắn cười cười.

"Được rồi, không phải thích tôi thì thôi"


Cậu thở ra một hơi, đưa ánh nhìn lên phía trên một chút, mảng đen kịt kia...


"Sao lại không nhìn rõ nữa rồi !"


"Rõ gì?"

Hắn hỏi lại làm cậu ngớ người.

"Không... không có gì."


Nghĩ nghĩ điều gì đó, cậu nói tiếp:

"Nhưng mà này... nhà anh gần đây hả. Tôi... có thể đến đó chơi... một lúc được không?"


Cậu cũng chẳng biết lúc ấy cậu nghĩ gì mà lại hỏi hắn về việc đến nhà hắn chơi nữa. Chắc là để chờ canh xem mảng đen kia có xuất hiện lại hình ảnh hồi chiều hay không?


Eom Seonghyeon nghe vậy, có chút nghi hoặc. Xong lại cảm thấy đôi phần thú vị. Hắn bày ra vẻ mặt đùa cợt

"Đòi về nhà tôi... Thế là cậu thích tôi hả?"


"Không, đồ điên. Không được thì thôi"

Cậu gắt lên như một chú mèo xù lông. Tên này bị cái quái gì vậy. Hắn ta cứ đùa đùa cười cười làm cậu muốn phát điên lên được.


Park Ruhan tính bỏ đi, nhưng lại bị Eom Seonghyeon dùng lực kéo cặp sách lại.


"Được rồi, dù sao tôi cũng đang chán chết"


Bước qua cánh cửa gỗ trên tầng 2. Như thể một thế giới mới được mở ra trước mắt cậu. Căn phòng dán đầy những poster của các band nhạc Châu Âu những năm 90. Có cả 2 kệ gỗ đựng đầy những đĩa cd, cũ có mới có.


Park Ruhan chạy lại gần một chiếc poster được dán ngay trên đầu giường.


"Anh cũng thích The Paper Kites à? Còn có cả chữ ký luôn này. Anh được đi xem họ biểu diễn trực tiếp luôn rồi hả?"


Mắt Park Ruhan sáng rực lên, hỏi với một chất giọng đầy hào hứng.


"Cậu cũng biết The Paper Kites?"

"Đương nhiên!"

Cậu giống như một đứa trẻ lạc vào xứ sở thần tiên vậy. Hào hứng ngắm từ chiếc poster này đến  chiếc đĩa cd kia.


"Anh không biết tôi mê The Paper Kites như thế nào đâu. Chỉ là hồi bé chỉ nghe nhạc, lớn lên rồi lại chẳng biết tìm mua đĩa cd ở đâu. Vì chẳng ai bán cả."

"Anh có cả cd của Radiohead luôn!"


Cậu tròn mắt, miệng cười toe toét rút ra từ trong dãy cd một chiếc cd khá cũ. Lại gần cái radio nhỏ đặt trên bàn.


Giai điệu quen thuộc vang lên. Giai điệu đã đồng hành cùng cậu qua những chạm dừng xe bus, những con phố vắng khi đi bộ một mình. Cả ngàn lần như thế trong suốt mười mấy năm qua.


"Cậu thích không?"

"Tặng cậu đó"


Park Ruhan tròn mắt xoay người nhìn Eom Seonghyeon đang ôm cây đàn guitar ngồi trên giường.


Cậu tắt radio. Tiến lại gần, ngồi xuống cạnh anh.


"Anh, biết đánh đàn?"


"Ừm"


Eom Seonghyeon chỉ ừm một tiếng, rồi bắt đầu với những nốt dạo đầu.


Cơ thể cậu đung đưa theo từng lời ca của anh.


"𝐼𝑛 𝑡ℎ𝑒 𝑚𝑜𝑟𝑛𝑖𝑛𝑔 𝑤ℎ𝑒𝑛 𝐼 𝑤𝑎𝑘𝑒

𝐴𝑛𝑑 𝑡ℎ𝑒 𝑠𝑢𝑛 𝑖𝑠 𝑐𝑜𝑚𝑖𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑟𝑜𝑢𝑔ℎ

𝑂ℎ, 𝑦𝑜𝑢 𝑓𝑖𝑙𝑙 𝑚𝑦 𝑙𝑢𝑛𝑔𝑠 𝑤𝑖𝑡ℎ 𝑠𝑤𝑒𝑒𝑡𝑛𝑒𝑠𝑠

𝐴𝑛𝑑 𝑦𝑜𝑢 𝑓𝑖𝑙𝑙 𝑚𝑦 ℎ𝑒𝑎𝑑 𝑤𝑖𝑡ℎ 𝑦𝑜𝑢


𝑆ℎ𝑎𝑙𝑙 𝐼 𝑤𝑟𝑖𝑡𝑒 𝑖𝑡 𝑖𝑛 𝑎 𝑙𝑒𝑡𝑡𝑒𝑟?

𝑆ℎ𝑎𝑙𝑙 𝐼 𝑡𝑟𝑦 𝑡𝑜 𝑔𝑒𝑡 𝑖𝑡 𝑑𝑜𝑤𝑛?

𝑂ℎ, 𝑦𝑜𝑢 𝑓𝑖𝑙𝑙 𝑚𝑦 ℎ𝑒𝑎𝑑 𝑤𝑖𝑡ℎ 𝑝𝑖𝑒𝑐𝑒𝑠

𝑂𝑓 𝑎 𝑠𝑜𝑛𝑔 𝐼 𝑐𝑎𝑛'𝑡 𝑔𝑒𝑡 𝑜𝑢𝑡


𝐶𝑎𝑛 𝐼 𝑏𝑒 𝑐𝑙𝑜𝑠𝑒 𝑡𝑜 𝑦𝑜𝑢?

𝑂ℎ-𝑜ℎ-𝑜ℎ-𝑜𝑜ℎ, 𝑜𝑜ℎ

𝐶𝑎𝑛 𝐼 𝑏𝑒 𝑐𝑙𝑜𝑠𝑒 𝑡𝑜 𝑦𝑜𝑢?

𝑂𝑜ℎ, 𝑜𝑜ℎ


𝐶𝑎𝑛 𝐼 𝑡𝑎𝑘𝑒 𝑖𝑡 𝑡𝑜 𝑎 𝑚𝑜𝑟𝑛𝑖𝑛𝑔

𝑊ℎ𝑒𝑟𝑒 𝑡ℎ𝑒 𝑓𝑖𝑒𝑙𝑑𝑠 𝑎𝑟𝑒 𝑝𝑎𝑖𝑛𝑡𝑒𝑑 𝑔𝑜𝑙𝑑

𝐴𝑛𝑑 𝑡ℎ𝑒 𝑡𝑟𝑒𝑒𝑠 𝑎𝑟𝑒 𝑓𝑖𝑙𝑙𝑒𝑑 𝑤𝑖𝑡ℎ 𝑚𝑒𝑚𝑜𝑟𝑖𝑒𝑠

𝑂𝑓 𝑡ℎ𝑒 𝑓𝑒𝑒𝑙𝑖𝑛𝑔𝑠 𝑛𝑒𝑣𝑒𝑟 𝑡𝑜𝑙𝑑?


𝑊ℎ𝑒𝑛 𝑡ℎ𝑒 𝑒𝑣𝑒𝑛𝑖𝑛𝑔 𝑝𝑢𝑙𝑙𝑠 𝑡ℎ𝑒 𝑠𝑢𝑛 𝑑𝑜𝑤𝑛

𝐴𝑛𝑑 𝑡ℎ𝑒 𝑑𝑎𝑦 𝑖𝑠 𝑎𝑙𝑚𝑜𝑠𝑡 𝑡ℎ𝑟𝑜𝑢𝑔ℎ

𝑂ℎ, 𝑡ℎ𝑒 𝑤ℎ𝑜𝑙𝑒 𝑤𝑜𝑟𝑙𝑑 𝑖𝑡 𝑖𝑠 𝑠𝑙𝑒𝑒𝑝𝑖𝑛𝑔

𝐵𝑢𝑡 𝑚𝑦 𝑤𝑜𝑟𝑙𝑑 𝑖𝑠 𝑦𝑜𝑢"



Cậu nhìn thấy một cánh đồng cúc họa mi trắng muốt, bạt ngàn.


Mùi cỏ xanh, mùi đất nâu, mùi nắng vàng. Dễ chịu vô cùng.


Cả những giai điệu du dương. Chưa khi nào, cậu cảm thấy tâm hồn mình thanh thản đến vậy.


end 4.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip