extra 12


Hắn với Park Ruhan...cùng nhau đi mua?

Biểu cảm trên mặt Eom Seonghyeon cứng đờ lại, lượng thông tin của những lời này không lớn, nhưng đối với hắn mà nói mỗi một khả năng đằng sau đều khiến người khác vô cùng khiếp sợ.

Nhưng không để hắn suy nghĩ nhiều, Park Ruhan đứng ở trước hắn đột nhiên tiến lên một bước, cả người hắn được bao bọc bởi cái ôm của cậu.

Park Ruhan chủ động ôm hắn.

Ngay khoảnh khắc này, mọi hỷ nộ ái ố đều tập trung vào người này, đá văng suy nghĩ về những chuyện khác đi. Eom Seonghyeon theo bản năng hít lấy hơi thở trên người Park Ruhan, trở tay ôm người càng chặt hơn vào lòng.

Đây không phải là lần đầu tiên họ ôm nhau, nhưng ở giây phút này đối với Eom Seonghyeon mà nói, cái ôm này không trong sáng, hoàn mỹ như thường ngày.

"Park Ruhan..." Eom Seonghyeon muốn giam cầm người kia vào trong lòng mình, không cho cậu có cơ hội chạy trốn, "Cậu có biết cậu đang nói gì hay không? Có phải cậu bị—---"

"Im lặng." Park Ruhan dịu dàng nói, "Lúc ôm không được nói gì cả, biết chưa?"

Eom Seonghyeon thật sự nghe lời cậu, lập tức yên tĩnh lại. Park Ruhan cứ thế mà ôm Eom Seonghyeon tiến từng bước về phía trước, từ bên ngoài phòng đến bước vào phòng ngủ.

Park Ruhan đưa tay đóng cửa phòng ngủ lại, tạo một không gian kín dành riêng cho hai người họ.

Park Ruhan tựa đầu vào vai Eom Seonghyeon, đối mặt với Eom Seonghyeon.

"Để tớ đoán thử suy nghĩ của cậu." Park Ruhan giơ bàn tay không cầm túi lên, chạm vào vành tai và xoa tóc của Eom Seonghyeon để trấn an hắn, "Có phải cậu muốn nói là do tớ bị ép buộc không?"

Đối với Eom Seonghyeon bây giờ, ở bên cậu lâu như vậy, mức độ vô lý của chuyện này chẳng khác gì một chuyện viễn vông không hơn không kém.

Cho nên Eom Seonghyeon không nghĩ tới mấy thứ này là để cho hai người họ dùng, chỉ biết cảm thấy giữa họ có một người không chịu nỗi hiu quạnh mà làm chuyện xằng bậy ở nơi họ sống chung này.

Thế nhưng ở giữa chuyện nghi ngờ cậu và nghi ngờ bản thân, Eom Seonghyeon chọn nghi ngờ bản thân.

Bây giờ cậu nói cho Eom Seonghyeon biết mấy thứ này là họ mua cùng nhau, ký ức của Eom Seonghyeon hiện giờ chỉ biết cậu là trai thẳng, như vậy trai thẳng như cậu đi mua những thứ này...

Nhưng chuyện nào mà liên quan đến hai người họ, Eom Seonghyeon đều sẽ quy vấn đề về bản thân mình, cho nên rất có thể Eom Seonghyeon cảm thấy là do cậu bị hắn ép buộc đi mua.

Khóe môi Eom Seonghyeon nhếch lên, Eom Seonghyeon còn chưa kịp nói, Park Ruhan đã làm rõ: "Em không phải bị ép buộc, đây vốn dĩ là minh chứng cho mối quan hệ thân mật của chúng ta."

.....Minh chứng thân mật?

Gân xanh bên thái dương của Eom Seonghyeon khẽ giật giật, Park Ruhan chạm vào nó, chỗ đó lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

"Vẫn chưa nói thật cho anh biết, thật ra chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi. Nhưng anh lúc trước không nhớ rõ ký ức sau khi cong, còn kiên quyết khẳng định mình là trai thẳng. Em sợ làm anh kích động nên không dám nói tình hình thực tế cho anh." Park Ruhan nói.

"...Ở bên nhau lâu rồi?" Eom Seonghyeon khàn giọng hỏi.

"Ừm." Park Ruhan ngồi dậy cẩn thận quan sát vẻ mặt của Eom Seonghyeon, sợ Eom Seonghyeon chịu đả kích quá lớn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Eom Seonghyeon không có tức giận đến mức ngất đi, hắn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, lực tay ôm Park Ruhan dần buông lỏng. Park Ruhan còn chưa kịp phản ứng, chiếc túi trong tay đột nhiên bị Eom Seonghyeon giật lấy.

Park Ruhan:...?

Giật túi của cậu làm gì, chẳng lẽ Eom Seonghyeon không tin những lời nói của cậu chút nào sao?

Eom Seonghyeon mở chiếc túi trước mặt Park Ruhan, những đồ vật làm bỏng mắt người nhìn kia lại một lần nữa làm Park Ruhan hoa hết cả mắt.

Rõ ràng Eom Seonghyeon hẳn là lần đầu tiên tiếp xúc với đồ kiểu này, nhưng trên mặt hắn không có chút gì là ngượng ngùng xấu hổ, mò trong túi, lấy ra một cái.

Eom Seonghyeon không xấu hổ, nhưng Park Ruhan lại có hơi xấu hổ, cậu dời mắt qua chỗ trống bên cạnh, không dám nhìn đồ trên tay Eom Seonghyeon.

"Cái này cậu quen không?" Eom Seonghyeon trầm giọng nói.

"Ừm." Park Ruhan thừa nhận.

Nhưng thật ra Eom Seonghyeon vốn không cần Park Ruhan đáp lại, hắn ném đồ trên tay đi, lại lấy một cái khác trong túi ra.

"Cái này quen không?" Eom Seonghyeon lại hỏi.

Những thứ tương tự liên tục bị Eom Seonghyeon lấy ra khỏi túi, sau khi cho Park Ruhan xem xong thì ném xuống đất.

Đồ bị ném lăn lộn trên nền đất, mặt đất vốn dĩ đang sạch sẽ, một lát sau lập tức trở thành đống hỗn độn.

Sự ghen tuông này chắc có thể bao trùm cả căn phòng luôn mất, mắt Park Ruhan không có vấn đề, đương nhiên có thể phân biệt được.

Trước khi Eom Seonghyeon lấy mấy thứ còn lại ra, Park Ruhan lại ôm chặt lấy hắn lần nữa, đồng thời hôn một cái lên má hắn.

Động tác của Eom Seonghyeon cứng đờ trong nháy mắt, cả người như đóng băng, lửa giận vừa bốc lên cũng ngưng tụ tại chỗ.

Park Ruhan nhẹ giọng nói: "Đừng ghen với bản thân mình, sẽ không tốt cho sức khỏe, anh vẫn luôn là anh, đều là Eom Seonghyeon cả."

Thật ra cậu cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cứ cho là Eom Seonghyeon nghĩ mình xuyên vào đi, nhưng sao có thể chia bản thân thành hai người được chứ? Theo như bình thường, chẳng phải mọi người đều coi bản thân trong quá khứ và tương lai là cùng một người sao?

Eom Seonghyeon nắm chặt bàn tay đang cầm đồ vật, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Một lát sau, hắn buông tay ra, để cho đồ vật tự do rơi xuống đất.

Giọng điệu của Eom Seonghyeon rầu rĩ: "Vậy tại sao lúc thấy tớ tỉnh lại ở bệnh viện, nét mặt của cậu lại thờ ơ như vậy?"

Park Ruhan sửng sốt, cậu nhớ lại lúc đấy, đột nhiên hiểu ra.

Lúc ấy cậu đắn đo không biết nên bày ra vẻ mặt gì để nhìn Eom Seonghyeon theo cách một người bạn thân, cho nên lúc thấy Eom Seonghyeon, vẻ mặt cũng không quá hào hứng. Thế mà cái vẻ mặt đó, lại khiến cho Eom Seonghyeon hiểu lầm.

Eom Seonghyeon cho rằng bản thân mình hơn ba mươi tuổi đối xử tệ với cậu, cho nên lúc đó Eom Seonghyeon mới nói với cậu hắn không phải là tên cặn bã kia, kêu cậu đi đến ngân hàng, đòi chuyển khoản cho cậu.

Eom Seonghyeon không thể coi bản thân hơn ba mươi tuổi và hiện tại là cùng một người, ngoại trừ không có ký ức của mười năm trước, hắn cảm thấy Eom Seonghyeon hơn ba mươi tuổi đã phụ lòng cậu, điều này là lý do lớn nhất.

Eom Seonghyeon đối xử không tốt với Park Ruhan, vậy người đó tuyệt đối không phải là Eom Seonghyeon. Vì thế Eom Seonghyeon mới tự mình phân chia ra, cho rằng bản thân hơn ba mươi tuổi và bản thân năm mười tám tuổi là hai người khác nhau.

Park Ruhan chợt hiểu ra, lại hôn thêm một cái lên má Eom Seonghyeon.

Eom Seonghyeon sẽ không nhúc nhích vào lúc này, sợ bỏ qua một cái hôn môi của Park Ruhan có thể đến từ bất kì khả năng nào.

Park Ruhan dịu dàng nói: "Em sợ nếu em biểu hiện cảm xúc như bình thường, anh sẽ dễ nhìn ra em là gay, chúng ta ở bên nhau không phải với tư cách là bạn bè, cho nên em mới kiểm soát lại biểu cảm của mình."

"Thật sao?" Eom Seonghyeon nhỏ giọng hỏi.

Park Ruhan kể ra từng ưu điểm của Eom Seonghyeon: "Thật mà, sao em có thể lạnh lùng với anh được. Từ hồi cấp ba anh đã đối xử rất tốt với em rồi, sau khi tốt nghiệp đại học thì lập tức kết hôn với em, tiền là do em quản lý, anh đi đâu cũng báo cáo hành trình với em hết, tuyệt đối không ra ngoài làm chuyện xằng bậy, cũng sẽ không để bất kỳ ai tung tin đồn thất thiệt về em, điện thoại của anh em muốn kiểm tra lúc nào cũng được, sao em có thể thờ ơ với anh cơ chứ."

Eom Seonghyeon vẫn nghiêm mặt: "...Nghe như vậy tớ với tớ hơn ba mươi tuổi cũng có thể tạm xem là cùng một người."

"Đương nhiên rồi, điểm nào anh cũng tốt cả." Park Ruhan lấy chiếc túi từ trong tay đang dần thả lỏng của Eom Seonghyeon, lấy ra một chiếc nhẫn vẫn chưa bị ném đi ở bên trong.

Cậu đưa chiếc nhẫn lẽ ra phải đeo trên tay của Eom Seonghyeon, sau khi Eom Seonghyeon nhận lấy, cậu cười hỏi: "Ngài Eom, anh có cảm thấy đã đến lúc đôi tân lang trao nhẫn cưới chưa?"

Eom Seonghyeon cẩn thận quan sát chiếc nhẫn tinh tế mà trước đó hắn chưa kịp nhìn kỹ, lần này hắn nhìn thấy chữ viết tắt tên Park Ruhan bên trong chiếc nhẫn.

Eom Seonghyeon nhìn ngón tay thon thả của Park Ruhan: "Tớ không nhớ gì về việc kết hôn với cậu, cũng không nhớ cảm giác đeo nhẫn cưới là như thế nào."

Park Ruhan mỉm cười: "Vậy đeo lại lần nữa, xem thử có cảm giác quen thuộc không?"

Chiếc nhẫn bạch kim từ từ lồng vào ngón áp út, hai người lại đeo nhẫn cưới có kiểu dáng giống nhau lần nữa.

Sau khi đeo nhẫn xong Park Ruhan cũng không rút tay lại mà nắm lấy tay Eom Seonghyeon, để Eom Seonghyeon có thể thông qua cái nắm tay này mà cảm nhận được sự tồn tại của chiếc nhẫn.

Giọng điệu của Eom Seonghyeon vẫn hơi buồn bã: "Nhớ không lầm thì, sau khi mang nhẫn bước tiếp theo là hôn môi đó."

Park Ruhan hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.

Nụ hôn dài và non nớt kết thúc, Park Ruhan lau miệng của mình, lại nhìn Eom Seonghyeon: "Vui hơn chút rồi chứ?"

Eom Seonghyeon vẫn nghiêm mặt, nhưng bên tai đã đỏ lên nên vẻ mặt nghiêm túc của hắn dường như không tạo ra được sự uy hiếp nào, nhìn sao cũng giống như vẻ mặt gắng gượng.

Eom Seonghyeon khẽ đá vào món đồ chơi bên chân mình, món đồ chơi lăn tròn đụng vào tường, phát ra tiếng động.

"Cậu có thoải mái không?" Eom Seonghyeon hỏi.

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của Park Ruhan, Eom Seonghyeon lại nói tiếp.

"Trước kia chắn chắn tớ đã hôn cậu rất nhiều lần, nhưng tớ không nhớ rõ lần nào cả." Eom Seonghyeon nói, "Đây là lần đầu tiên."

Park Ruhan phối hợp nhướng mày: "Ừm, giỏi lắm, lần đầu hôn đã giỏi như vậy rồi."

Eom Seonghyeon được khen ngợi, hắn suy nghĩ một chút rồi khịt mũi: "Tớ còn có thể giỏi hơn nữa."

Park Ruhan: "..."

Không đúng lắm, hướng đi của chủ đề này cứ lệch đi đâu rồi.

"Cho dù là cùng một người, bên nặng bên nhẹ cũng không thích hợp lắm." Eom Seonghyeon đá một món đồ chơi khác bên chân ra: "Tại sao tớ của hơn ba mươi tuổi có thể dùng mấy thứ này với cậu nhiều như vậy, còn tớ một lần cũng không có?"

Vị dấm quen thuộc bắt đầu lan tràn, tuy rằng không còn nồng nặc như lần trước, nhưng vẫn rất rõ ràng.

Park Ruhan: "...Anh muốn gì?"

"Tớ muốn công bằng." Eom Seonghyeon hừ lạnh một tiếng, "Công bằng chính trực, trung thực đáng tin, đây là những lời cậu hay nói với tớ đó, đúng không lớp trưởng Park?"

"..." Park Ruhan đã đoán được suy nghĩ của Eom Seonghyeon từ sớm, suy xét đến cái eo của mình, khóe miệng cậu lập tức giương lên thành một nụ cười, "Anh nói xem tại sao thời gian lại trôi nhanh như thế nhỉ, thời gian nghỉ phép của em còn có hai ngày thôi. May thay sức khỏe của anh đã ổn rồi, nếu không em cũng không thể yên tâm làm việc được, anh không có chuyện gì thật sự quá tốt."

"Hai ngày?" Eom Seonghyeon vốn không tin, hắn ôm Park Ruhan, lấy điện thoại trong túi cậu ra.

Eom Seonghyeon hoạt động như một con hổ sau bữa ăn, bật điện thoại di động của Park Ruhan và hỏi đồng nghiệp của cậu về thời gian nghỉ phép. Bận tâm đến đầu óc của hắn còn có vấn đề, Park Ruhan cũng không dám mạnh mẽ đoạt lại miễn cho tổn thương đến Eom Seonghyeon, cuối cùng để cho Eom Seonghyeon hỏi.

"Còn mười ngày nghỉ lận nha." Eom Seonghyeon ý vị sâu xa nói.

Park Ruhan: "..."

Eom Seonghyeon rũ mắt: "Tên kia có, bây giờ tớ cũng nên có đúng không? Sao lại không muốn, cậu thích tớ hơn ba mươi tuổi, không thích tớ bây giờ có phải không?"

Park Ruhan: "...Em không có nói như vậy nghe, anh đừng tự suy diễn nữa."

Eom Seonghyeon lại ôm lấy Park Ruhan, lúc này hắn dán môi lên tai Park Ruhan.

"Mười ngày còn lại phiền Ruhanie chỉ dạy tớ nhiều hơn rồi."

Park Ruhan: "..."

Park Ruhan đã muốn đứng không vững từ sớm, nhưng tiếc rằng sức khỏe cậu quá tốt, vì thế cậu nghe rõ những lời quái quỷ kế tiếp của Eom Seonghyeon.

"Chúng ta khỏi nghỉ ngơi đâu, nếu không số lần kém hơn nhiều quá thì phải làm sao đây? Cậu thấy đúng không, Ruhanie?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip