Chương V: Dưới ánh đèn sân khấu

Author: Kamisato_Sansha

---------------------------------------------

1 tháng.

Không dài cũng chẳng ngắn. Nhưng chính nó dã giết chết trái tim của anh. Đôi mắt càng ngày càng mờ đi, chẳng thể chơi đàn được nữa, cha đã chạy đi khắp nơi để mong tìm được người tình nguyện hiến mắt cho con trai của mình. Đối với ông - Amato, tài năng của Ice là thứ mà ông cần, nên vì vậy ông ta muốn bằng mọi giá phải chữa được mắt cho Ice.

Còn cậu, tịnh dưỡng được khoảng thời gian lâu, sức khỏe cũng đã đủ cho cuộc phẫu thuật sắp tới. Chỉ còn đợi, đợi và chờ đợi.

Cơn gió thoảng qua, làm mái tóc màu đen dao động, đôi mắt Aquamarine vô hồn. Tựa đầu bên cửa sổ, hào quang ngang mái đầu, thật tệ. Đến cả chính em trai mà mình dốc lòng yêu thương anh cũng không thể nào giữ được thì ban cho lại cho anh đôi mắt còn nghĩa lí gì chứ?

Từ lâu, người anh luôn coi là gia đình chỉ có mẹ và Boboiboy. Khi mẹ mất, người mà anh yêu thương, dựa vào bây giờ chỉ còn mỗi mình cậu. Đau...đau đớn lắm.

"Ice! Có người đồng ý hiến mắt cho con rồi!"

"...Ai?"

"Bên kia không nói danh tính hay tên tuổi gì cả! Nhưng dù sao con cũng có thể chơi đàn lại được rồi"

Ice ngồi đó, im lìm. Mỉm cười khinh, sau cùng thì ông ta cũng chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi. Ai mà lại ngốc đến mức hi sinh đi đôi mắt của mình chứ? Làm như vậy thì họ được cái gì?

[Ngu ngốc...]

.

.

.

.

.

.

Vài tuần sau, cũng đã đến ngày ca phẫu thuật bắt đầu. Nằm trên chiếc giường màu trắng, nhắm chặt mắt chờ đợi...nếu mọi thứ có đến đâu, thất bại thay thành công đi chăng nữa...thì anh cũng chẳng quan tâm. 

Violin từng là ước mơ khiến anh chịu đủ mọi sự chèn ép đến bây giờ. Nhưng song song với nó, người tạo cho anh động lực để bước tiếp là mẹ và em trai của anh.

Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, là lúc kẻ trao kẻ nhận. Kẻ cho đi và kẻ đón lấy. 

Khoảnh khắc nhỏ nhoi, đôi môi cậu mỉm cười nhạt. Nếu có chết đi thì cậu mong sẽ chết sau khi nghe được bản nhạc của anh, một lần thôi cũng được.

.

.

.

.

Thành công, là hai chữ diễn tả ca phẫu thuật lúc này. 

Phần còn lại là chờ đợi cho đến khi tháo băng mắt.

.

1 tháng...5 tháng...10 tháng...thậm chí là 1 năm. Tùy vào cơ địa hồi phục của mỗi người.

Nhưng quả thật là anh tiến triển nhanh hơn những bệnh nhân khác. Chỉ mới bước vào tháng thứ 11, anh đã có thể nhìn thấy được ánh sáng mà bấy lâu nay anh mất đi. Cuối cùng, anh sẽ được chơi đàn. Khoảng thời gian đó, anh đã gạt bỏ đi quá khứ, và sẵn sàng bước đến tương lai. Nếu quá khứ có đau khổ cách mấy, chỉ cần lưu nó lại rồi bỏ qua một bên. Chào đón một tương lai, một ước mơ. 

Nếu bạn đang thắc mắc vì sao Ice vẫn có thể cười tươi được như vậy thì kể từ sau khi ca phẫu thuật thành công là khoảng 3 tháng. Trong lúc say, cha anh không may lái xe quá tốc độ quy định. Mất tay lái đâm vào chiếc xe vận chuyển lớn, tử vong tại chỗ.

.....Biểu cảm duy nhất của Ice lúc đó, chỉ là..bình thản? Không hề khóc than hay đau đớn. Phải rồi, đối với hai anh em họ, cho dù ông ta có mất hay bị làm sao đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan đến.

Ngày tháo băng mắt đã điểm. Mảnh vải dần được thả xuống, từ từ..từ từ mở nhẹ đôi mắt ra. Luồng sáng chói đập thẳng vào mắt, nhíu mày khó chịu. Nhưng khi đã quen được với mọi thứ, anh mới có thể mở mắt ra hoàn toàn.

Là màu sắc, là ánh sáng, là hình hài. Tất cả...anh đã chờ bấy lâu nay.

Và dường như khi cảm thấy vui về điều đó, tận sâu trong đáy lòng của anh đang khó chịu. Vì điều gì cơ chứ?

.

.

"Anh của cậu, tháo vải rồi"

"Chà...mong hai sẽ sớm làm quen với mọi thứ"

"Ừm"

[Anh hai...]

Cậu bé ngồi trên chiếc giường trắng, gương mặt quay ra phía cửa sổ. Cơn gió chợt thổi qua, làm phần vải quấn bay đung đưa. 

[Mát..quá]

Chấp nhận hi sinh tất cả, cậu sẽ không hối hận. 

[Giai điệu của anh, em muốn được nghe quá]

.

.

.

.

.

Bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi xuống nơi anh đang đứng. Phía sau lưng anh là người đánh đàn piano, tất cả thứ đó đã phần nào khiến cái tên anh sáng lên lần nữa.

Tiếng đàn cất lên. Vừa vui vừa buồn. Đến mức người thưởng thức nó có cảm xúc rối loạn hơn thường ngày. Các nốt âm như muốn truyền tải một thông điệp nào đó.

Sau bao nhiêu nỗi đau mà anh phải chịu, cuối cùng anh - Ice, cũng có thể cất lên tiếng đàn của riêng mình, tự do bay lượn giữa bầu trời của bản thân mà không còn xiềng xích. Như chú chim được tự do giữa bầu trời, như bông hoa đơm nở giữa mùa đông.

Trên gương mặt đó, có gì đó gọi là nỗi buồn sâu thẳm. Phải chăng...anh vẫn chẳng thể quên được người đó? Suy cho cùng, anh không thể nào ngưng suy nghĩ về người đó.

Âm thanh ngừng vang, cũng là lúc buổi trình diễn kết thúc. Tiếng vỗ tay, hò reo cứ vọng lại trong tai anh. Đáng lẽ ra anh phải vui chứ? Thế tại sao khi được tung hô như thế thì anh chẳng đoái hoài gì tới.

....

Là Ice, đang mong chờ cái vỗ tay, lời nói của em trai mình.

Là Ice, đang nhớ nhung mà thôi...

.

.

.

.

"Khụ..khụ!"

"Cố gắng lên!"

"Ha..ha...ư..khụ..."

Máu cứ tuông ra, không ít không nhiều, nhưng nếu nó cứ trào ra, không sớm thì muộn chính nó sẽ rút cạn sức lực của cậu. Fang ngồi cạnh, vuốt lưng. Vẻ mặt đau lòng

"Đ-đau...ha...ưm.."

Cơn đau như dằn xé lấy trái tim nhỏ, cậu sợ đau...nhưng cậu không trốn chạy nó.

Nhưng thứ làm cậu thất vọng xen lẫn với cơn đau..

Là không thể nghe được bản nhạc mà anh trình diễn dưới sân khấu

"Anh hai! Sau này em nhất định sẽ nghe anh đàn thật lâu!"

"Ừm, anh sẽ chờ"

[...Hai ơi..em xin lỗi....em không thể...!]

Chính cậu là người đợi chờ tới giây phút tiếng đàn cất lên, nhưng cũng chính cậu là kẻ làm bản thân thất vọng. Nhưng suy cho cùng cũng đâu phải do cậu, kẻ đáng trách ở đây là chính căn bệnh quái ác của cậu mà thôi.

Nằm xuống giường bệnh mà đau đớn, Fang nhìn qua bên máy theo dõi huyết áp, nhìn cậu với ánh mắt buồn. Trước mắt cậu bây giờ là màn đêm, nhưng cậu cũng biết chắc rằng bản thân mình đã đến giới hạn.

"Tôi..m-muốn..được..nghe..a..nh hai...đàn.."

"Yên tâm, cậu chắc chắn sẽ được nghe thôi"

Chỉ là một câu nói, nhưng nó khiến lòng cậu nhẹ nhõm. Cậu sẽ được nghe âm thanh dịu dàng đó sớm thôi có đúng không?

Có phải đôi tai sẽ được nghe giai điệu đó đúng không?

Nếu có thể...vậy..hãy để cậu ngủ một lát đi.

Chỉ một lát thôi, cậu sẽ tỉnh dậy rồi mỉm cười.

Chỉ một lát thôi...có đúng không?

Rồi Fang chẳng còn cảm nhận được gì từ cậu nữa.

Hơi thở? 

Không.

Cử động?

Không.

Ra đi khi ở tuổi 13, thật đáng tiếc. Cậu vốn dĩ đã có thể sống một cuộc sống tốt hơn bây giờ, nếu được điều trị sớm hơn. Nhưng...đã quá trễ để mong.

Ước mơ, hoài bão, hi vọng. Bị dập tắt mãi mãi.

Vị bác sĩ chỉ biết ngồi đấy, nhìn cậu bé. Thở dài. 

.

.

.

.

.

Đôi chân Ice bước lên phía ngọn đồi. Nơi gốc cây cổ thụ to đã ngự trị ở đó tự bao giờ. Bên dưới là một tấm bia đá. 

Boboiboy Bin Amato - 1/9/____

"Em muốn nghe thấy, tiếng đàn của anh"

"Ừm..."

Giữa ngọn đồi đầy gió. Tiếng đàn cất lên, ôm trọn lấy khung cảnh lúc đó. Anh muốn bản nhạc kéo dài thật lâu, để cậu có thể nghe thấy. 

Đến lúc cậu ra đi, anh cũng chẳng thể ở bên cậu, để nắm lấy đôi bàn tay ấm áp. 

Nước mắt lại lần nữa tuôn rơi, đã lâu lắm rồi...mới có thể nhìn thấy giọt nước mắt lạnh tanh của anh - Ice. 

Tựa đầu bên tấm bia, lưng dựa vào góc cây. Đôi mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ nhẹ. 

Làn gió thổi qua, như ôm lấy cơ thể của anh. 

Đến cuối cùng....

Hai anh em họ cũng phải xa cách nhau.

Mọi người một hướng. 

Âm dương cách biệt. 

.

Số phận của hai người...

.

.

.

.

.

Có phải đã được sắp đặt từ trước?

.

.

.

.

.

Hay chỉ là do sự lựa chọn của hai người mà ra?

.

.

.

Tất cả..cũng chỉ có hai người mới có thể hiểu rõ.

.

.

------------------------------END-------------------

Èooo, nhạt quá trờii ơiii ><

Đọc mà chánn ;-; 

Đã cố gắng sửa nhưng  bất thành, mong mấy bồ thông cảm, khi nào rảnh tui sẽ ngồi cả tiếng để sửa cho ỌvO

Ngày xuất bản: 19/10/2022

LúcL 21:28

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip