Chương 2




Có người nịnh nên viết nhanh chương này luôn :3 Chương ngắn đọc nhanh, update nhanh nha.

..........................

Bữa nay, thằng Thành Thỏ lại tiếp tục xàm ngôn.

"Tại sao lại là Uni5 mà không phải là Uni2?"

Vẫn như bao ngày, nó giương cặp mắt cận lòi (mà không chịu đeo kính) lên hỏi. Nó đang nói đến cái tên mới được đặt cho tổ hợp hai người chúng tôi.

"Uni5 là chơi chữ của Unify, hiểu không?" Tôi đáp.

"Nhưng song ca thì phải là Uni2 chứ."

"Uni2 thì không chơi chữ được."

"Thế Uni5 chơi chữ kiểu gì?"

"Uni5 đọc giống Unify đó!"

"Ơ. Uni5 làm sao mà giống Unify!"

Tôi phải chú thích ở đây là nó đọc Unify thành ju-ni-fi chứ không phải là ju-ni-fai. Biệt tài của Thành Thỏ là nói tiếng Anh như tiếng Việt. Nó hiếm khi chịu tra từ điển mà luôn tự tiện phiên âm theo kiểu cây nhà lá vườn. Mà đã vậy nó lúc nào cũng tin mình đúng. Tôi buộc phải cố gắng nghĩ ra một cách giải thích vừa với trình độ của nó. Tức là trẻ em cũng có thể hiểu, và không động chạm đến những lý lẽ vốn rất kiên cố trong đầu thằng đó.

"Này nhé!" Tôi đưa một bàn tay ra trước, tuyên bố bắt đầu bổ túc kiến thức cho nó. U là you. N là and. I thì rõ rồi nhé. Uni bằng You and I. Tôi + Ông = 5 yếu tố bùng nổ."

"Khoan!" Nó kêu lên. "Thế thì vẫn là Uni2 chứ. 1+1=2 mà."

Ôi. Tôi muốn chửi bậy. Cái thằng này nhây quá là nhây. Sao nó vẫn cứ khăng khăng là Uni2 chứ. Tôi hít một hơi thật sâu khi cái nóng từ trong người xồng xộc lên gò má mình. Răng tôi đập khẽ vào nhau trong lúc tôi cố nghiến hàm xuống để ngăn mình chửi nó. Chống hai tay vào hông, tôi gườm gườm ném ánh nhìn về phía nó.

"1+1=2 thì quê quá là quê. 1+1=5 mới là biến cái không thể thành có thể. Đó là cái tên bá đạo đó."

"Thật hả?" Nó há hốc miệng.

"Ừ." Tôi gật đầu. "Chứ ông muốn làm người bình thường hay đặc biệt nào?"

"Tất nhiên là đặc biệt."

"Đấy!" Tôi chỉ chờ thế để chỉ thẳng vào mũi nó. "Thế nên chúng ta phải là Uni5."

"Ồ!"

Nó phụ họa cho tiếng reo của mình bằng một tràng pháo tay giòn giã. Trong tâm trạng hả hê, tôi thấy mình như một học giả tài ba, vừa mới khai sáng được một vấn đề mang tầm vũ trụ. Tuy rằng tôi cũng chả hiểu mình vừa bịa ra cái khỉ gì nữa. Dù sao thì mục đích của tôi cũng chỉ là để thằng Thành câm mỏ nó lại.

Tôi đã thành công ngoài mong đợi. Đúng là ngoài mong đợi đấy. Vì tôi không hề dự tính rằng từ chỗ hoài nghi, thằng Thành lại tâm đắc cái tên đó. Nó đi đâu cũng gieo rắc cái nghĩa vớ vẩn mà tôi đã nói với nó. Đã vậy nó còn thêm mắm dặm muối vào. Thành thử, tên nhóm đã được nâng tầm như kiểu một cái tên có thể thay đổi cả thế giới vậy. Thằng Thành chắc nghĩ mình là siêu nhân, mà quên mất rằng trên thực tế nó chỉ là con thỏ hồng. Nhiệm vụ của nó là ăn cà rốt, ăn rau cải và giúp tôi giải quyết chứng kén ăn của mình mà thôi.

Nhưng nó là kẻ chẳng bao giờ biết điểm dừng. Khi đã truyền bá cho tất cả nhân viên công ty lẫn bạn bè nó, nó lại vòng về đầu lặp lại y hệt với từng người. Cộng hưởng với sự háo hức vì sắp được ra mắt, sức công phá của nó tăng lên ít nhất năm lần. Dù chiều nó đến đâu thì người ta cũng phải phàn nàn. Mà phàn nàn với ai? Tất nhiên là với tôi.

"Mày làm ơn đem con thỏ của mày về đi."

Không nói ra miệng, song ai ai cũng coi tôi là người bảo hộ, giám sát viên, chủ nuôi, thậm chí là phụ huynh của nó. Bởi lẽ dù muốn hay không tôi cũng bị ràng buộc với nó với tư cách bạn cùng phòng kiêm cùng nhóm. Việc nó làm thường ảnh hưởng trực tiếp tới quyền lợi của tôi nên tôi cứ phải nai lưng mà trông nom nó. Tuy nhiên, tôi ghét người ta dùng cách nói sở hữu để chỉ mối quan hệ giữa tôi và thằng Thành. Ý tôi là thằng đó có cho không tôi còn đạp đi, chứ ở đấy mà bảo là của tôi.

"Mày cứ mua đồ ăn cho nó. Miệng nó bận nhai rồi sẽ không nói nữa đâu."

Thường thì tôi sẽ bày kế đó cho mọi người. Vài người thử và thấy rằng có hiệu quả thật. Tiếng lành đồn xa, ai cũng thủ sẵn đồ ăn để lỡ có gặp thằng Thành thì quăng ra dụ nó. Thành Thỏ, nhắc lại là, đần lắm. Thấy cho ăn là sung sướng. Nó nào biết rằng cái thân hình tí tẹo của nó không thể tiêu hóa được lượng thức ăn đó. Theo nguyên lý, khi không thể chuyển hóa toàn bộ lượng thực phẩm nạp vào thành năng lượng, cơ thể con người sẽ tích lại thành nguồn dự trữ. Mà nói cách khác chính là mỡ. Chỉ một thời gian mà nó mập lên trông thấy. Mặt trái xoan biến thành mặt tròn. Người nó chỗ nào cũng mũm ma mũm mĩm. Trước giờ, Thành Thỏ là dạng mình hạc xương mai nên mập lên thì so với tiêu chuẩn bình thường cũng chỉ là tròn người. Nó bây giờ y chang cái gối ôm di động. Thấy nó ai cũng muốn sáp lại ôm ấp, cấu véo nó một tí. Thì mấy thứ mềm mềm vốn cũng là một liệu pháp thư giãn mà. Đặc biệt là với đám người vốn bị stress quá độ ở 6th sense. Như vậy, mỡ của Thành đã giúp nó xóa đi tiếng xấu hồi xưa. Giờ nó lại được săn đón rộn ràng. Có lần tôi đã chứng kiến nó ngồi trên đùi mấy thằng thực tập sinh. Thực tế thì với cái sự mini-size của nó thì nom cũng giống bồng con nít thôi, nhưng tôi đã không ưa nó thì nó làm cái quái gì tôi cũng ghét. Thêm nữa, mấy thằng đực rựa mà làm trò đó thì đúng là xốn con mắt. Cáu kỉnh, tôi chạy tới giằng nó ra.

"Ông không có sĩ diện hả?" Tôi quát.

Cả mấy thằng kia nữa. Có thiếu gái đến đâu mà phải bu lấy một thằng đực khác thì quá mất chất.

"Là sao?"

Mặt nó lại chí ngu. Còn tôi thì càng lúc càng bực bội.

"Tụi nó kém ông nửa con giáp đấy. Ngồi lên đùi đàn em mà không xấu hổ hả?"

"Sao phải xấu hổ? Êm mà."

"Tự trọng đó! Niềm kiêu hãnh của đàn ông đó!" Tôi lắc mạnh vai nó với hi vọng rung não nó được tí nào hay tí đó. Nhưng truyền thuyết mặt đơ của Thành Thỏ chẳng phải là chuyện giỡn chơi. Nó đơ kinh khủng. Tôi có làm thế nào nó vẫn giữ nguyên một nét mặt.

"Bớt nóng nào!" Nó phẩy phẩy bàn tay sổ sữa. "Mày cứ tăng xông thế bảo sao trông già hơn cả anh."

Nó phán một câu xanh rờn rồi tót ngay đi chỗ khác. Bỏ lại tôi với cơn giận ngùn ngụt như lò phản ứng hạt nhân. Nhất định. Nhất định một ngày nào đó tôi phải đánh nó. Không thể để nó cứ giỡn mặt với tôi như thế.

...

Ơn trời, cơn sốt Thành Thỏ cũng không kéo dài quá lâu. Lý do là vì trong đợt kiểm tra tổng thể lập profile cho hai thằng, nó đã bị phán là quá mập. Và thế là một kế hoạch ăn kiêng được đặc biệt lập ra dành cho nó. Tôi cũng bị kéo theo, nhưng là với mục đích ngược lại. Tôi cần tăng cân thêm một chút để trông khỏe mạnh hơn. Hình tượng công ty chọn cho nhóm là nam tính, mạnh mẽ. Cơ mà xem chừng mọi người chỉ đổ trách nhiệm vào mỗi tôi. Còn thằng Thành có cắt cụt tai đi thì vẫn là con thỏ. Bắt nó gồng lên là chuyện không thể. Chính vì thế mà ngày nào tôi cũng phải xuống phòng tập gym, luyện đủ các bài để kích thích cơ bắp. Trong khi đó nó chỉ việc giảm cân và giữ cho da dẻ càng trắng trẻo, mịn màng các tốt. Hôm nào tôi cũng về phòng trong tình trạng mệt rã rời. Dẫu vậy, tôi vẫn coi phòng gym là thiên đường. Bởi lẽ ở đó tôi không phải gặp Thành Thỏ. Mà thế giới không có tiếng nói của nó đúng là vô cùng yên bình.

Chỉ trong vài tháng mà tôi và nó có sự phân cấp rõ ràng. Tôi lên được vài cân, có tí cơ, da hơi ngăm, quả đầu vàng chóe càng khiến tôi đen dữ dội. Còn thằng Thành cũng giảm cân thành công, và trắng như bột mì. Nói chung là tôi và nó có sự so le không hề nhẹ. Thế là công cuộc thằng dưỡng trắng, thằng tắm nắng lại diễn ra. Làm đẹp với tôi là một cơn ác mộng. Phải mượn mỹ phẩm của thằng Thành càng ác mộng hơn. Nhưng tôi phận túi rỗng thì đâu còn lựa chọn nào khác. Về phía thằng ấy, nó cũng phải đấu tranh dữ dội để tự hạ nhan sắc của mình xuống bởi bấy lâu nay nó luôn sống với niềm tự hào về ngoại hình bản thân. Đã vậy, nó muốn đen cũng không dễ. Nó chê nắng độc nên chỉ phơi nắng trước tám giờ sáng. Mà mấy khi nó dậy được tầm ấy nên toàn hứa đến hôm sau thực hiện. Ròng rã mãi nó vẫn chẳng đen được miếng nào. Vẫn cứ trắng sạch đẹp, mà lại còn có xu hướng trẻ ra. Do công ty yêu cầu nuôi tóc để sau này dễ tạo hình nên tóc gáy nó giờ đã có thể buộc được một túm. Phía trước đã dài quá mang tai. Đích thị là một cái nấm đông cô. Nhằm thích ứng với thời tiết nóng bức của miền Nam, nó hay kẹp mái lên. Đây. Vấn đề nằm ở chỗ này. Kẹp của nó toàn do hội con gái cho. Đủ loại màu sắc, hình dáng. Chỉ cần là đồ chùa, nó sẵn sàng bỏ qua những tiểu tiết như là mấy cái kẹp rõ ràng được thiết kế cho nữ giới. Tôi không tài nào ngấm nổi hình ảnh nó chạy lăng xăng trong phòng với cái kẹp màu hồng trên đầu. Mọi người biện hộ dùm là nó hợp nó có quyền kẹp. Có lẽ Thành Thỏ nên cẩn thận vì một thế lực nào đó trong 6th sense đang ngầm lấy nó ra để giải trí. Cái tương lai mà ở đó nó trở thành con thỏ cột ruy băng, đăng ten múa lụa là hoàn toàn có khả năng xảy ra. Xét cho cùng, vụ ấy chẳng liên quan đến tôi, trừ việc ngày nào tôi cũng bị nó dí cái bản mặt vào ít nhất hai chục lần.

Tóm lại, tôi, với nỗ lực vượt bậc, đã cải thiện được làn da của mình. Không sánh được với thằng Thành, song cũng chẳng đến nỗi lệch tông lắm. Mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo. Chúng tôi đã có nghệ danh. Tôi là K.O. Còn nó là Toki. Tuy nhiên, mọi người thường chỉ coi trọng nửa tên của nó. Tức là "To", hay chính xác hơn là "Tồ". Tôi nghi ngờ tên Toki được đặt dựa trên tính cách của nó, và biến tấu sao có vẻ sành điệu hơn thôi.

Thế rồi, thời gian cứ vùn vụt trôi. Ngoảnh đi ngoảnh lại ngày debut đã đuổi ngay sau lưng rồi...

...................

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip