Chương 1
Anh ta là kẻ lang thang, nơi chốn nồng nàn chưa thể níu giữ đôi chân đeo nặng gông xiềng. Anh ta đến khắp nơi, nỗi lòng lại chưa từng buông theo những cơn gió...
"Kiếm sĩ vĩ đại, tạ ơn ngài." ông lão khum người, đôi má nhăn nhúm run run cong lên. Ông ta là lái buôn, một lái buôn nghèo. Yoriichi không nói gì, đôi mắt u ám nhìn chăm chăm ông, khe khẽ gật đầu.
Anh đưa kiếm vào vỏ. Hẳn là thanh kiếm tốt lắm, dù rỉ sét vẫn dễ dàng cướp đoạt sự sống đầy tội lỗi, ông ta nghĩ và rồi đưa mắt nhìn anh hơn, bộ trang phục gọn gàng với chất liệu trông quý giá.
Lão lái buôn cười đầy thành kính, hẳn thế, ông ta nói:
"Trông ngài lạ quá, ngài chỉ có một mình? Nếu ngài không chê, lão có thể dẫn ngài tới thị trấn gần nhất."
Yoriichi nhìn ánh dương sắp khuất sau những ngọn núi, anh gật đầu, đồng ý với lời lão lái buôn.
Lão lái buôn là một kẻ nói nhiều, lão tên Donyoku, lão không có họ, đó là đặc quyền của những người sống ở nơi phồn hoa nhất kia. Lão nói anh giống "họ", nhưng rồi lão lại phủ nhận, trông anh có vẻ u sầu. Yoriichi không nói gì cả, anh chỉ nhìn xa xăm.
Đến khi trăng non đã gần quá nửa bầu trời, ánh đèn rọi đến tầm mắt hai người. Donyoku đánh xe ngựa vào thị trấn. Một nơi sầm uất, những con người hoa lệ, trên thân là trang phục lộng lẫy, ai cũng có nếp nhăn bên khóe mắt. Yoriichi nhìn dòng người qua lại, anh từ trên xe ngựa bước xuống, đôi mắt dõi theo lồng đèn treo trước những cửa tiệm ngăn nắp. Donyoku cũng dừng xe ngựa bên lề, sát cửa ra vào của một cửa tiệm cũ nát hơn so với những cửa tiệm khác.
Lão cười cười nói với anh, muốn anh trú tạm nhờ cửa tiệm người bạn của mình. Anh đồng ý, như lẽ dĩ nhiên. Hẳn anh đã quen với những lời mời chào nồng nhiệt.
Anh ở tầng trên cùng của cửa tiệm, một căn phòng tồi tàn và lạnh lẽo, tối tăm. Yoriichi nhìn mãi theo ánh đèn hắt từ ngoài cửa sổ, khuôn miệng khẽ thì thào điều gì. Có vẻ nó chẳng là điều vui, bởi lẽ đôi mày anh đã nhăn lại trông đầy khổ sở.
Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ khe khẽ, Donyoku với gọi anh và trên tay là một bát chao nom trông nhạt nhẽo lắm.
"Kiếm sĩ vĩ đại, nơi cửa tiệm nghèo nàn này cũng chẳng có chi là quý giá, nhưng mong ngài chấp nhận lòng thành kính này của lão và bỏ qua những thiếu sót." Lão cười cười, khuôn miệng cong lên đầy rạng rỡ. Lão đưa anh bát cháo, đôi mắt ngóng trông.
"Ta đã đi đường xa, ngài hãy ăn chút gì lót bụng nhé?"
Yoriichi nhìn lão, rồi nhìn bát cháo trên tay. Anh nheo nheo đôi mắt rồi khẽ gật đầu như lời cảm ơn. Anh đưa cháo lên miệng, trong cái nhìn đầy nhiệt tình của lão lái buôn.
Sau khi anh ăn xong, lão lại nấn ná hồi lâu, lão hỏi anh về đủ thứ chuyện. Lão bảo lão muốn làm thân với người đã cứu mình, mà chẳng hiểu sao đôi mắt đục ngầu của con người già nua ấy cứ bám lấy anh, con ngươi đảo qua đảo lại nơi thanh kiếm anh giắt bên hông.
Yoriichi nghe là thế, anh biết điều gì. Bỗng đôi mắt anh trĩu nặng, người dần dần ngả xuống. Donyoku hoảng hốt, chạy tới đỡ anh. Lão lay lấy người thanh niên, lẩm bẩm hỏi han anh. Rồi khi nghe thấy tiếng thở đều đều, đôi mắt lão sáng hẳn lên. Lão kêu vội người bạn, cười nham nhở:
"Nay hàng tôi bị hủy hết trong tay lũ cướp, ngỡ mất mạng ấy thế mà anh ta ra cứu, trông anh ta nhiều của quý quá!"
"Tên này cứu ông mà ông lại làm thế à? Hẳn lòng ông thối nát lắm rồi!" Bạn lão cười nhạo, ấy thế nhưng mắt vẫn lúng liếng.
"Ôi, cái thân già tàn tạ này lo gì cái ấy? miếng ăn vừa mất thì cái lòng tốt cũng cho lũ chó hoang chỗ rừng sâu ấy thôi." Donyoku nhăn mày, lão liếc nhìn bạn.
"Ông lấy đồ thì người nhường cho tôi đi, tôi biết mối bán tốt lắm, tôi với ông chia nhau, tôi sáu phần ông bốn phần!" Bạn lão cười hề hề.
"Gớm, ông cũng như ai thôi, chia nửa thì tôi còn nghĩ lại." Donyoku đảo mắt, miệng xệ ra.
"Cũng được, để tôi đi gọi người, ông ở lại đây canh." Bạn lão xoay người đi xuống nhà dưới.
Lão nhìn theo ông bạn, rồi đi tới gần người Yoriichi. Đôi tay gầy guộc nhăn nhúm ấy kề gần thanh kiếm hơn, lại chưa chạm tới đã đứt hơn nửa rồi. Donyoku chưa kịp cảm nhận cơn đau thấu ruột, cả người đã xẻ thành hai nửa. Chất dịch đỏ tươi tanh tưởi bắn tung tóe, nội tạng tràn ra khỏi túi da nhăn nheo, đôi mắt lão trợn ngược lên nom thấy sợ.
Yoriichi khẽ hé mắt, khuôn mặt lạnh tanh như thể đã thấy cảnh này cả trăm ngàn lần. Anh gồng người, dây thừng trói lấy anh đứt toác cả ra. Anh vung vẩy tay áo bị máu bắn vào, rồi khẽ vuốt ve thanh kiếm bên hông. Thanh kiếm ấy rung lên, nơi ngón tay người thanh niên như bị cứa một vết nhỏ, máu nhỏ giọt li ti theo khuôn ngón tay.
Yoriichi chẳng để tâm, anh bước qua đống thịt bầy nhầy, rời khỏi phòng và đi xuống tầng dưới. Anh đi đến bên bàn, nơi có ngọn nến đang cháy bập bùng. Yoriichi vươn tay, gạt ngọn nến rơi xuống, lửa từ ngọn nến nhỏ dần lại lay lắt như cố cháy tiếp, bỗng bao rơm gần ngay cạnh bị bắt lửa, nó cháy bập bùng và lan khắp xung quanh, chẳng mấy chốc đã đốt khắp cửa tiệm.
Yoriichi chỉ không thích ánh lửa thôi, anh cũng chẳng cố tình khiến nó trở nên lớn hơn. Đôi mày anh nhíu chặt lại, đôi mắt lại miên man như lạc lối. Căn tiệm cháy này đưa anh về những miền ký ức đớn đau, nó như xé toạc tâm trí, khiến anh chẳng còn giữ nổi bình tĩnh.
Yoriichi đưa tay lên mắt, che đi ánh lửa bập bùng làm lòng anh nhói đau. Cả người vị kiếm sĩ ấy run rẩy, tựa như đứa trẻ muốn nép mình trước ánh chớp của giông bão.
Rồi từ phía xa xa, có ai đó chạy lại, là bạn của lão Donyoku và một đám người cao to. Chúng gắng sức kêu gọi người đi đường cùng dập lửa.
Khi đám cháy đã tắt, cửa tiệm tồi tàn chỉ còn là đống hỗn lộn, đen xì. Bạn lão chẳng tìm thấy Donyoku đâu, đôi mắt lại căm giận nhìn người thanh niên đang thẫn thờ giữa đống hoang tàn. Lão ta lao lên chất vấn người thanh niên, lại khóc lớn tiếc thương cho người bạn già xấu số. Lão la lối hồi lâu, rồi yêu cầu Yoriichi bồi thường cho cửa tiệm và đền bù cho nỗi lòng đau đớn mất đi người bạn già, một số tiền khổng lồ.
Yoriichi không nói năng điều gì, có vẻ tâm trí vẫn chưa trở về. Bạn lão Donyoku thấy anh thẫn người, lão lia mắt ra hiệu cho những kẻ cao to phía sau lưng mình. Chúng hiểu ý và đi tới gần Yoriichi, chúng chộp lấy anh, ấn mạnh người anh xuống lớp tro đen ngòm, dơ bẩn. Ấy mà anh chẳng hé răng, cả cơ thể chẳng cố gắng cứu lấy mình, hệt như một cái xác, mà cái xác làm sao có ham muốn sống sót để vùng vẫy đây.
Yoriichi nhem nhuốc quá, sau vụ cháy ấy.
Đám người chói anh lại, đưa anh đi tới đâu đó. Những người bên đường xôn xao, họ kề tai những lời tiếc thương cho lão già mà họ chẳng biết tên, căm phẫn với người đàn ông lạ mặt. Rồi khi bình minh lên, nơi đám cháy ấy sẽ được thay thế bởi một tòa nhà như bao tòa nhà khác, đẹp đẽ.
Những câu xì xao lướt qua tai anh, đám người cứ thế lôi anh đi mãi, xa khỏi ánh đèn hào nhoáng của đèn đường, tới một con hẻm âm u và tối tăm trông như cửa sau của một căn tiệm sang trọng. Ở đây, lão bạn Donyoku cười trông thật tham lam, lão vui sướng khi cầm vài đồng vàng sáng loáng, hỏi ai vừa phút trước thôi đã khóc thương cho người bạn già?
Lão ấy cười to lắm, trước khi đi còn vỗ vỗ mặt anh, nhưng ánh mắt vẫn liếc tới thanh kiếm bên hông người thanh niên. Mãi sau mới dằn ra được.
Yoriichi vẫn đứng nơi hẻm tăm tối ấy. Đám người kia gõ cánh cửa cũ, ánh sáng khẽ từ khe cửa dần lớn hơn, cho tới khi cả một vùng nơi Yoriichi đứng ngập trong áng đèn, chói vào mắt. Có bóng người bước tới, che khuất đi hầu hết, lại tựa như có hào quang. Một gã đàn ông, với bộ kimono nữ đỏ chói. Gã ta trông biếng nhác, ném cho đám người kia một túi vàng, đâu chỉ nhiều hơn lão già vừa đi chục đồng đâu.
Bọn chúng kéo nhau rời đi, để anh ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip