6
Ánh đèn từ phim trường My Stand-In đã tắt, để lại một Bangkok ngập trong ánh neon và tiếng ồn của đêm. Đoàn phim tổ chức một buổi tiệc tại một nhà hàng ven sông Chao Phraya, nơi những chiếc bàn được trang trí bằng hoa sứ trắng và ánh nến lung linh. Không khí náo nhiệt, nhưng Up ngồi ở một góc, ly cocktail trên tay, ánh mắt lạnh lùng quan sát đám đông. Anh mặc vest đen, tóc vuốt gọn, toát lên vẻ lịch lãm nhưng xa cách. Bên trong, trái tim anh đang rỉ máu.
Poom đứng cách đó vài mét, bên cạnh Nune. Cô gái với nụ cười rạng rỡ đang kể một câu chuyện gì đó, tay khoác nhẹ lên vai Poom. Cậu gật đầu, cười đáp lại, nhưng nụ cười ấy không chạm đến mắt. Thỉnh thoảng, Poom liếc về phía Up, ánh mắt dao động như muốn nói điều gì. Up bắt gặp ánh mắt ấy, nhưng anh nhanh chóng quay đi, nhấp một ngụm cocktail, vị ngọt đắng trôi xuống cổ họng như để che giấu nỗi đau.
Sau những gì đã nói với Poom – rằng tình cảm của anh chỉ là "nhất thời" – Up quyết tâm dựng lên một bức tường vô hình. Anh không thể để Poom thấy mình yếu đuối, không thể để cậu biết rằng mỗi lần thấy cậu bên Nune, anh như bị xé toạc. Poom đã chọn, Up, anh tự nhủ. Mày phải để nó đi.
Buổi tiệc đang vào cao trào khi đạo diễn đề nghị một trò chơi: mỗi người sẽ viết một điều ước lên giấy, đốt nó trong một chiếc lồng đèn giấy nhỏ, và thả lên trời. Up mỉm cười nhạt, cầm bút, nhưng tay anh chần chừ. Anh liếc sang Poom, thấy cậu đang viết gì đó, ánh mắt tập trung. Nune ngồi bên, thì thầm điều gì khiến Poom cười nhẹ. Up siết chặt bút, rồi viết một dòng ngắn: Mong em tìm được hạnh phúc. Anh gấp tờ giấy, đốt nó trong lồng đèn, và thả lên bầu trời đêm. Ánh sáng lập lòe bay xa, như mang theo trái tim anh.
Poom, từ phía xa, nhìn lồng đèn của Up bay lên. Cậu không biết điều ước của anh, nhưng ánh mắt Up khi thả đèn – buồn bã, cô đơn – khiến tim cậu thắt lại. Cậu muốn chạy đến, muốn hỏi anh rằng những lời anh nói có thật không, nhưng Nune nắm tay cậu, kéo cậu về thực tại.
Khi tiệc gần tàn, Poom, hơi ngà say, lảo đảo bước ra sân thượng nhà hàng. Không khí đêm mát lạnh, mùi hoa sứ thoang thoảng. Cậu tựa vào lan can, nhìn xuống dòng sông Chao Phraya lấp lánh. Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh. Là Up, tay cầm một điếu thuốc chưa châm, ánh mắt trầm tư.
"Phi Up," Poom gọi, giọng run rẩy. Up quay lại, mỉm cười – nụ cười hoàn hảo mà anh đã luyện tập để che giấu mọi cảm xúc. "Sao em ra đây?" anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng xa cách.
Poom cắn môi, đôi tay đan chặt. "Phi... anh thật sự không còn cảm giác gì với em nữa sao?" Câu hỏi bật ra, mang theo sự tuyệt vọng mà cậu không thể kìm nén.
Up nhìn thẳng vào mắt cậu, và trong một giây, anh muốn hét lên rằng không, anh yêu cậu, rằng mỗi ngày không có cậu là một ngày anh chết dần. Nhưng anh chỉ cười nhạt, gật đầu. "Poom, anh đã nói rồi. Chuyện giữa chúng ta chỉ là thoáng qua. Em có Nune, em có tương lai. Đừng lo cho anh."
Lời nói ấy như một nhát dao, không chỉ cắt vào tim Poom mà còn xé toạc trái tim Up. Poom sững sờ, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời. Up quay đi, vờ như bận rộn với điếu thuốc, nhưng tay anh run đến mức đánh rơi bật lửa. Anh nhặt nó lên, bước vào bóng tối, bỏ lại Poom với nỗi đau không tên.
Vài ngày sau, đoàn phim chuyển đến Chiang Mai để quay ngoại cảnh. Những con đường rợp bóng cây, những ngôi chùa lấp lánh ánh vàng, và không khí trong lành không thể xoa dịu sự căng thẳng giữa Up và Poom. Trên phim trường, Up vẫn là diễn viên hoàn hảo. Trong một cảnh quay tại một cánh đồng lúa, nhân vật của anh phải ôm nhân vật của Poom từ phía sau, thì thầm lời yêu. Up nhập vai xuất sắc, giọng anh trầm ấm: "Anh sẽ không để em đi, dù thế giới có sụp đổ." Nhưng khi đạo diễn hô "Cắt!", anh buông Poom ra ngay, bước nhanh về phía lều nghỉ, không nhìn lại.
Poom chạy theo, gọi: "Phi Up, chờ em!" Up dừng lại, nhưng không quay đầu. "Chuyện gì, Poom?" anh hỏi, giọng lạnh lùng.
"Em... em xin lỗi," Poom nói, mắt đỏ hoe. "Em không muốn làm anh buồn. Em chỉ... em không biết mình đang làm gì."
Up quay lại, ánh mắt anh dịu đi một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách. "Poom, em không cần xin lỗi. Anh ổn. Em cứ sống cuộc đời em muốn, được không?" Anh vỗ nhẹ vai cậu, rồi rời đi, để lại Poom đứng giữa cánh đồng, gió thổi qua làm những ngọn lúa xào xạc như đang thì thầm nỗi đau của cả hai.
Đêm đó, tại một khu chợ đêm ở Chiang Mai, đoàn phim được nghỉ ngơi. Up đi dạo một mình, dừng lại trước một gian hàng bán vòng tay bằng bạc. Anh nhớ đến lần Poom từng đùa rằng muốn đeo một chiếc vòng đôi với anh, "như bạn thân". Up cười buồn, mua hai chiếc vòng giống nhau, nhưng chỉ giữ một chiếc, còn chiếc kia anh ném xuống dòng sông gần đó. "Tạm biệt, Poom," anh thì thầm, nhìn ánh bạc lấp lánh biến mất trong nước.
Trong khi đó, Poom ngồi trong phòng khách sạn, ôm lấy chiếc khăn quàng mà Up từng để quên. Mùi hương của anh vẫn còn vương, khiến cậu nghẹn ngào. Cậu mở điện thoại, xem một đoạn phỏng vấn cũ của Up, nơi anh cười tươi, nói rằng "tình yêu là để người mình yêu được hạnh phúc". Poom bật khóc, nhận ra cậu đã đẩy Up ra xa chỉ vì nỗi sợ của chính mình.
Nune, trong một buổi gặp riêng, quyết định đối mặt với sự thật. "Poom, em không yêu chị, đúng không?" cô hỏi, giọng dịu dàng. Poom cúi đầu, nước mắt rơi. "Chị xin lỗi, Poom. Chị nghĩ mình có thể thay đổi trái tim em, nhưng nó đã thuộc về anh ấy." Nune ôm cậu lần cuối, rồi rời đi, để lại Poom trong trạng thái trống rỗng. Cậu nhận ra mình không thể sống mà không có Up.
My Stand-In bước vào ngày quay cảnh cuối tại một ngôi chùa cổ ở Chiang Mai. Cảnh này yêu cầu nhân vật của Up và Poom chia tay dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt đầy đau đớn nhưng kiên quyết. Up diễn xuất chân thật đến mức cả đoàn phim lặng đi. "Nếu em hạnh phúc, anh sẽ buông tay," anh nói, giọng run lên, nước mắt lấp lánh trong mắt. Poom, dù chỉ đang diễn, cũng khóc nức nở.
Khi đạo diễn hô "Cắt!", Up đứng dậy, vỗ vai Poom. "Cảm ơn em, Poom. Làm việc với em là một giấc mơ," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng như một lời tạm biệt. Anh quay đi, chuẩn bị rời phim trường, nhưng Poom chạy theo, hét lên: "Phi Up, đừng đi!"
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, Poom nắm lấy tay Up, nước mắt lăn dài. "Em yêu anh, phi Up! Em xin lỗi vì đã để anh chờ lâu như thế. Em không sợ nữa, em muốn ở bên anh!" Giọng cậu lạc đi, mang theo sự tuyệt vọng.
Up nhìn Poom, trái tim anh như ngừng đập. Anh muốn ôm cậu, muốn nói rằng anh cũng yêu cậu, nhưng nỗi đau những ngày qua khiến anh chùn bước. Anh nhẹ nhàng gỡ tay Poom ra, mỉm cười buồn. "Poom, em nói vậy bây giờ, nhưng ngày mai em sẽ hối hận. Anh không muốn là người khiến em dằn vặt cả đời."
Poom lắc đầu, khóc nức nở. "Em không hối hận! Phi, xin anh, cho em một cơ hội!" Nhưng Up chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu. "Hãy sống tốt, nong Poom," anh nói, rồi bước đi, bóng lưng anh mờ dần trong ánh hoàng hôn.
Poom quỳ xuống, ôm lấy mình, khóc đến kiệt sức. Cậu không biết rằng Up, khi bước vào xe, đã siết chặt chiếc vòng bạc trong túi, nước mắt lặng lẽ rơi. "Anh yêu em, Poom," anh thì thầm, "nhưng anh không thể giữ em."
Đêm đó, Poom trở về khách sạn, tìm đến phòng Up, chỉ để phát hiện anh đã rời đi để bắt đầu một dự án mới. Cậu ôm chiếc khăn quàng của Up, khóc nức nở. "Phi, em sẽ tìm anh," cậu lẩm bẩm, quyết tâm không để mất anh lần nữa.
Ở sân bay Chiang Mai, Up ngồi chờ chuyến bay về Bangkok. Anh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trống rỗng. Chiang Mai dần khuất xa, để lại trái tim anh dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, nơi Poom đã nói lời yêu muộn màng.
Trong bóng tối của đêm Chiang Mai, hai trái tim lạc nhịp, một người buông tay để bảo vệ, một người tìm thấy tình yêu quá muộn. Những vòng tay bạc và ánh nến lung linh vẫn lặng lẽ chứng kiến, chờ ngày họ tìm lại nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip