THREE

Jimin khẽ động đậy một hồi rồi ngừng hẳn. Cậu tách khỏi hơi ấm nồng nàn trên môi người kia rồi lại nuối tiếc dư vị dâu tây ngọt ngào vẫn còn đọng trong tâm trí. Jimin khẽ bĩu môi và rời mắt sang chỗ khác, chỉ bối rối ngẩng đầu lên khi thấy đầu mũi người kia đang tựa trên gò má mình.

Taehyung cười khẩy khi nhìn vào gương mặt ngu ngơ của người nhỏ hơn, tay gã cố ý siết chặt eo cậu khiến Jimin lúng túng rời mắt khỏi Taehyung và chạy trốn khỏi không khí ngại ngùng ngu ngốc giữa hai người.

Gã cúi đầu nghiêng sang một bên của Jimin, lời nói gã thì thầm khiến Jimin đỏ mặt, "Không tin được là vẫn còn thứ chữa buồn ngủ tốt hơn cà phê đấy", gã nói như thể sự thật hiển nhiên và dịu dàng luồn tay vào tóc cậu khiến Jimin sởn da gà.

"Tránh ra-", Jimin xấu hổ đánh vào vai Taehyung và cố gắng đẩy tay gã trơ trẽn kia ra khỏi người mình, thế nhưng gã người không chỉ không dừng lại mà còn cố tình rướn người đến để hôn Jimin thêm lần nữa. Đến khi Taehyung cảm thấy mình sắp được chạm vào miếng bánh phủ đầy kẹo đường đó rồi thì chiếc điện thoại khốn khiếp của gã đổ chuông. Taehyung luống cuống tắt chuông máy đi và lộn xộn lên tiếng thanh minh, "-đó chỉ là tiếng chuông báo thức...".

Gã thở phào nhẹ nhõm nhìn người trước bật cười trước sự giải thích khờ nghệch của mình, nhân cơ hội tranh thủ kéo tay Jimin trước khi cậu ra sớm đổi ý, gã đặt một nụ hôn dài khác trên môi cậu.

*

Jimin co mình lại trong chiếc áo, nhăn nhó mặt mũi để suy nghĩ, "Mình không biết... Mình có thể làm bánh và dọn dẹp vào buổi sáng, sau đó sẽ xem phim vào buổi trưa. Mình muốn dành buổi chiều để trang trí nhà cửa và buổi tối để cầu nguyện", Jimin nói, mắt nhìn về phía cây thông giấy bìa màu xanh nước biển nằm xẹp lép ở một góc.

"Trông nó như dở hơi vậy", Taehyung nói, gương mặt tỉnh bơ chẳng có tí liên quan gì tới bàn tay lạnh ngắt đang bất chợt luồn vào trong áo Jimin khiến cậu giật mình.

"Nhưng này nếu cậu chịu mặc áo vào và làm cái khác chỉn chu hơn thì nó sẽ trông đầy tốt đẹp", Jimin chau mày nói và đánh bốp một cái vào tay gã

Gã bạn lừ mắt với Jimin chừng một phút, sau đó chậm chạp hất chăn lên và đứng dậy, ngáp dài và vươn vai một cách chán chường. Sau khi thấy Jimin vẫn nhìn chằm chằm vào mình với biểu cảm khó ưa từ chính kiến mặc áo, Taehyung nhượng bộ tròng đại một chiếc lên người, sau đó miễn cưỡng quay lại và nở nụ cười giả tạo nhìn vô cùng ngu ngốc.

Trong một tích tắc, Jimin nghĩ mình chẳng thể tiếp tục nổi điên nữa khi thấy Taehyung bận rộn bơi trong cái áo quá khổ của gã, ấm áp cái ôm từ chiếc chăn thổ cẩm, lúc lắc mái tóc tối màu và trườn người như con sâu trên ghế bành cũ ở tít trong góc tường.

*

"Okay...", Jimin ậm ừ khoanh tay đứng trước cánh tủ lạnh dán chi chít công thức. Cách cậu chàng ôm khư khư trong tay túi bột mỳ khiến Taehyung - người đực mặt ngồi chết queo trên thành ghế cũng đủ biết rằng người nhỏ hơn vốn chẳng biết tí gì về bếp núc.

Đưa cho người nọ cốc ca cao nóng đang cầm, Taehyung kéo vai Jimin ra chỗ mình đứng rồi khiễng chân lên thay thế túi bột mỳ bằng gói ngũ cốc trên nóc tủ lạnh cao, "Mình không muốn ăn bất kỳ thứ gì đặc biệt trong mấy ngày lễ quái quỷ này đâu".

Jimin ngơ ngác đi ra khỏi phòng khách, tâm trạng chùng xuống khi nhận thấy gã bạn chẳng có tí gì hứng thú trong ngày đáng nhớ nhất của cả năm. Chôn mặt xuống lớp mút ghế bị sức nặng đè lún sâu xuống, Jimin không thể thôi rên rỉ về sự đau khổ này.

"Chúa ơi Tae, tao ghét mày".

"Tao nhất định sẽ buộc nơ vào cu mày và đem trao tặng đêm nay...".

"Này nghe gì không đấy, dâu tây bé bỏng?".

Không lâu sau Taehyung đi ra với hai chiếc bát sứ đổ đầy ắp sữa, Jimin một chút cũng chẳng có tí gì động lực để nhìn vào bữa sáng thiếu thốn như vậy, nên cậu đã quay ngoắt vào mặt gã và cho Taehyung ăn một quả bơ to đùng.

"Này ngồi dậy...", Taehyung khều khều, khiêu khích Jimin bằng cách đưa một ngón tay xuống môi cậu và cố mở hai cánh môi để luồn vào trong, khiến người kia rùng mình và nhanh chóng gạt tay gã ra một cách cáu tiết.

"Ew ta thậm chí còn chẳng thân nhau như vậy...", Jimin nhăn mặt kinh tởm nhìn gã người đang nhăn nhở trước mặt mình.

"Dậy ăn sáng rồi dọn dẹp nhà hộ tao", Taehyung nói ngắn gọn một câu rồi túm đầu Jimin ra ăn sáng. Nhìn bát sữa trắng ởn xen lẫn phần ngũ cốc trương phềnh bên trên, cậu bất mãn nhìn sang bát của người kia nằm lẫn cả với dâu tây đỏ chót.

"Nhưng bên mày còn có dâu tây...", Jimin tỏ ý không vừa lòng.

Taehyung thoáng cười nhưng ngay sau đó liền giấu đi nhanh chóng."Vì mày là anh trai dâu tây đấy", gã nhún vai nói.

...

"Tao sẽ nhổ nguyên bát ngũ cốc vào đầu mày nếu mày cứ tiếp tục nhìn tao như vậy", gã nói rất là nghiêm túc, khiến cho sự khinh khỉnh trên mặt người kia càng lúc càng rõ. Chán chường cắn cắn môi mình và gạt chiếc thìa vòng tròn trong bát ngũ cốc, Jimin nhận được ánh mắt cảnh cáo chẳng nguy hiểm tẹo nào của người kia.

"Ăn ngay hoặc tao sẽ treo ngược mày làm cây thông nhà tao", gã nói khô khan, ngay sau đó lại tiếp tục cắm đầu xuống bát sữa. Jimin trề môi, than vãn đủ mọi trò cho đến khi phát chán rồi tự im lặng.

Hằn học nhìn người kia nuốt đến lát dâu tây cuối cùng, Jimin phát ngán nuốt nốt bát sữa vô vị. Taehyung trơ mặt nở nụ cười nhạt nhẽo ít thấy và gọi với vào trong khi thấy chiếc áo đỏ đang giậm chân bình bịch quay về hướng phòng bếp, "Tới lượt mày rửa bát nhé".

"Này sao tao-".

"Nếu mày không muốn phải dọn dẹp. Đây là nhà tao", Taehyung cắt lời và đóng đinh bốn từ cuối cùng, khiến người thấp hơn nhăn nhó chán ra mặt quay lại ôm chiếc bát kia đi rửa. Gã thỏa mãn cười thầm rồi ngay lập tức quay đi.

Thở dài nhìn vào đống bừa bộn mà bạn bè đã để lại tối qua, trong căn nhà này luôn chỉ còn lại một mình gã. Taehyung thở mạnh, gã cảm giác trái tim mình đang hổn hển từng nhịp khi cảm thấy những nỗi buồn thơ ấu đang nhuộm xám căn nhà. Ánh nắng dịu nhẹ dần nhạt đi và trở thành khoảng trống vô sắc, Taehyung cảm thấy mình như mất hết tất cả các giác quan. Gã chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào bộ đồ xếp gỗ màu sắc bị đổ dở dưới thảm. Lồng ngực bất chợt siết chặt khiến Taehyung cảm thấy nghẹt thở, bởi cơ thể gã đã hoàn toàn bị vùi lấp dưới đống gỗ xám tro nguội lạnh.

Thế rồi cậu trai áo đỏ đi ra với đôi mắt tròn xoe chột dạ, mặt mũi toe toét cười với đống bột mỳ bao quanh. "Tao có thử đo chiều cao với cái tủ lạnh nhà mày...", Jimin cười lấy lòng, "-nhưng chỉ một chút thôi".

Taehyung không hứng thú liếc xéo đôi môi đỏ rực đang rối tung biện hộ, gã chẳng tốn quá nhiều sức lực để che đi cảm xúc và ngẩng đầu lên phủi lớp bột mỳ trắng bột trên đầu người trước. Gương mặt Jimin trong một chốc bỗng trở thành hai quả cà chua, nóng bừng và đỏ rực.

Cậu nhìn đôi mắt lệch nhau của gã người đằng trước đang chăm chú dán chặt trên đầu mình, trái tim như muốn nổ tung vì căng tức. Ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy bay vào phòng bếp, cậu ôm tim và thất thần trượt người xuống cạnh bên tủ lạnh. Thôi nào Jimin, không thể để Taehyung biết về tình cảm mà cậu đã vụng về che giấu suốt cả học kỳ qua được!

"Jiminie?", giọng nói của Taehyung bất chợt xuất hiện đằng sau khiến Jimin ngẩn người, nó nghèn nghẹn và vụn vặt. Ngay lập tức cậu cảm thấy một vòng tay đang lưỡng lự để ôm lấy eo mình, nhận ra sự khác lạ của người nọ, Jimin thở nhẹ xuống và để mặc cho người kia vùi mặt xuống cổ.

"Tự nhiên tao thấy buồn lắm...", đôi môi người kia đang khẽ lầm bầm dưới cổ cậu khiến Jimin muốn đẩy gã ra vì nhột, thế nhưng cảm thấy một giọt nước đang chậm rãi lăn dài trên cổ, Jimin lại chẳng nỡ để cái ôm do dự kia tách khỏi mình.

Tiếng nức nở của Taehyung khe khẽ trên vai cậu, Jimin nhắm mắt lại và cảm thấy dường như trái tim chính mình cũng đang thổn thức như thể Taehyung hiện tại. Cả cơ thể của gã run lên bần bật với nước mắt đang thấm đấm vai áo Jimin.

Cho tới khi Taehyung dần ngưng những tiếng khóc bé nhỏ của gã lại, Jimin vẫn chưa từng đẩy mái đầu mềm mại của gã ra khỏi vai mình.

Taehyung ngại ngùng rời hai tay khỏi eo Jimin và lập cập che đi những tiếng nấc trên gương mặt lem luốc bởi nước mắt bằng cái quẹt tay vụng về. Jimin không nói quay người lại đối diện và ôm lấy gã, chỉ khi cậu cảm thấy bầu trời ngoài kia đã hửng nắng thì Taehyung mới thực sự ngưng bờ vai mình run rẩy.

Jimin rời khỏi cái ôm và đẩy Taehyung đến bệ bếp, hơi cúi xuống để nâng gã ngồi ngay ngắn lên mặt bàn lạnh ngắt và đối diện với mình. Jimin chống tay ra sau hông gã và nhìn sâu vào đôi mắt Taehyung, nó sáng rực nhưng buồn bã.

"Mày có thể nói bất kỳ điều gì với tao nếu như mày cảm thấy không thể giữ nó một mình", Jimin nói, một tay đưa ra sau cổ và vuốt ve phần tóc sau gáy, tay còn lại đưa lên và gạt những giọt nước lấm lem trên mặt gã đi.

"Nếu mày thật sự muốn chia sẻ", Jimin nhún vai nói thêm, "-tao chỉ muốn trở thành niềm an ủi của mày...".

"Được rồi-", Taehyung lảng tránh, gã quay đi và cố gắng giả vờ như không có gì như cách gã vẫn thường làm suốt thời gian qua, thế nhưng cái vuốt ve sau cổ và mùi bột mì tràn ngập từ người đằng trước chẳng khiến gã làm được.

"O-okay, tao ổn", Taehyung khịt mũi và nói, có điều đầu mũi lại trở nên đỏ ửng và hai bên bọng mắt lại sưng vù.

"Tao đói...", gã cố gạt chuyện cỏn con đó sang một bên và nói lí nhí, đôi mắt ướt nhẹp trong veo như thể cừu non, gã đưa hai tay xuống xoa xoa bụng và đập đập xuống hai bên mặt bàn, cái cách mà chân Taehyung khẽ đung đưa và lơ lửng ở khoảng cách giữa mặt đất với bệ bếp luôn khiến trái tim Jimin chẳng thể đứng vững được.

"Mày khóc với tao chỉ để nói rằng mày đói thôi sao Tae??".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip