01 ≫ boxes

Hoseok chăm chú quan sát chiếc thùng to oạch yên vị trong phòng khách, thứ dường như đang chiếm gần hết không gian quen thuộc của gian phòng. Bên trong thùng chứa thứ gì đó gần giống một con người, trắng ra thì đó chính là một con robot cỡ lớn. Ai trong số những người bạn xã giao ít ỏi của Hoseok đã gửi đến - cứ xem như là một trò đùa nhạt nhẽo nào đó đi. Chán thật, họ nghĩ cậu cô đơn đến nỗi cần một đống sắt làm bạn tâm giao cơ đấy?

Hoseok vịn tay vào thành ghế, những đầu ngón tay nhịp nhịp gõ đều lên mặt gỗ, cân nhắc việc mình nên làm gì với thứ trong thùng. Cậu nên mở ra hay gửi trả lại nó? Cậu thật sự muốn trả nó về một cái nhà máy lạnh ngắt nào đó chứ?

Hơn nữa, Hoseok thậm chí còn chẳng hiểu vì sao mình lại ngốn cả đống thời gian ngồi suy xét về việc giữ nó lại hay không?

Cái đáng nói là, cỗ máy bên trong màu carton của thùng giấy đặc trưng ấy là thứ mà con người mua khi họ không còn đủ khả năng để níu giữ những mối quan hệ trong cuộc sống lâu dài như họ mong muốn. BTS-SUGA, một trong những robot tân tiến nhất trên thế giới hiện nay. Chúng được tạo ra bởi những người cô đơn, cho những người cô đơn.

Và Hoseok thì chẳng hề cô đơn tẹo nào.

Định nghĩa của sự cô đơn ư? Nó có phải là nỗi buồn khi thiếu thốn bạn bè? Mặc dù cậu chỉ có vài người bạn, lại rất hiếm hoi trò chuyện cùng nhau nhưng Hoseok lại không thấy buồn chút nào. Bạn bè nhiều khi thật phiền phức, và cái thùng đang dựng đứng sờ sờ trong phòng khách kia chính là hiện thân của tất cả mọi thứ Hoseok không thích ở họ.

Nhưng có thể con robot này không tệ như Hoseok tưởng tượng thì sao? Nếu như cậu có thể chỉnh sửa vài chỗ thiết lập cài đặt của nó một chút thì sao, có lẽ nó cũng đủ hoàn hảo để trở thành người bạn đồng hành mà cậu cần.

Hoặc có thể là Hoseok đang cố gắng tìm ra vài ba lí do ngớ ngẩn nào đó để mở cái thùng thôi.

Với tiếng thở dài đầy ngao ngán, Hoseok quyết định sẽ mở cái thùng ra và xem xét kỹ càng từng miếng kim loại bên trong nhưng Chúa ạ, trong thùng là một đống lộn xộn ngổn ngang.

Hoseok đổ chúng ra còn miệng lầm bầm tiếng chửi thề nào đó, bắt tay vào quá trình lắp ráp. Nó cũng khá là phức tạp và cuối cùng thì Hoseok cũng hoàn thành, thay vì đống sắt lộn xộn không hơn không kém thì một con robot hoàn chỉnh đang đứng ngay trước mắt cậu.

Theo như quảng cáo, BTS-SUGA có khả năng cảm nhận các cảm xúc, nghe có vẻ khá khó tin vì chính xác là nó không hề có trái tim. Khả năng cao họ đã lập trình các phần mềm đặc biệt cho những con robot này, càng giống người càng tốt để chúng có thể đáp ứng những điều họ cần một cách hoàn hảo. Và kèm theo đó là một chế độ kiểm tra chặt chẽ sẽ tiết lộ phần nào sự lặp lại trong các phản ứng với các kích thích nhất định.

Con robot đứng bất động, mắt nhắm nghiền như đang chờ chủ nhân bật nó lên. Hoseok im lặng chăm chú nhìn nó, khá ngạc nhiên khi đống linh kiện và dây dợ lằng nhằng tạo nên con robot kia cũng có vài điểm nào đó tương đồng với một con người.

Hoseok nhíu mày. Ừ, cũng không tệ. Cậu phải thừa nhận rằng bên công ty sản xuất đã làm cậu ấn tượng trong việc tạo ra những con robot tuyệt vời thế này. Về cơ bản, mái tóc và làn da đều tạo nên cảm giác mềm mại mỗi khi chạm vào. Không hề có dấu hiệu cho rằng thứ đứng trước mặt cậu là một con robot.

À không, ngoại trừ thứ gì đó giống một lỗ nhỏ USB đằng sau gáy của nó, nơi sạc pin hoặc đầu kết nối đến máy tính để cậu có thể dễ dàng chỉnh sửa tính cách của nó sao cho phù hợp với bản thân.

Hoseok cầm lấy mấy sợi dây đi kèm với robot, cắm vào máy tính, kết nối và bắt đầu bài kiểm tra. Dường như sau khi hoàn thành các bài kiểm tra các loại, máy tính đã có thể tự tạo ra các cá tính và đặc điểm như cậu muốn, vậy nên nó có thể trở thành một người bạn chung nhà hoàn hảo của cậu.

Tốc độ tải dữ liệu quá chậm khiến Hoseok phát bực. Cậu đã làm hết các bài kiểm tra và đang đợi dữ liệu chuyển qua robot. Lồng ngực của con robot bắt đầu động đậy từng chút, cả cơ thể nó cũng dần di chuyển rất nhẹ nhàng. Nó chầm chậm mở mắt ra, màu xanh máy móc nhanh chóng lóe lên rồi biến thành sắc trắng và cuối cùng trở về một màu nâu tự nhiên.

Con robot chậm rãi quay đầu đối mặt với Hoseok, cơ thể vẫn còn đang định hình mọi thứ dưới làn da mềm mại ấy. Nó nhìn Hoseok chăm chú, gương mặt bắt đầu có cảm xúc và những chuyển động cũng trở nên nhịp nhàng hơn.

"Xin chào, tôi là BTS-SUGA-YOONGI. Rất sẵn lòng phục vụ cậu."

Con robot nói, mang giọng của con người nhưng Hoseok vẫn cảm thấy có chút gì đó máy móc. Mỗi lần nó cất tiếng, đôi mắt lại nhấp nháy ánh trắng và biến thành màu xanh nhạt trước khi trở về với màu sắc ban đầu.

"Chắc chắn rồi." Hoseok nói, phủi quần đứng dậy, "Mặc cái này vào đi." Đoạn cậu lấy đại một chiếc áo khoác treo trên móc gần cửa ra vào, ném cho con robot.

"Như ý cậu muốn." Con robot đều đều nói, luồn hai cánh tay của mình qua ống tay áo, từ từ trở nên thành thục hơn trong mỗi chuyển động.

"Và dừng ngay việc hành xử hệt như một tên đầy tớ đi." Hoseok khoanh hai tay trước ngực nói trong khi mày hơi cau lại nhìn con robot. "Nếu cậu muốn ở lại đây, cậu không thể cứ hành động cứng nhắc như một con robot mãi được. Phải thực tế hơn, cậu hiểu chứ?"

"Vâng." Con robot gật đầu nói, với biểu cảm cứng đờ. "Tôi hiểu rồi." Hàng triệu mạch điện bắt đầu tập trung cao độ cho một vài suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu nó.

Nó nở một một cười khó coi, im lặng nhìn Hoseok rời khỏi phòng khách để tìm cho nó vài bộ quần áo mặc được.

BTS-SUGA-YOONGI đã biết chính xác mình phải làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip