I.
Warnings : Vui lòng xem kĩ Rating và các Tags được gắn ở ngoài bìa trước khi đọc tác phẩm này !!!
Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem ra ngoài.
THE TRANSLATION HAS BEEN GIVEN PERMISSION ✔️
———
"—Yohan. Yohan. Yohan."
Một cú thúc từ đâu bất ngờ đập mạnh vào vai khiến Yohan choàng bật dậy. Cơ thể hắn giật mình theo bản năng cho đến khi hắn tờ mờ nhận ra một cỗ mùi hương quen thuộc đang tản mác khắp phòng. Yohan chơm chớp mắt một vài lần, cố điều chỉnh các giác quan của mình về lại với thế giới thực thay vì chìm đắm vào giấc ảo mộng mà hắn tưởng hắn đang phải trải qua lúc này. Hắn ngồi dậy và chợt nhận ra Wooseok nằm bên cạnh mình đã choàng tỉnh giấc từ lúc nào.
Yohan đã quá quen thuộc với hình ảnh một Wooseok thoải mái và không bị gò bó; dù sao thì tất cả các tật xấu đều dễ dàng lộ ra khi họ về chung một nhà mà. Nhưng kể cả trong những ngày mệt mỏi và cáu kỉnh nhất, Wooseok cũng chưa bao giờ trông nhếch nhác tới mức này. Yohan ngờ vực nắm lấy cổ tay Wooseok và hít vào một hơi dài, mùi hương ngọt ngào của em phần nào bị che lấp dưới tầng tầng lớp lớp mồ hôi lạnh.
"Anh đang—" Yohan chợt nhận ra.
"Ừ, Yohan, anh không định đánh thức em vào bốn giờ sáng chỉ để đùa vui thôi đâu." Wooseok nghiến răng. Càng nhướn người dậy cao hơn, hắn càng có thể thấy rõ được những cách mà Wooseok đang cố làm để giấu đi sự khó chịu của mình. Vạt áo được em kéo lên cao quá thắt lưng, để lộ ra phần bụng đang phập phùng trong nỗ lực yếu ớt kiểm soát lại nhịp thở của mình. Làn da của em nóng tới mức Yohan đã tưởng em bị ốm nếu hắn không biết trước được điều gì đã và đang xảy ra.
"Vậy thì, umh," Yohan cố tìm ra phương cách giải quyết hữu ích nhất vào lúc này, nhưng thú thật thì, hắn không phải lúc nào cũng là kẻ hùng hồn và mạnh miệng nhất. Đặc biệt là những thời điểm khi tâm trí hắn đang trải qua sự căng thẳng nhức não tựa đây. "Em nghĩ em sẽ đi tìm Seungyoun hyung." Hắn lần mò trong bóng tối, vớ lấy cái kính được đặt trên đầu giường và đeo nó lên để không bị vô tình đụng trúng vào tường hay bất kì thứ gì kì quặc trên đường ra khỏi phòng. "Tại sao chuyện này—"
"Anh không biết mà," Wooseok ngắt lời hắn lần nữa. Ngay khi Yohan vừa rời khỏi giường, em lập tức thả cơ thể nặng trĩu của mình xuống đệm, vùi mặt vào trong chiếc gối hắn vừa nằm lên. "Nếu em không trở về đây trong ít nhất là một phút nữa, anh chắc chắn sẽ giết chết em."
Wooseok rất hay buông ra mấy lời đe dọa rỗng tuếch, nhưng chỉ trong những lúc mà bọn họ đang đùa giỡn với nhau thôi. Còn lần này thì nó thực sự nghiêm túc và tuyệt vọng, câu nói này có thể coi như một lời đe dọa thật sự kể cả khi rõ ràng là Wooseok không thể và sẽ không bao giờ nỡ làm đau hắn. Đó là câu trả lời tốt nhất em có thể đưa ra được lúc này thay vì trực tiếp cúi người cầu xin hắn.
"Được rồi, được rồi mà," Yohan hứa, chạy ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất có thể trên đôi chân hẵng còn đang nửa tỉnh nửa mê của mình.
May mắn thay, hắn không phải trèo hẳn lên tận tầng trên bởi các phòng vừa được xáo trộn lại đợt trước. Đầu óc Yohan xoay mòng mòng và hắn nghĩ mình có thể sẽ ngã sụp xuống ở bất kì thời điểm nào. Hắn không hề nhận ra điều này lúc vẫn còn ở trong phòng ngủ, nhưng nếu đem ra so sánh với các khu vực chung khác trong nhà, thì Wooseok có mùi như — không từ nào có thể chính xác diễn tả lại mùi hương của em lúc này hơn là thứ mùi của tình dục. Nhưng Yohan biết hắn không có thừa thời gian để dừng lại và đặt quá nhiều tâm trí vào sự khác biệt này.
Hắn cố giữ cho tiếng gõ cửa lên phòng Seungyoun nhỏ nhất có thể để tránh làm ảnh hưởng đến lũ nhóc đang ngủ. Mặc dù vậy, Yohan cũng không có nhiều thời gian để lãng phí đến thế, nên sau khi dỏng tai nghe ngóng một chuỗi những câu lèm bèm Cái gì đấy? thoát ra khỏi miệng Seungyoun và không một tiếng động nào khác cho thấy gã trai có ý định rời giường, hắn đành tự ý đẩy cửa bước vào.
"Yohan?" Seungyoun bật dậy nhanh hơn Yohan nghĩ, ngay sau khi gã nhận ra tình trạng của Yohan lúc này. "Sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra à?"
"Wooseok hyung đang ở trong phòng em và— khi tụi em đi ngủ thì mọi thứ vẫn ổn nhưng rồi— anh ấy đánh thức em dậy và—" Chỉ tay về phía phòng Wooseok dưới sảnh, hắn chỉ kịp lắp bắp một vài câu trước khi Seungyoun xen vào. Hắn thường sẽ cảm thấy khó chịu nếu ai đó tự dưng ngắt lời mình, nhưng dù sao cũng không phải là tâm trí hắn có đủ minh mẫn để hoàn thành một câu nói mạch lạc và hoàn chỉnh lúc này.
"Em nghiêm túc đấy à?"
"Vâng, em nói thật mà," Yohan đáp lại, khá phật ý trước câu trả lời ngắn gọn của Seungyoun. Thời gian từ lúc hắn bỏ đi đến giờ thậm chí còn chưa đầy một phút, nhưng ý nghĩ về việc để Wooseok nằm một mình trong phòng khiến Yohan thoáng rùng mình. Hắn không biết mình nên làm gì nếu họ quay trở lại và tìm thấy Wooseok đang nằm bất tỉnh ở đó, hoặc liên tục nôn mửa, hoặc có một số triệu chứng cực kì hiếm gặp và có lẽ không thực sự tồn tại trong kì động dục, thí dụ như một cái chết đột ngột chẳng hạn.
Nhưng hoá ra, Wooseok vẫn nằm ngoan ngoãn ở đúng vị trí mà Yohan bỏ lại em mấy phút trước. Em vùi mình trong đống chăn gối, không tạo ra bất kì âm thanh nào khác ngoài vài tiếng thở nặng nề và khó nhọc. Seungyoun quỳ xuống bên cạnh giường, kéo người Wooseok ra đằng sau một khoảng vừa đủ để gã có thể nhìn thấy phần nào khuôn mặt em. Trông Wooseok không mệt tới mức chết đi sống lại, nhưng em ắt hẳn cũng chẳng hề thoải mái một chút nào.
"Làm sao cậu lại để xảy ra cớ sự này?" Seungyoun hỏi.
"Chuyện đó có còn quan trọng không?" Wooseok bật lại.
"Thực ra là có đấy." Lờ đi giọng điệu gay gắt của Wooseok, Seungyoun chải lại tóc em để nó thẳng thớm lại như cũ. Bằng cách nào đó, giọng nói và các cử động tay của gã vẫn vững vàng mặc cho mùi hương dày đặc của Wooseok trong phòng lúc này. Yohan không có được dù chỉ là một phần nhỏ sự bình tĩnh của Seungyoun, thay vào đó, hắn thậm chí còn phải dùng tay bịt lên cánh mũi mình lại để ngăn cho bản thân không hít vào thứ mùi mị hoặc này nữa.
Wooseok thở hắt ra một khi những ngón tay của Seungyoun vô tình lướt qua da em. Sự căng thẳng đã phần nào vơi bớt đi, nhưng em vẫn giữ cho bản thân mình nằm cứng nhắc ở vị trí cũ.
"Wooseok," Seungyoun thúc giục. "Mọi chuyện đã diễn ra như thế nào?"
"Tớ không biết mà," Wooseok nói, thều thào qua hơi thở khó nhọc của mình. "Có lẽ đó là do lỗi của Yohan."
Phải mất hẳn một lúc lâu để Yohan có thể tiêu hoá được những gì Wooseok vừa nói. "Cái gì cơ?!"
Seungyoun xoa xoa sống mũi mình, hít vào một hơi thật sâu và dường như ngay lập tức hối hận trước quyết định này, bởi Yohan đã thấy gã khựng lại mất mấy giây. Gã chậm rãi thở hắt ra và đứng thẳng lại; Wooseok vẫn ưm ửm phát ra vài tiếng động nhỏ nghèn nghẹn như muốn biểu tình.
"Hừm, vậy thì bọn mình càng không thể làm gì khác ngoài giúp cậu ấy. Anh sẽ nhắn tin với Seungwoo hyung, mong rằng sau khi thức dậy thì anh ấy có thể xin cho chúng ta một buổi nghỉ ngơi tử tế, còn về phần..." Seungyoun thở dài. Yohan không biết nên cảm thấy tệ hơn cho ai: Wooseok vì đang phải trải qua kì động dục, hay Seungyoun vì sắp phải chăm sóc cho em. Hắn cảm thấy như mình vừa giành được vị trí tốt nhất ở đây khi không phải nhúng tay vào bất kì một việc nào trong hai việc kể trên, ngay cả khi đầu óc hắn đã phần nào hơi chao đảo trước những sự kiện đã và đang xảy ra rồi. "...Ừ. Tất cả chỉ có vậy thôi, anh đoán thế. Chỉ cần giúp cậu ấy vượt qua kì động dục này là được."
Yohan nuốt nước bọt và nhìn về phía Wooseok. Kì thực thì Wooseok có dáng người rất nhỏ con, nhưng em thậm chí trông còn bé tẹo hơn khi cố cựa quậy và vùi mình thật sâu vào trong đống chăn gối. Yohan thừa nhận rằng hắn không biết gì nhiều lắm về các kì động dục, nhưng hắn nghĩ Wooseok hẳn là phải có khả năng tự kiểm soát chính bản thân mình tốt hơn cả Seungyoun, khi em có thể giữ mình nằm yên đến vậy trong khi có đến tận hai Alpha đang đứng trong phòng.
"Giúp cậu ấy cởi bớt quần áo ra đi trong khi anh nhắn tin với Seungwoo hyung. Nếu không cậu ấy sẽ bị cảm mất."
Tâm trí Wooseok đồng thời giằng co giữa việc nên trốn tránh hay dựa dẫm vào từng cử động của Yohan khi hắn giữ lấy một bên góc áo của em để kéo lên. Hắn phải vật lộn mất một lúc lâu mới có thể cởi hẳn được nó ra, và khi đã giữ được Wooseok nằm ngửa trên giường, một làn sóng kích tình bất ngờ từ đâu dội thẳng vào trong đại não Yohan.
Trong khi Yohan hẵng còn đang loay hoay tìm cách cởi bỏ từng lớp quần áo của Wooseok xuống mà không thực sự chọc giận đến em, thì Seungyoun đứng đằng xa vẫn đang bận bấm máy điện thoại. Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi, Wooseok dường như đã dồn hết sự chú ý của em từ khó chịu liếc xéo Seungyoun sang... nhìn chằm chằm về phía Yohan, đồng tử của em chầm chậm co giãn.
"Hyung?" Yohan hỏi, ngập ngừng lên tiếng — sợ hãi về một điều gì đó mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không chắc chắn.
"Yohan," Wooseok thều thào tên hắn như một con chiên ngoan đạo. "Làm ơn đi."
"Làm ơn gì cơ?" Yohan đang tính cởi quần của Wooseok xuống thì bất ngờ bị đụng trúng, lần này là do mũi Wooseok đã vô tình quệt phải má hắn trong lúc em tìm cách để hôn Yohan và trượt mất. "Ouch."
Một tay Wooseok vòng qua vai hắn, móng tay ghim sâu vào trong da thịt của Yohan qua lớp vải mềm. Miệng em lần dọc xuống theo khung hàm Yohan, hơi thở phả ra nóng bỏng y như những phần còn lại trên cơ thể em vậy.
"Làm ơn đi mà," Wooseok lẩm bẩm lặp lại, chỉ dừng lại khi đôi môi mọng của em còn cách môi Yohan chừng một sợi tóc ngắn.
Tay Yohan dừng lại trên quần con của Wooseok, không chắc chắn liệu hắn có nên kéo nốt nó xuống hay không. Hắn muốn lắm chứ, đương nhiên, hắn cực kì muốn là đằng khác, nhưng hắn chắc chắn sẽ không hành xử như thể một loài động vật hoang dã nào đó đâu. Hắn không chắc liệu việc giữ lại chiếc quần có khiến cơ thể Wooseok cảm thấy khó chịu hơn không; ý nghĩ về việc vô tình làm cho Wooseok đau đớn khiến hắn phát ngấy.
"Yohannie," Wooseok rên rỉ, và trong khi tâm trí Yohan hẵng còn đang rong ruổi về các loại hậu quả khác nhau thì Seungyoun đã chạy tới và quyết định thay cho hắn. Gã giữ lấy quai hàm của Wooseok, không quá mức thô bạo, nhưng vừa đủ lực để kéo em ra khỏi Yohan. Rồi gã hôn em mạnh và sâu tới mức toàn bộ âm thanh rên rỉ của Wooseok hoàn toàn bị gã trai nuốt chửng xuống cuống họng mình.
Yohan không biết đặt tên cho thứ cảm giác mà hắn đang trải qua lúc này khi ngắm hai người họ hôn nhau là gì ngoài sự kích thích thuần tuý. Hắn vốn đã cương cứng sẵn khi tỉnh dậy, một phần là do hít trúng phải mùi hương của Wooseok trong lúc ngủ, nhưng giờ đây hắn càng có thể nhận thức được rõ hơn sự đau nhức và bức bối của vật cứng dưới lớp quần đùi. Wooseok thở dốc, miệng tự động mở to, hoàn toàn phó mặc cho Seungyoun tự ý điều khiển. Em không thể bắt kịp với nhịp độ hôn môi của Seungyoun, luôn luôn chậm hơn gã một bước, đã có một sợi chỉ bạc dài chảy dọc xuống cằm em khi hai người họ cuối cùng cũng tách rời.
cont.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip