Chap 10
"Yêu" - nói chuyện
'Yêu' - suy nghĩ
° Yêu '- Caeros và Caelle nói trong tâm trí
"Tình yêu" - Thần chết trò chuyện với lũ trẻ
Caelle là Cale
Caeros là Kim RokSoo
Cale là OgCale
---
Ở phía bên kia của thế giới, trong khi hai đứa trẻ đang chiến đấu vì mạng sống của mình chống lại những ánh mắt ác độc của ông già hiền lành, chúng ta hãy quay trở lại Vương quốc Endable trong khi những người đàn ông và một người phụ nữ điên rồ bị lãng quên đang trên đường tới một căn phòng lớn gấp đôi căn phòng của bề trên của họ
"Tránh xa ta ra, tên khốn hút máu!" Barrow hít một hơi thật sâu khi hắn trừng đôi mắt sắc lẹm vào con ma cà rồng đang cười toe toét trước mặt mình
"Barrow, đừng hét nữa. Nồng độ máu của ngài sẽ tăng lên và tôi sẽ rất khó khăn để hạ nó xuống một lần nữa."
"Haha, trêu cậu vui thật đấy, Barrow." Fredo, vua ma cà rồng cười thích thú khi di chuyển bên cạnh vị Sao trắng đang điên cuồng bốc khói
Sao trắng chỉ nhìn y bằng ánh mắt đầy khinh thường và tiếp tục đi đến gặp các con trai của mình.
"Này này này, hình như cậu quá vui mừng khi nhìn thấy các con của tôi rồi đó, Barrow?" Chống lại ý muốn tát vào khuôn mặt đang nở nụ cười phía bên kia của mình, Barrow giận dữ hét vào mặt người đàn ông
"Cái đệt! Chúng là con của ta, không phải của ngươi! Và ta là bạn của ngươi à?! Gọi ta là bề trên đàng hoàng đi!"
Người đàn ông cầm quạt trên tay cười toe toét khi giấu nó bằng cách xòe quạt ra và đưa nó lên nửa khuôn mặt. Đó là Gersey, nếu bạn quên.
"Thưa bề trên, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ngài phớt lờ Công tước và Hầu tước, chúng ta đã tới gần phòng của những đứa trẻ. Ngài có thể khiến chúng sợ hãi khi hét lên như vậy." Ông già yêu tinh hắc ám can ngăn. Lão mặc một chiếc áo choàng đen dài đến gần chấm trên hành lang lát gạch và cầm một cây quyền trượng màu đen.
"Bá tước Mock nói đúng, thưa bề trên. Ngài không muốn làm lũ trẻ sợ hãi, đúng chứ?" Người phụ nữ nói, mỉm cười một chút với hắn. Người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi và một số nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt đầy sẹo nhưng ngược lại với đó là đôi mắt đầy ánh sáng và sự phấn khích. Tất nhiên bạn có thể đoán được điều gì khiến cô ấy thích thú, phải không?
Sau hai ngày không thể nhìn thấy các bảo bối đáng yêu của mình, cuối cùng, thời điểm đã đến, sau khi giết chết kẻ thù mà Sao trắng ra lệnh tiêu diệt mà cô đã làm vội vàng với thuộc hạ của mình, cuối cùng cô cũng có thể nghe thấy những tiếng cười khúc khích và khuôn mặt dễ thương của các báu vật của Vương quốc. Đó cũng là trường hợp tương tự của tất cả những người khác, bề trên của họ, Công tước, Hầu tước, Bá tước Mock, hai vị vua của bộ tộc, và tất nhiên Bá tước Hubesha chính là cô ấy.
Sao trắng im lặng một hồi mới ho khan một tiếng, "Ta đoán ta nên hạ thấp giọng nói."
Cuối cùng cũng đến trước cánh cửa đôi khổng lồ, sáu người đàn ông và người phụ nữ điên khùng dừng lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Nếu những cái nhìn chằm chằm có thể phá hủy những gì họ đang nhìn, có lẽ cánh cửa sẽ bị nghiền nát hoàn toàn. Có điều gì đó rất kỳ lạ, và điều đó khiến họ càng nhìn chằm chằm vào cánh cửa như thể họ đang nhìn xuyên qua nó.
"Tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của hai đứa." Sự im lặng bị phá vỡ khi Sayeru, vua tộc Gấu nói, giọng hơi run rẩy. Không phải vì tức giận, hắn đang cảm thấy có gì đó nhói tim khi nghĩ đến những đứa trẻ được cho là đứng sau cánh cửa mà chúng luôn ở lại không có ở bên trong, ngay cả một cái vỗ nhẹ của sự hiện diện cũng không thể cảm nhận được.
Không khí trở nên nặng nề và một cảm giác kỳ quái bao trùm bầu không khí xung quanh bảy người họ.
"Các vị Vua, hãy tìm kiếm bất kỳ cá nhân khả nghi nào và đưa họ đến cho ta. Bá tước, hãy mang thuộc hạ của mình đến và xem xét mọi ngóc ngách của ở bên ngoài lâu đài và Thủ đô, không, hãy tìm ở mọi ngóc ngách của Vương quốc, dò xét những kẻ khả nghi. Hầu tước, bên trong mọi ngóc ngách của lâu đài, tìm kiếm những người có hành động đáng ngờ. Công tước, ngươi sẽ cùng tìm bất kỳ dấu vết nào khả nghi với ta trong phòng." Giọng nói của Sao trắng run lên trong cơn giận dữ bốc lửa khi hắn ra lệnh cho bốn quý tộc và các vị vua. Mở cánh cửa đôi với một tiếng nổ lớn, người của hắn cúi chào và ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của họ để thực hiện mệnh lệnh.
"Không có dấu vết của ma thuật hay bất kỳ sức mạnh ngoại lai nào. Mùi hương của những đứa trẻ cũng hoàn toàn biến mất có nghĩa là chúng đã biến mất từ buổi tối." Sau vài phút quan sát xung quanh và cảm nhận tình huống có thể xảy ra, hắn đưa ra kết luận rằng những đứa trẻ đã mất tích kể từ khi chúng về nhà.
"Ai dám..." Sao trắng đang im lặng cắm rễ tại chỗ, vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, trên cổ và thái dương xuất hiện tĩnh mạch giật giật. Đôi mắt hắn rực lửa giận khi nắm chặt tay mình
"Đó có thể là một ai đó mạnh hơn bất kỳ ai trong chúng ta, Barrow. Để hắn có thể lẻn vào bên trong mà cậu không cảm nhận được, người đó có khả năng là..." Sao trắng chìm trong suy nghĩ trước khi chuyển mắt sang Fredo, người cũng đang nhìn hắn, có vẻ như đang nghĩ về điều gì có thể đã xảy ra.
"Một sự can thiệp của Thần." Hai người cùng nói
"Vị thần nào đã bắt cóc con của ta chứ? Mẹ nó!" Sao trắng đã trở nên rối rắm và muốn đi lật tung khắp vương quốc nhưng đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân khỏi làm như vậy.
"Có thể một vị thần đã làm điều đó vì không có bất kỳ dấu vết nào của những đứa trẻ. Nhưng không biết vị thần đó là ai và động cơ của họ là gì."
Barrow hướng ánh mắt về phía đống đồ chơi trong góc vui chơi của lũ trẻ. Sau đó, một vị thần nào đó hiện ra trong tâm trí hắn. Thần Chết. Vị thần đó là người duy nhất hắn có thể nghĩ đến vì lời nguyền của tên này đối với hắn.
'Có phải vì mình đã bắt đầu công khai yêu thương những đứa trẻ đó không? Đó là lý do tại sao Thần lại can thiệp và bắt cóc chúng? ' (Không, anh nghĩ nhiều rồi tự tụi nó muốn bỏ nhà đi bụi thôi)
"Ta sẽ giết ngươi." Nắm chặt tay với ánh mắt kiên quyết, Sao trắng lẩm bẩm một cách ác độc. Ngay cả vị vua ma cà rồng đã quen với khí chất của vị bề trên cũng không khỏi nổi da gà. Có vẻ như hắn đã tìm ra ai đó trong tâm trí.
Vài giờ trôi qua và những người mà hắn đã giao nhiệm vụ trở về với hai bàn tay trắng. Thậm chí không một dấu vết hay bất kì người khả nghi được tìm thấy. Và sau tin tức mà họ mang đến, mong muốn giết một vị thần bùng cháy trong trái tim của Barrow.
'Hãy chờ xem đi, Thần Chết. Ngươi dám động đến con của ta, ta sẽ phá đền của ngươi và giết hết những tín đồ của ngươi. '
"Chuẩn bị một cuộn dịch chuyển hướng đến thủ đô của Vương quốc Roan ở Tây lục địa, Huiss. Nơi có điện thờ của Thần Chết. Chúng ta sẽ tấn công nó và giết chết những tín đồ của Thần."
(Thần Chết: * ôm mình vì cơn ớn lạnh đột ngột chạy khắp cơ thể * Tại sao lại lạnh thế nhỉ?)
-
"Hai người sống ở đâu? Anh sẽ điều một hiệp sĩ tới đưa hai đứa về nhà sau khi ăn xong. Người bảo hộ của hai đứa có thể sẽ lo lắng đấy."
Với những gì cậu nhóc tám tuổi tóc đỏ nói, hai đứa trẻ cứng ngắc bỏ thìa xuống nhìn cậu, nhưng sau đó lập tức nhảy xuống chỗ chúng đang ngồi để nhặt cái thìa khi người đàn ông lớn tuổi 'hiền lành' nhìn thẳng vào mắt chúng. Ron, quản gia sát thủ đứng sau thiếu gia và quan sát họ với ánh mắt lấp lánh sự thích thú.
° Em có nghĩ rằng Sao trắng và những người khác đã phát hiện ra rằng chúng ta đã biến mất không? Chắc hẳn Thần Chết đã làm gì đó để che đậy sự biến mất không xin phép của chúng ta, rồi ha? '
Caeros lo lắng hỏi, chắc chắn kẻ đứng đầu kia có thể đã lật tung Vương quốc chỉ để tìm hai người. Tất nhiên hắn sẽ làm vậy, hắn ta quá u mê sự dễ thương của họ.
° Anh nói đến Thần Chết làm gì? Ông ta vô dụng nên có lẽ đã không làm vậy rồi. ' Caelle nói với một giọng thực tế
° Chúng ta hãy ngừng suy nghĩ về điều đó đi, mạng sống của chúng ta đang bị đe dọa ngay bây giờ vì những ánh mắt của Ron đấy. Chết tiệt chứ Caelle! Ông ta đáng sợ vãi đạn! Anh có thể tè dầm vì sợ hãi mất. ' (Trời ơi anh tôi (눈_눈) )
° Tởm quá đấy. '
"Hông, bọn em sẽ tự về nhà." Tay Cale ngừng nhấc chiếc nĩa với một lát thịt lên và cau mày nhìn hai đứa.
"Hai đứa bao nhiêu tuổi?"
"Nhăm." Cả hai đồng thanh, giơ một tay lên trời để chỉ tất cả năm ngón tay của họ.
"Anh và Ron sẽ đưa hai đứa về nhà. Không nhưng nhị gì hết."
"Nhưng-" thiếu gia vô tình nhìn hai người
° Thằng quỷ này, tại sao nó lại như vậy nhỉ? Theo như anh nhớ thì anh có hành động như thế này đâu. '
° Điều đó chỉ cho thấy rằng anh không bình thường. '
° Em đang nói rằng anh có vấn đề về não à? '
° Em không nói gì cả nha ~ '
° Thằng nhãi này! '
-
Ăn sáng xong, thiếu gia đầu đỏ đưa bọn họ đi tắm rửa. Nhờ Ron giúp tìm một số bộ quần áo của anh khi bằng tuổi hai người và bắt họ mặc nó.
"Vậy hai đứa sống ở đâu?" Cale hỏi một lần nữa trong khi phủi quần áo bọn trẻ đang mặc để làm phẳng những nếp gấp trên đó.
"Tại thủ đô của Vương quốc, Huiws. Gần thừn địn của Thần Chết." Và cả hai cùng thả một quả bom, Cale cứng người tại chỗ và nhìn hai người với vẻ 'Hai đứa có nghiêm túc không thế?'
"Ron."
"Vâng, thiếu gia?"
"Từ đây đến Thủ đô mất bao lâu?"
"Nếu tự mình cưỡi ngựa thì sẽ mất một tuần. Còn với xe ngựa, tối đa có thể mất hai tuần." Cale muốn há hốc mồm trước thông tin mà người quản gia vừa nói
"Làm thế nào mà hai đứa lại đến được đây thế?" Anh quay về phía hai người
"Bọn em đã xé mụt cụn dịch chuyển tức thời." Hai đứa ngây thơ nhìn anh
Cale muốn ngất đi nhưng vẫn giữ thăng bằng bằng cách ôm vai hai người.
"Ron."
"Vâng, thiếu gia?" (Deja Vu)
"Một cuộn dịch chuyển giá bao nhiêu?"
"Nếu nó được tạo ra bởi một pháp sư nổi tiếng thì nó có thể sẽ tốn hàng trăm nghìn gallon. Nhưng nếu nó được tạo ra bởi một pháp sư tập sự, nó sẽ có giá ít nhất là 50 nghìn gallon hoặc hơn nhưng có khả năng là nó không có độ chính xác cao." Cale thở dài mệt mỏi trước khi liếc nhìn hai người đang kiểm tra xem họ đang mặc gì.
"Sử dụng tiền tiết kiệm từ tiền tiêu vặt của ta. Mua một cái dẫn đến Thủ đô và một cái khác dẫn đến đây. Mua những cái có độ chính xác cao ấy. Đừng nói với Cha." Cuối cùng, Cale quyết định. Anh có lẽ phải có ít nhất ba trăm nghìn gallon trong khoản tiết kiệm của mình vì anh thực sự không chi tiêu cho các khoản khác của bản thân, cha và người mẹ quá cố của anh đã mua tất cả những thứ anh cần bằng tiền của họ.
° Nó thực sự đang cân nhắc đến việc mua một cuộn đó à? Chết tiệt, nó điên rồi. '
° Cậu ta thực sự là như vậy, đó là số tiền quá lớn để bỏ ra chỉ vì một cuộn giấy đấy. '
-
° Ông ta đã xoay sở kiểu gì để mua hai cuộn giấy dịch chuyển chỉ trong một giờ thế? Không phải rất khó để mua một cái à? ' Caeros tò mò hỏi
° Chỉ cần nghĩ xem ông ta là ai là hiểu. ' Nó khiến Caeros ngừng hỏi ngay, đúng như mong đợi về một vị sát thủ. Ông ấy có thể đã lợi dùng một số đường dây bằng cách nào đó
"Ông đã đóng gói những thứ mà ta đã yêu cầu chưa?" Người quản gia già gật đầu một cách tôn trọng trong khi ánh mắt vẫn mang theo chút nguy hiểm và quan tâm
° Tại sao ông ta cứ nhìn tụi mình bằng cái ánh mắt nguy hiểm thế chứ? Anh cảm thấy nổi da gà rồi đó. '
"Xin hãy cho phép Ron này được đi cùng ngài tại thủ đô, thưa thiếu gia."
'Khônggggggg !!!'
"Đương nhiên là được, rốt cuộc thì ngươi là người duy nhất ta tin tưởng mà."
'...'
Cả hai không nói gì nữa mà chỉ nhìn hai người trước mặt đang thu dọn đồ đạc. Tại sao họ thậm chí còn mang theo một số quần áo nhỏ nữa vậy? Có phải là để họ mặc không? Haa, người lớn đúng là khó hiểu. Nhưng Cale không phải là một người lớn nhỉ? Trong thực tế, họ là một trong những người lớn. Haa, sao cũng được.
"Được rồi, xong! Ngươi đã nói với cha rằng chúng ta sẽ đi đến chiều rồi đúng chứ? Vậy thì bắt đầu thôi!" Cale hào hứng nói, không phải là anh hào hứng khi được tiễn hai đứa đi nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh đến Thủ đô và đó là một trong những điều trong danh sách mong muốn của anh khi lớn lên nhưng anh sẽ hoàn thành nó ngay bây giờ. Anh cảm thấy vô cùng phấn khích với ý nghĩ đó.
Nói xong, Cale kéo hai đứa trẻ lại bên cạnh mình và cầm vạt áo của người quản gia già. Ron sau đó rút cuộn giấy dịch chuyển hướng đến Huiss - Thủ Đô và xé nó ra làm đôi.
Khi đến tọa độ đã định, cả bốn người đều mở to mắt và rất đông người dân đã chào đón họ. Có những người cười nói vui vẻ trong khi một số người đang ăn uống và đi dạo xung quanh. Đó là một đám đông bận rộn và thú vị, ngay cả vào buổi sáng sớm, đám đông thực sự rất sôi động.
"Wow..." đứa trẻ tám tuổi lẩm bẩm kinh hãi
"Ngài có muốn đi dạo trước khi chúng ta cùng họ khởi hành không, thiếu gia?" Ông già nhân hậu nói sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu gia nhà mình trong một phút. Và nhìn hai đứa trẻ đang ngơ ngác nhìn vào đám đông
"Ta có thể sao?" Thiếu gia quay lại nhìn chúng với cái đuôi đung đưa phía sau và tai hướng lên trên. Không phải theo nghĩa đen, đó chỉ là một cách nói rằng anh đang rất phấn khích
Ông già gật đầu và nhìn hai đứa trẻ để có trả lời khiến cả hai choáng ngợp trước hình ảnh cún con của Cale và cái nhìn hung ác của tên sát thủ
"Được ạ."
Vậy là họ đã đi dạo xung quanh, mua rất nhiều thức ăn đường phố và thử từng món một. Sau đó xảy ra một vụ ồn ào và tiếng la hét của mọi người ở khắp nơi. Đám đông sôi động biến thành một đám đông kinh hãi khi họ bắt đầu chạy như thể mạng sống của họ có thể bị cướp bất cứ khi nào. Ron kéo ba đứa trẻ ra sau lưng để che chắn cho chúng khỏi bị những người đang chạy giẫm lên.
"Có chuyện gì vậy?" Cale hỏi, nhìn qua khe hở của cơ thể Ron đang che chắn họ khỏi đám đông đang chạy
"Đây là một cuộc tấn công của kẻ thù! Chạy ngay đi!" Một người phụ nữ hét lên kinh hoàng khi chạy trên đôi chân trần
"Caelle! Caeros! Mau đến nhà thờ của ta!"
° Hả? Đó có phải là tên Thần Chết vô dụng đó không? ' Caeros nhìn xung quanh khi một giọng nói cuồng loạn đột nhiên vang lên bên tai anh
° Ông muốn gì? Và tại sao ông lại hối hả thế? Bình tĩnh được không? '
"Cha của hai đứa đang phá hủy điện thờ của ta và tìm kiếm những tín đồ của ta với luồng sát khí nồng đậm của lão ta kìa!"
"Cha? Sao trắng?" Caelle lầm bầm khiến Cale nhìn anh
"Em đã muốn về nhà rồi sao? Chỉ cần chờ một chút là ổn rồi, Ron và anh sẽ đưa hai đứa về nhà an toàn." Cale dùng cả hai tay vỗ vào đầu họ
"Đừng tán gẫu nữa và chạy đến nhà thờ của ta ngay đi! Ta sẽ đưa cho hai đứa một triệu gallon nữa và vũ khí huyền thoại mới được chế tạo từ Earth 1! Hãy nhanh lên và ngăn chặn ông già của hai đứa giùm!"
Và chỉ trong một giây, cả hai phóng nhanh đi, băng qua đám đông đang chạy mà không hề vấp ngã, đó là vì Thần Chết đã bao bọc họ trong một loại bùa chú nào đó
Trong khi đó, trước lối đi của điện thờ Thần Chết. Barrow và bốn quý tộc, bao gồm cả hai vị vua của bộ tộc đang ở bên trong, giam cầm những tín đồ của Thần Chết.
"Hãy xem cách ta giết những tín đồ của ngươi đi, tên Thần khốn nạn kia! Trả lại con cho ta ngay!" Một giọng nói quen thuộc của một người đàn ông hét lên trong cơn giận dữ bốc khói khi bóp cổ một người đàn ông mặc trang phục linh mục.
"L-Làm ơn tha cho tôi!"
Barrow lạnh lùng nhìn người đàn ông rồi về phía những người bị bắt khác trước khi từ từ giơ bàn tay được bọc trong một khối ma lực hắc ám của mình.
Nhưng trước khi bàn tay của hắn thậm chí có thể đưa về phía trước vào đầu của vị linh mục, những bước chân nhỏ bé và tiếng foij của hai đứa trẻ đã lấp đầy tâm trí mơ hồ của hắn.
"PaPa!"
----
Hakik: Tội nghiệp mấy ông tín đồ của Thần Chết ghê, nằm không cũng trúng đạn :"))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip