| 20 |

Au: horsatility
________________

Dami

Một con dao nằm trên sàn nhà.

Một con dao bằng bạc và bị xỉn.

Lưỡi của nó sắc bén như một lời tạm biệt đau đớn.

       Tôi thấy một đôi chân đi về phía tôi. Tôi nhìn lên thì thấy Siyeon, chị ấy đang nói gì đó nhưng lại không phát thành tiếng, chỉ có đôi môi là chuyển động.

       Chị ấy cầm con dao và đi về phía tôi, có một nhóm người đuổi theo sau chị.

Chị trông như đang hét vào mặt tôi. Tốc độ của chị tăng lên và ngày càng gần, với tay cầm con dao.

Rồi tóc tôi bị tay chị túm mạnh trước khi chị- 

***

Giấc mơ dừng lại một cách lấp lửng. Tôi kéo tay mình ra và chật vật để đứng dậy trên đôi chân của chính mình. Tôi quan sát khi sinh vật kia quằn quại trong đau đớn, lơ lửng trong không trung, cơ thể nó vặn vẹo theo những cách đáng lo ngại.

Lưng nó xoắn lại, xoay qua giật lại, đôi mắt của nó lồi ra khỏi hốc mắt. Cái lưỡi ngắn không có cuống quấn quanh cổ nó, tự siết chặt đến nghẹt thở.

Đó là một cái chết nhanh chóng, đau đớn.

Cơ thể của nó nổ tung thành những mảnh nhầy nhụa, trang trí các bức tường thành những bức tranh trừu tượng. Các nội tạng không tồn tại của nó bắn tung tóe xung quanh chúng tôi. Máu nó làm bẩn quần áo của chúng tôi.

Tôi cảm thấy một chất lỏng ở nhân trung của tôi. Tôi dùng ngón tay lau nó và biết rằng mũi tôi đang chảy máu. Một giọt đỏ nhuộm màu váy trắng của tôi.

Sau đó, các đốm đen mọc trên váy của tôi, lột ra màu trắng tinh khiết cùng với đốm đỏ đang ở trên váy. Những mảnh trắng rơi xuống sàn như những chiếc lá khô héo. Trang phục của tôi thay đổi thành màu đen hoàn toàn, giống như của Yoohyeon, Gahyeon, SuA và Handong.

Tôi nghe thấy một tiếng rên mệt mỏi từ bên phải của tôi. Cô gái yếu ớt ngồi dậy, đỡ lấy đầu mình trên tay và thở hơi gấp. Tôi giúp cô đứng dậy, hỏi cô ấy có ổn không. Cô ấy dường như không thể nói trong tình trạng này, huống chi là đi bộ.

Tiếng gió thổi kéo sự chú ý của tôi ra khỏi cô gái.  Con quái nhầy nhụa bò như giòi cho đến khi nó liền lại với nhau thành một. Nhiều mẩu nữa cũng đang bò tới nhưng vẫn chưa nhập vào.

Tôi thấy Jungkook và Gahyeon giơ lưỡi kiếm lên, sẵn sàng tấn công.

Con quái đen từ từ trở lại hình dạng ban đầu của nó, trở lại thành một thứ không thể đọc được. Ban đầu, cái thứ đó không hề có màu, rồi màu của nó dần chuyển sang màu bạc.

Đó là một con dao bạc, đứng thẳng với đầu nhọn của nó đâm xuống sàn.

"Tôi biết mà", một giọng nói vang vọng khắp hành lang. Tôi nhìn lên và thấy Siyeon đang đi xuống hành lang, một ánh mắt đe dọa về phía người mà chị ấy ghét.

Có vẻ như chị ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng chị ấy thực ra đang nhìn cô gái trong vòng tay tôi.

"Tách" một cái, tôi nhận ra sự thật.

Hành lang.

Con dao.

Một nhóm người.

Và Siyeon.

Đây là giấc mơ của cô gái!

***
"?"

Tôi có thể cảm nhận được khí tức đen tối xung quanh cô ấy. Khi cô đến gần hơn, sự thôi thúc chạy trốn trong tôi lên đến kịch điểm. Nhưng đôi chân của tôi dường như không thể làm theo những gì tôi muốn.

       Dami giúp tôi đứng dậy, đỡ lưng tôi. Đầu tôi choáng váng. Một cơn đau nhẹ, yếu hơn nhiều so với khi SuA thực hiện dreamwalk với tôi.

         Tôi nhìn thấy con dao trên sàn, với con dao Siyeon định dùng để đâm vào mặt tôi trước khi Hoseok cứu tôi là cùng một con.

       "Siyeon, cô đã ở nơi quái-", những lời của Namjoonbị  cắt đứt khi Siyeon rút con dao khỏi sàn một cách nhanh chóng. Cô ấy chĩa con dao về phía tôi với đầu nhọn.

       "Không ai có thể chống lại con thú của tôi và có thể bị giết như vậy. Và bạn có thể ngăn chặn nó giết chết tất cả mọi người. Giờ thì tôi đã biết tại sao", cô nói một cách đe dọa khi cô tăng tốc.

"Bởi vì cô chính là kẻ chết!" Cô hét lên khi cô lao vào tôi.

       Tôi bàng hoàng khi Dami che chở cho tôi. Nhưng Siyeon đã đánh bại cô dễ dàng, đẩy Dami xuống sàn. Cô ấy túm tóc tôi và giơ con dao lên phía trên đầu.

Rồi mọi thứ dừng lại như thời gian bị đóng băng, tầm nhìn của tôi lại tối sầm lại.

***
Siyeon

Lửa.

Có lửa.

Không có gì khác ngoài lửa quanh tôi.

Rồi đến nỗi đau rát trên da tôi, cái nóng không thể chịu nổi cảm giác như tôi đang ở địa ngục.

       Tôi hét lên và chạy xung quanh tìm bất cứ nơi nào không có lửa, tuyệt vọng tìm kiếm nước để dập tắt đám cháy. Nhưng tất cả mọi thứ đều bị bao trùm trong biển lửa.

Tôi nhìn phía sau tôi, một cánh cửa đang mở ra để lộ một cánh đồng hoa oải hương khô. Một nhóm người quen thuộc đứng đó, quan sát mọi thứ bị thiêu rụi.

Tôi hét lên điên loạn, hết lần này đến lần khác, kêu cứu, khóc và cầu xin cho nỗi đau chấm dứt.

Tôi chạy ra bên ngoài, để tránh xa mọi thứ.  Tội lỗi của tôi, cơn thịnh nộ của tôi, lòng tham của tôi.

Nhưng kết thúc sẽ luôn luôn trở thành tro bụi.

***

Đầu tôi giật giật về phía sau và tôi ngã xuống dưới do va chạm. Sự hỗn loạn nổ ra khắp hành lang. Nhưng tôi không thể nói rõ nguồn gốc của sự hỗn loạn vì mọi sự chú ý của tôi đều dồn về cơn đau nhói ở đầu và sự khó thở trong phổi.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân ào ạt về phía mình, tay kéo tôi lên khỏi sàn. Tôi buộc mình phải ổn định cơ thể ngay khi cơn đau dịu dần.

Siyeon đang la hét ầm ĩ, thả con dao xuống sàn, tiếng kim loại kêu lách tách trên gỗ. Jimin, Gahyeon và Hoseok đã cố gắng hết sức để kìm cô lại. Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu, rồi đến cơn sốc hoàn toàn khi mũi cô ấy bắt đầu chảy máu.

       Ở phía sâu trong tâm trí của tôi, những câu hỏi nối tiếp câu hỏi liên tục, liệu nó có thể là một lần dreamwalk tình cờ.

     Tôi không biết ai đã hỗ trợ tôi, nhưng tôi biết rằng đã đến lúc phải làm điều đó.

Để tìm ra tôi thực sự là ai.
Để tìm kiếm sự thật.
Để biết được tên thật của tôi.

      Tôi nhìn Namjoon. Anh đứng đó giúp SuA và hỗ trợ cô. Khi anh ấy chú ý đến tôi, biểu cảm của anh ấy rất phức tạp. Tôi gật đầu với anh.

       Có sự do dự khiến anh ấy không thể làm những gì tôi muốn. Nhưng tôi biết anh ấy sẽ làm điều đó.

Vì tôi đã ép anh.

***
Namjoon

"Tôi cần anh làm vài điều cho tôi. Và nó rất đơn giản", cô nói mà không nhìn tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu qua miệng và hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cô ấy nhìn chằm chằm lại vào tôi, khiến tôi căng thẳng vì ánh mắt sắc bén của cô ấy không giống với Không Tên tôi biết.

"Hứa với tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết về kế hoạch của tôi. Không ai biết điều này ngoài anh và tôi."

Tôi gật đầu, đầu óc tôi hoàn toàn rối tung sau sự đe dọa của người có sự đen tối đã trỗi dậy trong trái tim.

Cô đứng dậy khỏi giường, thở dài đau khổ trước khi nói với tôi kế hoạch của cô.

"Tôi cần khả năng của bạn khi thời điểm thích hợp đến", cô giãi bày.

"Thời gian để làm gì?" Tôi hỏi.

"Thời điểm tôi sẽ tìm ra tôi thực sự là ai", cô trả lời dứt khoát.

"Nghe này, Namjoon. Tôi biết điều này rất khó đkhi phải liên lụy đến anh vào chuyện này. Nhưng anh phải giúp tôi. Đây có thể là cách duy nhất để anh thoát khỏi cơn ác mộng này!" Cô ấy thuyết phục tôi, vòng tay đi khắp phòng.

Tôi kêu lên một tiếng, trái tim tôi bắt đầu đập mạnh vì lo lắng về những gì cô ấy đang cố nhắm đến. "Cô đang cố nói điều gì vậy?" Tôi hỏi.

        Đôi mắt cô chạm mắt tôi, nhìn sâu vào tâm hồn tôi. "Hoặc là anh làm điều đó, hoặc anh sử dụng khả năng thao túng của mình với người khác để làm điều đó", cô nói.

"Cô muốn tôi làm gì?" Tôi sốt ruột hỏi.

Mong ước của cô ấy là điều tôi không muốn xảy ra.

"Không, tôi không thể làm được!" Tôi phản đối.

"Namjoon, hãy nghe tôi nói! Bạn có muốn trở thành người lãnh đạo mà mọi người đều ngưỡng mộ hay bạn muốn trở thành anh hùng và cứu mạng mọi người?"

Những lời ấy đánh mạnh vào tận tâm can tôi.

       Tôi đã trở lại thực tế, Siyeon vẫn chưa ổn định về tinh thần trong khi những người khác cố gắng trấn tĩnh cô ấy. Taehyung bước tới để làm cô ấy ngủ, mất nhiều thời gian hơn dự kiến ​​vì cô ấy là kiểu không thể kìm ép.

       Tôi chuyển sự chú ý của mình sang Không Tên, cô gái với sự tức giận bị kìm nén như đôi cánh của mình để bảo vệ bản thân khỏi bị tổn hại. Bây giờ, cô lại từ bỏ đôi cánh của mình để liều mình vì người khác.

       Tôi hít thật sâu, cầu nguyện rằng đây là điều đúng đắn. Tôi liếc nhìn con dao ở giữa tất cả và nhìn mọi người trong chúng tôi để chọn người thao túng tâm trí họ.

Hoseok.
Taehyung.
Gahyeon.
Jimin.

Họ đang ở quá xa và quá bận rộn kìm Siyeon để làm điều đó.

SuA đã ở trong vòng tay tôi, nhưng cô ấy đang quá yếu đuối trong lúc hồi phục.

Sau đó là Handong, Jungkook, Yoohyeon và Dami.  Họ là người gần nhất với Không Tên vào thời điểm này.

Và tôi là người duy nhất còn lại quyết định.

Tôi đã suy nghĩ kỹ về khả năng của những gì sẽ xảy ra nếu tôi làm điều đó. Cô ấy yêu cầu tôi chọn, hoặc có thể tôi sẽ làm điều đó.

"Nếu tôi không chọn được, bạn muốn tôi thao túng ai?" Tôi xấu hổ hỏi cô.

Cô ấy nói một cái tên. Một cái tên tôi không bao giờ muốn nghe nghe.

"T-tại sao?" Tôi nói lắp.

Cô nhìn xuống sàn nhà, một vẻ tội lỗi hiện lên trên khuôn mặt.

"Đề người đó có thể biết tôi nguy hiểm như thế nào để thân thiết."

Giọng nói của cô ấy vang vọng trong tâm trí tôi, trong bóng tối nơi một giọng nói bí ẩn sẽ hướng dẫn tôi đi đúng đường.

Sau đó, tôi đã lựa chọn.

Tôi nhìn vào người đó. Khi người đó bắt gặp ánh mắt của tôi, tôi tập trung toàn bộ năng lượng tâm linh của mình thao túng tâm trí, để làm những gì người đó phải làm.

Người đó đã luôn ở đó vì Không Tên.

Người đó không bao giờ rời xa cô.

Người luôn tỏ ra vui vẻ nhất bất chấp nỗi sợ hãi bên trong.

Và người tôi quan tâm sâu sắc.

***

Tôi quan sát khi Namjoon quá tập trung vào người mà anh ta chọn ngay sau khi anh ta liếc nhìn con dao. Sau vài giây, anh ta chớp mắt vài lần, vẻ mặt mang ánh lo sợ về những gì anh ta đã làm.

"Cảm ơn", tôi nói với anh ta.

Một hình người nhanh chóng bước qua tôi và lấy con dao. Cô ấy nắm lấy vai tôi một cách thô bạo, khiến tôi ngã về phía trước.

Tất cả xảy ra quá nhanh, nhưng tôi không thấy phiền.

Trong nháy mắt, con dao bạc đâm vào ngực tôi, tạo ra một lỗ rỗng ở lõi của tôi. Khói đen thoát ra từ con dao và hòa vào không khí.

Cơn đau nhói từ ngoài vào trong, ăn sâu vào cơ thể tôi. Tôi mở to mắt do cơn đau, thở gấp gáp.

Đôi chân tôi chao đảo và tôi ngã vào vòng tay của người bạn đã phải làm điều đó mà không có sự đồng ý của cô ấy. Đôi mắt cô sáng trở lại sau khi bị thao túng, nhận ra những gì cô đã làm. Cô ấy hoảng loạn và thấy đau đớn dù chỉ nhìn tôi.

"Không, không! Tôi không định- Không!" Cô ấy khóc rất to, những giọt nước mắt rơi trên mặt tôi.

       Thở trở thành một thử thách, một cực hình đối với tôi. Tầm nhìn của tôi cũng bắt đầu mờ đi. Tôi vuốt tay lên đôi má đẫm nước mắt của cô ấy và mỉm cười chân thành với cô ấy, bàn tay lạnh lẽo của tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp của con người.

Tôi ghen tị với cô ấy.

Khi giọng nói của người kia chỉ vang vọng bên tai tôi như thể tôi đang ở trong một đường hầm tối tăm, lạc lõng, tôi biết rằng tôi gần như hết thời gian để nói những gì tôi cần nói.

Tôi nói những lời cuối cùng của mình trước khi ánh sáng của ngọn nến hòa quyện vào hư vô.

"Tôi xin lỗi, Yoohyeon."
________________

ARE YOU READY?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip