| 3 |

Credit: horsatility
___________________________________________________________________________

"Họ đâu rồi? Tôi vừa mới gặp họ lúc nãy mà~" Hoseok kêu. Mắt tôi quét qua khắp "ngôi nhà" trong khi tôi đi theo sau anh.

      Tôi phát hiện ra một bức ảnh của một ngôi nhà cũ, thế nên tôi cho rằng tôi đang ở trong ngôi nhà đó. Nhưng nó không thể thay đổi thực tế rằng nó mang lại cho tôi cảm giác sởn gai ốc.

      Chúng tôi bước dọc hành lang, chân tôi mỏi nhừ vì nhiều giờ đã trôi qua.

Nhưng thực sự là mấy giờ liền sao?

      Tôi cũng không rõ nữa. Bầu trời hiện vẫn là bình minh với rất ít ánh sáng để dẫn đường.

      Hoseok rên rỉ trong thất vọng. Anh gãi đầu làm cho tóc anh đã rối lại còn  rối hơn trước.

      "Taehyung! Jimin! Namjoon, mấy cậu ở đâu?" Tiếng hét lớn của anh vang vọng khắp hành lang, há to miệng để tăng độ lớn của giọng mình.

Không có tiếng trả lời nào đáp lại.

      Hoseok thở dài nặng nề. "Xin lỗi, tôi đã hơi quá khích một chút", anh xin lỗi. "Không sao đâu, tôi hiểu mà. Chúng ta sẽ tìm thấy họ thôi", tôi trấn an anh.

      Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm xung quanh nhưng vô ích. "Hoseok, lần cuối anh ở bên họ là khi nào?" Tôi hỏi anh ấy. Hoseok định mở miệng trả lời, nhưng rồi anh lại thôi. Sự bối rối hiện lên khuôn mặt anh.

      "Huh, tôi không nhớ. Thảo nào khi chúng ta đã tìm kiếm xung quanh nhà mà không có manh mối nào", anh lẩm bẩm.

      Anh ta bác bỏ câu nói kia và nói: "Quên đi, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm họ cho đến khi tìm thấy-"

      Âm thanh trượt của rèm cửa rít lên khi chúng đóng lại và bóng tối bao trùm chúng tôi. Tôi hét lên một tiếng ngắn vì ngạc nhiên. Tôi quờ tay loạn xạ nhưng không thể tìm thấy Hoseok.

      Tôi gọi đi gọi lại tên anh. Nỗi sợ này là nỗi sợ khi bạn bị bỏ lại một mình trong bóng tối.

Nhưng đồng thời tôi lại cảm thấy trống rỗng.

      "Thế giới yên tĩnh sắp trở nên ồn ào."

      Tôi hét lên khi một giọng nói khàn khàn thì thầm vào tai tôi. Tôi quay người lại để tìm chủ nhân của giọng nói, nhưng không có ai ở đó cả. Tôi thả lỏng và cố gắng ổn định lại nhịp thở của mình.

      Khi tôi quay người lại phía trước, một đôi mắt nâu nhìn thẳng vào tôi. Tôi hét lên và ngã xuống.

      Handong cười. "Sợ lắm à? Cậu nhớ Hoseok, đúng chứ?", cô trêu chọc. Cô cúi xuống cho đến khi mặt chúng tôi chỉ cách nhau vài centimet, nhìn tôi chế giễu. "Chúng ta bị bỏ lại rồi~"

      Tôi lườm cô ấy. "Hoseok đâu rồi?" Tôi hỏi. Handong đứng thẳng lên và nhún vai. "Tôi không biết."

      Tôi tặc lưỡi. "Hoseok? Hoseok!" Tôi cố gọi tên anh to nhất có thể. Cô gái mặc váy trắng chỉ lắc đầu.

"Anh ấy sẽ không trở lại đâu-"

      "Anh ấy sẽ!" Tôi chống trả và định tìm cách trốn thoát. Thật không may, Handong đã giữ được tay tôi lại.

      "Bỏ ra!" Tôi hét lên và đẩy cô ấy ra. Cô ấy không di chuyển một chút nào vì cú đẩy của tôi, sức nắm của cô ấy mạnh đến mức nó có thể làm gãy xương tôi nếu tôi chống cự. Cô siết chặt tay, nở một nụ cười nhếch mép trên môi.

      "Không Tên, phải không? Có phải Hoseok thật ngu ngốc khi gọi bạn như vậy không?" Handong chế giễu. "Nếu Hoseok muốn đưa bạn đến nhóm của anh ấy, thì tôi cũng nên làm như vậy", cô nói. Tôi nhướn mày.

"Tôi cũng không thể tìm được các thành viên của mình."

"Oh."

      Handong nhìn xung quanh cô. "Thật nguy hiểm khi đi bộ ở đây một mình. Bạn có thể chết ở đây trước khi bạn kịp nhận ra đó", cô thì thầm cảnh báo. Sau đó cô ấy kéo tôi về phía cô ấy và chúng tôi chạy qua hành lang, đối diện với nơi mà Hoseok đã đi.

***
Handong (pov)

      Tôi đưa cô ấy đến nơi yêu thích của tôi khi ở một mình, phòng búp bê. Hầu hết các con búp bê đều trông khá cũ kỹ và cổ điển, được xếp trên các giá đỡ khác nhau. Tôi thích nó ở đây, nó mang lại cho tôi cảm giác êm dịu. Tôi không hiểu tại sao người khác lại nghĩ rằng nó đáng sợ. Những con búp bê này đều dễ thương và "thân thiện".

      Cô gái, Không Tên, nhìn quanh 'hang ổ' của tôi. Đôi mắt cô lướt khắp từ trần nhà xuống cả căn phòng. Tôi mỉm cười ngượng ngùng.

      "Bạn cũng thích nó, phải không?" Tôi vui vẻ hỏi cô ấy, nhưng cô ấy dường như không nghe thấy tôi vì cô ấy quá tập trung vào phòng. Tôi khịt mũi và bĩu môi khi tôi bị phớt lờ và đi đến giá đỡ yêu thích của tôi.

"Đồ phũ phàng", tôi thì thầm.

      Tôi cúi xuống để nhìn rõ "những người bạn" nhỏ bé của mình. Có một con búp bê bị mất một mắt. Một con búp bê thời Victoria với chiếc váy màu hồng bị mất một nửa mái tóc nâu của nó.

      Có nhiều "bạn bè" của tôi với vẻ ngoài không hoàn hảo, điều đó nhắc nhở tôi về việc tất cả con người không ai hoàn hảo.

      Kể từ khi tôi đến đây mà không có ý định ở lại, tôi đã có những suy nghĩ sâu sắc và đen tối. Tôi chưa bao giờ như thế trước đây.

      Bên cạnh giá búp bê có một cửa sổ hình chữ nhật lớn. Tôi liếc ra ngoài và thấy màu sắc của bầu trời vẫn chưa hề thay đổi, như thể Trái đất đã ngừng quay và thời gian bị đóng băng.

      Một ý nghĩ nảy ra trong tâm trí tôi khi tôi nhớ lại cuốn sách.

Liệu nó có là sự thật?

      "Này, Không Tên", tôi gọi cô ấy. Không Tên quay lại nhìn tôi. Tôi chỉ ra cửa sổ.

"Bạn thấy gì?"

      Không Tên liếc nhìn tôi đầy nghi hoặc trước khi cô ấy nhìn ra cửa sổ. Cô có vẻ thất vọng, đôi vai gục xuống.

"Trời vẫn là rạng sáng", cô buồn bã nói.

      Miệng tôi mở ra một chút nhưng tôi nhanh chóng khép lại. Tôi nhìn cô ấy một cách nghi ngờ. "Bạn có chắc không?" Tôi yêu cầu cô ấy xác nhận lại.

      Không Tên gật đầu chắc chắn. "Sao vậy?" Cô ấy hỏi. Tôi lắc đầu. "Không có gì, hỏi chơi thôi", tôi trả lời ngắn gọn.

      "Được thôi", Không Tên kết thúc cuộc trò chuyện của chúng tôi và ngồi trên một chiếc ghế sofa bụi bặm.

      Tôi quay lưng lại với tầm nhìn của cô ấy để cô ấy không thấy tôi nhíu mày lại vì bối rối.

      Tôi nhìn ra cửa sổ lần nữa. Tôi chớp mắt nhiều lần. Tôi thậm chí đã xoa chúng để xem liệu mắt tôi có nhìn nhầm.

Tôi không sai.

Bầu trời bây giờ là buổi tối.
____________________________________________________________________

Lời Translator:
Kết thúc chap 3 với con số rất đẹp: 1234 từ.
Phần Handong (pov) kia mấy chap sau sẽ bị lược bỏ đi và chỉ để lại Handong thôi.
Xin lỗi jaeshinDC nha chiều định dịch mà nhà mất điện nên mới dịch dc 1 chap thôi.
Raw in đậm: The quiet world is going to get a lot of noise.

20190113

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip