| 4 |
Credit: horsatility
________________________________________________________________________
Handong
Tôi quyết định sẽ cho giấc mơ của cô ấy một chuyến thăm.
Tôi đã làm điều đó rất nhiều lần. Giấc mơ của những người có tâm hồn trống rỗng thật nhàm chán, đặc biệt là các chàng trai. Có những lúc chúng chỉ có một màu đen và có những lúc chúng thể hiện màu sắc của những giấc mơ khác nhau. Một số thì khá là dễ chịu, trong khi một số lại khó chịu ghê tởm.
Nhưng chắc là tôi không nói về nó thì tốt hơn.
Tôi chờ cô ấy ngủ thiếp đi. Đôi mắt cô nhắm nghiền trong khi đầu cô tựa vào một chiếc gối trắng ở bên cạnh ghế sofa.
Tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm. Khi ánh trăng bị mây che phủ, tôi biết rằng đó là lúc để bước vào giấc mơ của cô ấy.
Tôi bước đến chỗ cô ấy và khoanh chân trên sàn nhà. Tôi theo dõi nhịp thở của cô ấy, hít vào và thở ra, âm thanh yên bình và đều đặn của cô ấy trong giấc ngủ. (Trời ơi Dongdong à sao chị lại đi ngắm con gái nhà ngta ngủ vậy =)).) Tôi hít một hơi thật sâu và vươn tay chạm hai ngón tay vào thái dương cô ấy, cẩn thận không đánh thức cô ấy dậy.
Người cô ấy rất lạnh.
Nhưng cô ấy là con người.
Tôi nhắm mắt lại, tập trung vào điều khiển lượng năng lượng đang được tích tụ rất nhiều.
Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình trở nên bồng bềnh khi tôi thành công trong việc bước vào giấc mơ của cô ấy.
***
Lửa.
Rất nhiều lửa.
Ngôi nhà bị nhấn chìm trong cả một biển lửa khiến ta cảm thấy như nó là một ngọn lửa vĩnh cửu.
Trời có gió, ngọn lửa khổng lồ nghiêng mình khi gió thổi. Nhưng ngọn gió lại cứ như tiếp sức cho ngọn lửa vậy. Ngọn lửa thậm chí còn sáng hơn khi có gió thổi qua, dần dần nó nuốt trọn cả ngôi nhà.
Chúng tôi thoát khỏi không gian chật hẹp của ngôi nhà, đứng bên ngoài trên cánh đồng hoa oải hương khô nhỏ và nhìn mọi thứ bị lửa đốt thành tro bụi, từng chút, từng chút một.
Tôi không biết có bao nhiêu người sống sót.
Một người màu trắng đang đứng ở đó, đứng giữa ngọn lửa. Người này quay đầu lại, từ từ để lộ khuôn mặt của mình...
***
Hoseok
"Dừng lại đi", tôi rít lên. Tay tôi nắm chặt cổ tay nhợt nhạt của Handong, những ngón tay của cô ấy mất liên kết với thái dương của Không Tên.
Đôi mắt mệt mỏi của Handong chớp chớp vài lần trước khi chúng liếc về phía tôi. Biểu cảm có phần thẫn thờ của cô ấy bống biến thành một ánh nhìn sắc lẹm, cô giật tay mình thoát khỏi cái nắm của tôi.
Cô đứng dậy và đi đến chỗ bàn trang điểm. Cô điều chỉnh lại mái tóc của mình khi cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
"Handong ..." Tôi khẽ gọi cô ấy.
"Tôi biết."
".... được thôi", tôi nói gần như thì thầm, gật đầu.
Tôi nhìn cô ấy một lúc trước khi tôi đưa mắt nhìn người con gái không có tên và không hề được mời nào đến ngôi nhà này. Tuy nhiên, tâm trí tôi lại không thể làm ngơ được ánh nhìn của Handong.
Tôi nhìn cô ấy qua tấm gương phản chiếu trong chiếc gương bụi bặm hình bầu dục. Cô nhìn chằm chằm vào chính mình một cách khó hiểu. Chiếc váy của cô đổi thành màu đen.
***
Không Tên
"Tôi chắc chắn đó là cô ấy."
"Nhưng cô ấy là con người!"
"Tôi biết là vậy! Đó là lý do tại sao nó khó hiểu."
"Một sự trùng hợp. Đó chắc chắn phải là một sự trùng hợp."
"Tôi cũng mong là vậy."
Tiếng nói ngừng. Tôi đã tỉnh dậy. Nhưng tôi cần biết họ đang nói về những gì. Tôi biết nghe lén là xấu, nhưng hiện tại thì hãy đặt điều đó sang một bên.
"Này, nếu cô đã thực hiện dreamwalk* với cô ấy thì tức là cô đã chạm vào thái dương của cô ấy-"
(*)dreamwalk: việc bước vào giấc mơ.
"Lạnh. Cô ấy rất lạnh."
"Cái gì? Lúc tôi nắm lấy tay cô ấy, cô ấy thực sự rất ấm. Giống như, thực sự là con người."
Tôi quyết định dừng cuộc trò chuyện của họ và ngồi dậy. Tấm chăn che cả người tôi trượt xuống phần thân dưới của tôi khi tôi thay đổi tư thế. Tôi thu hút sự chú ý của cả hai người họ, Hoseok nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi đã bị sốc khi thấy sự thay đổi của Handong. Chiếc váy trắng chuyển sang màu đen, biểu cảm của cô ấy trông có chút u ám hơn.
"Handong ...?" Tôi gọi cô ấy.
Cô không trả lời nhưng lại đáp lại tôi với một nụ cười nhanh trước khi nhìn xuống sàn.
Sự im lặng ngày càng nhiều hơn. Tôi gõ giày xuống sàn, tâm trí tôi tràn ngập những câu hỏi về Handong. Nhưng đó không phải là điều duy nhất tôi nghĩ.
Dreamwalk là gì?
"Này", Hoseok cắt ngang nỗi lo âu của tôi. "Bạn đã mơ thấy gì?" Anh hỏi.
"Hoseok", Handong cảnh báo anh.
Tôi lắc đầu. "Không có gì. Đó là một giấc mơ trống rỗng. Một giấc mơ chỉ có 1 màu đen", tôi thành thật nói.
Handong là người đầu tiên nhìn tôi với vẻ hoài nghi. Hoseok lắc đầu và hỏi: "Bạn có biết gì về cuốn sách không?"
"Không", tôi trả lời ngay lập tức. "Hay tôi cũng chưa bao giờ được nghe về nó."
".... được thôi", là tất cả những gì anh nói. Đôi môi anh mím chặt lại.
Rồi anh thở dài. "Tôi không muốn làm điều này." Hoseok lầm bầm đầy tiếc nuối trước khi anh trở nên nghiêm túc.
"Này, tôi cần bạn nhìn vào mắt tôi và cố gắng không suy nghĩ một điêu gì quá tối rắm, khó khăn. Hoặc tốt nhất là đừng nghĩ gì cả", anh hỏi.
Tôi ngập ngừng một lúc. "Anh định làm gì?" Tôi lo lắng hỏi "Tin tôi đi", anh nói với một nụ cười trấn an.
"Nó có đau không?" Tôi hỏi.
"Không đâu", anh nói. Anh đưa tay lên ôm lấy đầu tôi, ngón tay anh chạm vào đỉnh đầu tôi. Hơi ấm của anh vẫn lạnh như trước, băng giá như băng. Tôi nhìn sâu vào mắt anh và nhìn tôi thở.
Đừng suy nghĩ.
Đừng suy nghĩ.
Đừng suy nghĩ.
Tâm trí tôi dần dần trở nên huyền ảo. Tầm nhìn của tôi tập trung vào con mắt màu nâu của Hoseok. Đôi mắt quyến rũ của anh ấy thật đẹp. Nếu dễ thương là từ thích hợp để mô tả một đặc điểm của anh ấy, vậy thì tôi sẽ sử dụng nó.
Đôi mắt của anh ấy thật dễ thương.
Chúng lấp lánh những giọt nước mắt trôi nổi, một tia sáng lấp lánh phản chiếu trên đôi mắt anh. Tôi cảm thấy có gì đó rung rinh trong bụng*.
(*)có gì đó rung rinh trong bụng: have butterflies in the stomach: "cảm nắng" 1 ai đó
Sau đó, mọi thứ dừng lại và tâm trí tôi lại trở nên rõ ràng.
"Mắt tôi rất đẹp phải không?" Hoseok trêu chọc tôi với một giọng điệu tinh nghịch. Tôi đỏ mặt và cố gắng từ chối, nhưng tôi đã thất bại thảm hại.
"Không nhiều người nghĩ như vậy điều này về tôi. Tôi rất vui vì bạn là người đầu tiên nghĩ về tôi như vậy", anh nói với một nụ cười buồn.
Cảm giác phập phồng ở trong tôi đã biến mất. Thay vàp đó, cảm giác trống rỗng đã trở lại.
Tôi nghe thấy Handong chế giễu. Hoseok đứng dậy khỏi ghế sofa với một tiếng thở dài. "Cô ấy đang nói sự thật. Cô ấy không hề biết gì về cuốn sách."
Handong thở dài. Tôi không chắc đó là tiếng thở dài của sự thất vọng hay nhẹ nhõm. "Vậy thì nó là điều đó", cô nói một cách dứt khoát, tay cô khoanh lại trước ngực.
Đột nhiên, có một vài tiếng gõ cửa ngắn. Cả ba chúng tôi bước đến cửa. Handong nhìn tôi trước khi cô rời mắt sang Hoseok, ra hiệu cho anh mở cửa.
Hoseok gật đầu và quấn ngón tay của mình quanh tay nắm cửa bằng đồng. Anh xoay nắm cửa và cánh cửa mở ra.
"Hoseok! Cậu đã ở đâu vậy? Tôi đã tìm cậu ở mọi nơi!"
".... Namjoon?"
______________________________________________________________________
Lời của trans:
Tèn ten~ chap 4 cập nhật r đó~ lần này mình chơi liều chen lời độc thoại của mình vào truyện. Biết là như thế hơi phá mood nhưng đấy là ý định của mình mà~ Nếu mọi người không thích thì cmt rồi mình sẽ xóa phần đấy đi.
Raw in đậm nè: Empty people's dreams are boring.
I wait for her (you) to fall asleep.
When the moonlight is covered by the clouds.
Về tên nhân vật chính thì mình vẫn không biết nên chọn Không Tên hay Vô Danh, reader chọn hộ mình đi~
Nếu thấy hay thì vote còn k hay thì cmt lí do nó k hay, đừng đọc chùa nha~
Love ya'll ♡
20190123
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip