| 6 |
Credit: horsatility
______________________________________________________________________________
Tôi không thể rời mắt.
Nó trông giống như hàng triệu con nòng nọc đang bơi quanh một dòng nước bùn đen.
Một cảnh tượng rợn người, nhưng đồng thời lại quá hấp dẫn để có thể nhìn đi chỗ khác.
Sương-Đen lại gần hơn. Tôi cúi người để tránh khỏi nó cho đến khi cơ thể tôi sát sàn, tôi ngã xuống.
Tôi không thể di chuyển. Cứ như đôi mắt của nó thôi miên tôi vậy.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau tôi. Tôi cũng không thể nói, giọng tôi vẫn không thể thoát ra khỏi cổ họng.
Sương mù tiến càng gần, khoảng cách của chúng tôi càng nhỏ lại. Từ tầm nhìn của tôi, bàn tay của nó mở rộng ra khi nó cuộn tròn chân tay quanh cơ thể tôi.
Trời lạnh.
Trời tối.
Tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Màn Sương đó có lẽ sẽ nuốt gọn tôi.
Và tôi không thể đánh trả.
Một tiếng hét xuyên qua không khí hỗn loạn. Đột nhiên, Sương-Đen bị tách thành hai. Tôi cảm thấy mình bị kéo ra khỏi khối thạch đen bẩn thỉu, cặn của nó dính vào da tôi trước khi nó bị kéo đi.
"Tôi giữ được cô ấy rồi!" Đó là Hoseok.
Namjoon đã giáng một đòn cuối cùng bằng một vật thể dài vào Sương-Đen và tách chúng thành những đám bụi trôi nổi không đều. Anh bỏ chạy với Hoseok, người đã kéo tôi đi.
Đằng sau tầm nhìn mờ ảo, tôi thấy những phần tách biệt của màn sương đen tụ tập xung quanh, tạo ra một hình thức khác trước khi cánh cửa đóng lại, ngăn tầm nhìn của tôi chứng kiến sự ghê tởm, kinh hãi.
"Cô ấy ổn chứ?" Tôi nghe thấy giọng của Yoohyeon. Tầm nhìn của tôi mờ dần nhưng tôi cố bình tĩnh lại và nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của cả nhóm.
Tôi đứng thẳng người dậy, cánh tay của Hoseok nâng đỡ eo tôi. "Cái quái gì thế?" Namjoon nói. Tôi không chắc anh ấy hỏi ai.
Tôi cúi xuống, yếu đuối vì hết năng lượng. Sương mù chắc đã hút hết năng lượng trong tôi. Sự thôi thúc muốn nghỉ ngơi và giấc ngủ thật mạnh mẽ, nhưng tôi đã kiểm soát bản thân để không chìm vào giấc ngủ.
"Bạn nên giải thích rõ hơn về những gì vừa xảy ra ngoài kia", Namjoon ra lệnh, chỉ vào tôi.
"Không phải bây giờ, Namjoon. Bây giờ anh không thấy trạng thái của cô ấy sao?" Hoseok nói, bảo vệ tôi.
"Nếu không phải bây giờ, thì khi nào? Cô ấy có thể là kẻ chết, vì tất cả những điều vừa xong!" Namjoon buộc tội, khiến tôi liếc mắt lườm anh ta.
"Đừng kết luận vội thế. Tất cả chúng ta đều biết rằng kẻ chết không phải là con người. Cô ấy là con người và cô ấy không liên quan đến Sương-Đen", Hoseok nói.
Namjoon thở dài nhưng vẫn chưa rời khỏi mặt đất của mình. "Vậy tại sao cô ấy không bị làm sao khi Sương chạm vào cô ấy? Nhìn Yoohyeon kia kìa!" Namjoon ra hiệu.
Khu vực phía trên chân cô đầy những vảy đen, máu tràn ngập những vết thương. Tôi ngay lập tức đẩy mình khỏi sàn và đi về phía cô ấy, bỏ qua sự mệt mỏi trong tôi.
Yoohyeon và Handong đang ngồi trên ghế sofa, vì vậy tôi quỳ xuống trước mặt họ và bắt đầu xé phần cuối dải váy của tôi thành các dải cho đến khi phần dưới của chiếc váy của tôi ở trên đầu gối.
Yoohyeon nhăn mặt khi vải chạm vào vết thương. Tôi quấn tấm vải xung quanh vảy của Yoohyeon, từng lớp, từng lớp một cho đến khi nó đủ để cầm máu.
Yoohyeon cảm ơn tôi và Handong mỉm cười. Tôi gật đầu với một nụ cười mỉm và đứng dậy.
Tôi nhìn quanh phòng một lúc. Căn phòng này gần như được sắp xếp giống như phòng búp bê, nhưng lại không có búp bê.
Tôi phát hiện ra một cánh cửa gỗ thô ráp và bước tới đó. Đôi chân tôi mất thăng bằng khi tôi bước lên một bước và tôi vấp ngã. Tôi nghe thấy tiếng bước chân tới để giúp tôi và tôi đưa tay ra để ngăn họ lại.
Tôi tiếp tục đi tới chỗ cửa và vặn tay nắm. Tôi đóng cửa sau lưng và trượt lưng xuống.
Tôi ở một mình trong phòng ngủ.
***
Tôi nhận ra mình ngủ gật khi có một tiếng gõ đánh thức tôi dậy. Tôi ngáp dài và vươn vai trước khi đứng dậy và mở cửa.
Tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi.
"Xin lỗi, tôi đã làm phiền bạn à?" Yoohyeon hỏi. Cô bước vào phòng và đóng cửa lại. Tôi dẫn cô ấy đến giường và cả hai chúng tôi ngồi ở mép giường.
"Chân của bạn không sao chứ?" Tôi lo lắng hỏi, liếc nhìn cái chân bị băng bó.
Yoohyeon nhấc chân lên và chiêm ngưỡng nó với cái bĩu môi dễ thương trước khi để nó nghỉ ngơi. "Nó rất đau, nhưng nó đang lành nên không sao cả."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. "Thật tốt. Tôi rất vui", tôi nói.
Yoohyeon siết chặt vai tôi. "Tôi thực sự ngạc nhiên khi Sương-Đen không làm tổn thương bạn."
"Bạn đã thấy nó?"
"Mọi người đều thấy."
"Ồ" là tất cả những gì tôi nói trong khi nhíu mày. Tôi đã lo lắng về những gì họ sẽ nghĩ về tôi.
"Đừng lo lắng. Namjoon luôn như vậy. Anh ấy là một nhà lãnh đạo giỏi nên anh ấy muốn điều tốt nhất cho nhóm của mình, và đôi khi chúng tôi cũng vậy", cô lầm bầm câu cuối cùng.
Tôi nhún vai. "Tôi hy vọng bạn nói đúng."
Cả bầu không khí bị bao trùm bởi sự im lặng. Tôi đan tay với nhau, nhìn chằm chằm vào tay mình một cách lo lắng, tâm trí tôi hoàn toàn rối bời bởi thời gian nghỉ ngơi quá ngắn.
Sau đó, một câu hỏi hiện lên trong tâm trí của tôi.
"Yoohyeon."
"Hửm?"
"Kẻ chết. Hoseok nói đó không phải là con người."
Yoohyeon gật đầu. "Tất nhiên là vậy. Giống như cái tên Chết của nó. Nó không phải là con người, nhưng nó là một trong chúng ta", cô nói.
"Bạn có thể giải thích thêm được không?"
"Chắc chắn rồi. Kẻ chết là một phần của Sương-Đen mà chúng ta vừa đối mặt, hoặc đó là những gì cuốn sách đã nói. Nhưng nó đóng vai trò lớn hơn hoặc bạn có thể nói nó là thủ lĩnh của tất cả các điều vô nghĩa này. Sương-Đen là thuộc hạ của nó, giống như một vị vua và nô lệ vậy. "
Tôi gật đầu hiểu ý. "Tôi biết điều này là sai, nhưng .."
"Dù sao thì bạn cũng đã làm điều đó", cô cười khúc khích. Tôi bật cười. "Ừ..nhưng, tôi đã nghe lén cuộc trò chuyện của Hoseok và Handong. Họ đã nói về việc Dreamwalk."
"Ahh, cái đó. Tất cả các cô gái của chúng ta đều có khả năng đó. Nhưng cuốn sách nói rằng họ là những kiểu dreamwalk khác nhau."
"Bạn có biết cụ thể không?"
Yoohyeon nhíu mày lại. "Tôi không biết tất cả, thật không may. Cuốn sách nói 'Mất mát', 'Cái chết', 'Nguy hiểm', 'Tương lai'. Một số thứ ngu ngốc."
"Có nhiều hơn thế nhưng tôi không thể nhớ cuốn sách đó dày bao nhiêu! Hãy tưởng tượng nó dày thế này!" Yoohyeon sử dụng hai ngón tay của mình để mô tả độ dày của cuốn sách. Tôi đã cười khi thấy cô ấy vui vẻ và tự nhiên như thế nào trong khi cô ấy chỉ sợ hãi một lúc trước.
Tôi nghĩ về một ý tưởng và tìm kiếm căn phòng cho đến khi tôi tìm thấy một vài tờ giấy cũ màu vàng và một cây bút chì. Tôi trở về ngồi bên cạnh Yoohyeon.
"Nói cho tôi biết thêm đi."
***
"Tờ giấy này quá mỏng! Nó giống như là giấy cói hoặc kiểu thế", Yoohyeon phàn nàn.
"Giấy cói là gì?" Tôi hỏi. Yoohyeon nhướn cả hai lông mày lên. "Bạn có học lịch sử không?"
"Tôi thậm chí không nhớ vì sao tôi lại ở đây, làm thế nào tôi học được lịch sử chứ?"
"Hmm... Cũng đúng."
Tôi tiếp tục viết ra từng chi tiết cô ấy giải thích, dành hàng giờ liền trong phòng ngủ.
Anh ấy đọc.
Cô ấy bước đi.
Anh ấy dẫn đầu.
Cô ấy nói.
"Nghe có vẻ hơi máy móc, nhưng hữu ích." Tôi nhận xét.
"Nói hay đấy, Không Tên. Nói hay đấy", cô nói. Tôi cười.
Cô ấy
Cô ấy nhìn thấy tương lai.
Cô ấy nhìn thấy sự mất mát.
Cô ấy nhìn thấy sự nguy hiểm.
Cô ấy nhìn thấy cái chết.
Cô ấy nhìn thấy sự hướng dẫn.
Cô ấy nhìn thấy sự may mắn.
Cô ấy không thấy gì.
Nhưng không thấy gì là người nó trân trọng nhất.
"Wow", tôi kêu lên và nhìn cô ấy kinh ngạc. "Làm thế nào để bạn nhớ tất cả những điều này?"
Yoohyeon gõ ngón tay vào đầu cô ấy với một cái nhìn đắc thắng. "Tôi có một trí nhớ mạnh."
Tôi khịt mũi. "Bạn chỉ nói rằng bạn không thể nhớ nhưng gì đây chứ?" Tôi hỏi. Yoohyeon đảo mắt tinh nghịch mà không trả lời.
"Mọi người đều thấy nhưng tại sao kẻ chết lại yêu thương người không- thấy-gì?" Tôi hỏi.
Yoohyeon tựa cằm vào lòng bàn tay cô. Cô môi cô mím lại trước khi nói.
"Cuốn sách phiền phức nói như vậy, nhưng chúng tôi không hiểu lý do tại sao", cô than vãn.
"Nó là gì?"
"Người không-thấy-gì là bạn."
_____________
20190127
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip