a l e x ;
trên đời này, có thứ gì có thể quay ngược thời gian, để chúng ta sửa chữa những sai lầm không?
lê dương quốc anh đã nhiều lần tự hỏi mình như thế. nhưng câu trả lời, rõ ràng vẫn là không. anh biết, anh đã làm sai quá nhiều, không thể bao biện, cũng không thể dùng sai lầm khác để che đậy nó đi.
lê dương quốc anh chưa từng nhận mình là một người tử tế gì cho cam, thậm chí anh cũng hiểu tường tận, rằng anh tệ như thế nào. ngày trước, thay vì cùng lương trần phú thiện đối mặt và bước tiếp, anh lại chọn chạy trốn như một kẻ hèn nhát để rồi bỏ lỡ nhau. anh gặp gỡ nguyễn quang hiếu, sau đó đem lòng yêu cậu trai trẻ luôn tràn đầy năng lượng tích cực ấy. nhưng anh vẫn thương phú thiện, có lẽ tình đầu dở dang luôn là một đoạn tình cảm nhớ mãi không quên ở trong lòng anh.
một cơn mưa bất ngờ đổ xuống. bầu trời đêm âm u nặng trĩu lòng người. anh ngẩn người ngước lên nhìn những hạt mưa đang rơi xuống qua ô cửa sổ. từng ấy năm trôi qua, đã có lúc quốc anh nghĩ bản thân vượt qua được cảm giác tội lỗi cùng những nhớ nhung đến một người từng thuộc về mình, nhưng mỗi khi trời đổ mưa lòng anh lại cứ đầy ắp bao muộn phiền.
;
lê dương quốc anh gặp lương trần phú thiện lần đầu trong một thư viện. kể ra thật mùi mẫn và sến súa, bởi dĩ nó chẳng khác một phân cảnh trong phim tình cảm hàn quốc là bao. ngày hôm đó cả anh, cả cậu đến tìm cùng một quyển sách y hệt nhau. phú thiện là người đến trước, nhưng quyển sách kia nằm ở trên cao nhất, quanh cậu lại không có một thứ gì để trèo lên lấy. quốc anh thấy hình ảnh đó, chợt thấy cậu nhóc nhỏ con thật đáng yêu. bằng ưu thế chiều cao của mình, anh với lên lấy quyển sách xuống. đây trùng hợp lại là quyển anh đang cần mượn.
lúc ấy, phú thiện khẽ kéo gấu áo quốc anh, ngại ngùng mở lời "bạn ơi, ngày kia mình thi môn này nên đang cần gấp lắm, bạn có thể cho mình mượn trước được không?"
chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, quốc anh nhẹ nhàng đưa quyển sách đó vào tay phú thiện, rồi toan bước đi tìm một quyển sách khác. anh cũng không nghĩ gì nhiều, cho rằng đấy cũng chỉ là một điều nhỏ nhặt thôi, dù sao cậu nhóc kia có vẻ cần nó hơn anh. nhưng cậu hướng anh cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong, miệng liên tục nói cảm ơn. lần đầu tiên, quốc anh cảm nhận được tim anh đập nhanh vì một người.
ôm theo hy vọng được gặp lại phú thiện, những ngày sau đó quốc anh đều đến thư viện ấy từ rất sớm, và ở lại cho đến tận lúc đóng cửa, ấy vậy mà chẳng hề thấy bóng hình người anh mong nhớ đâu. quốc anh thở dài, có lẽ nhân sinh cũng chỉ có một thoáng gặp gỡ vậy thôi.
"bạn ơi!"
khi quốc anh toan từ bỏ sau bốn ngày chờ đợi không có kết quả, phú thiện đã xuất hiện trước mặt anh.
"hôm trước cảm ơn bạn nhé! nhờ bạn nên mình đã qua được môn đó rồi. để mình mời bạn trà sữa coi như hậu tạ được không?"
nắng chiều nhẹ buông lên mái tóc của phú thiện, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, quốc anh biết, trái tim trong lồng ngực chẳng còn thuộc về anh nữa rồi.
;
"chuyện của hai đứa kéo dài bao lâu rồi?"
vào một buổi chiều mây mù giăng kín cùng những hạt mưa nặng nề, người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng tìm đến quốc anh, nói nhẹ là hẹn gặp nói chuyện, nhưng thực chất lại tìm cách để mang phú thiện đi thật xa khỏi anh.
"có lẽ thiện chưa từng nói cho cậu biết những việc liên quan đến gia đình chúng tôi. thiện là con trai độc nhất, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào thằng bé. nếu có gì xảy ra, cậu có thể thay nó gánh vác được không? cậu và con trai tôi yêu nhau là chuyện của hiện tại, còn tương lai thì sao? hai đứa liệu sẽ ở bên nhau bao lâu? năm năm, mười năm, hay cả đời? đừng dùng tình cảm của hiện tại để hủy hoại cả tương lai của nó. cậu nói cậu yêu nó, vậy thì phải biết suy nghĩ cho nó."
;
sau khi gặp mẹ của phú thiện, quốc anh không gặp cậu, dù cho cậu có chủ động liên lạc và tìm gặp như thế nào. phải đến hơn một tuần sau, đến khi hạ quyết tâm, anh mới gọi cho cậu. đầu dây bên kia vang lên một giọng khản đặc ngập tràn sự mệt mỏi. cậu bị ốm. quốc anh cảm thấy xót xa vô bờ, cảm thấy những gì sắp nói thật không công bằng với cậu. chỉ là, anh không có lựa chọn nào khác.
anh cất giọng nhẹ nhàng nói "đến quán cà phê gần thư viện gặp anh, chúng mình nói chuyện một chút nhé".
mới bước vào quán cà phê, quốc anh thấy phú thiện đang ngồi một mình trong góc. gương mặt khi đó vừa thẫn thờ vừa xanh xao mệt mỏi. quốc anh lúc này chỉ muốn ôm chặt cậu vào lòng, cằn nhằn cậu không biết chăm sóc bản thân, để có thể thấy cậu bặm môi mà phụng phịu "anh đừng mắng em mà."
quốc anh chậm rãi tiến đến chỗ phú thiện, ngồi phía đối diện cậu.
"sao cả tuần nay anh tránh mặt em?"
"không có. là do anh bận thôi."
"bận gì mà ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời được? hay em đã làm sai chuyện gì?"
quốc anh chẳng nói gì, chỉ im lặng. anh điều chỉnh nhịp thở thêm vài lần, rồi nói một câu làm phú thiện cảm thấy như thể có rất nhiều mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim của cậu vậy. anh nói rằng "thiện này, chúng mình... chúng mình dừng lại nhé."
phú thiện ngẩn người. cậu dường như không tin vào điều mình mới nghe được "anh nói gì cơ?"
"anh nói, chuyện của chúng mình nên kết thúc ở đây thôi."
đôi mắt phú thiện ngấn lệ, quốc anh có thể cảm nhận được cảm xúc gần như dâng trào đến mức cậu muốn òa lên khóc như một đứa trẻ con. nhưng cuối cùng cậu vẫn kìm nén và hỏi anh.
"quốc anh, nhìn em này, anh có chuyện gì giấu em đúng không?"
anh vẫn không nói gì. mọi lời giải thích lúc này chỉ là vô nghĩa. phú thiện vẫn luôn là một người hiểu chuyện. có lẽ, trong cậu cũng có câu trả lời cho riêng mình rồi. lòng tự trọng của cậu không cho phép cậu níu kéo, và cậu cũng không có ý định cố chấp nữa. cậu quyết định buông bỏ anh, đúng như điều anh muốn.
lê dương quốc anh biết, dù anh có rời xa phú thiện thì có lẽ cả đời này anh không nào quên đi cậu. bởi dĩ, phú thiện luôn là một phần ký ức tuyệt đẹp nhất đối với anh, cũng là ký ức đau lòng anh không nỡ nhắc tới. điều kiện của phú thiện rất tốt, song cũng bởi vậy mà kỳ vọng gia đình ký thác lên cậu nhiều vô cùng. anh không thể chịu đựng được khi cậu vì anh mà đánh đổi hết tất cả những gì cậu có.
anh không muốn dùng từ hy sinh vì cậu, anh nào có cao cả như vậy. là do anh hèn nhát, cũng là do anh không muốn cậu phải khó xử hay lựa chọn. cuộc đời của cậu đã được định trước, anh sợ bản thân trở thành một chướng ngại trên con đường dương quang của cậu.
trên gò má quốc anh đã đẫm lệ từ khi nào không biết, phú thiện cũng không thể kìm nén được nữa mà bật khóc. cậu đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi quán, bỏ lại anh ở quán đang chìm đắm trong sự đau đớn vô cùng.
;
lê dương quốc anh trải qua giai đoạn dường như mọi thứ đang quay lưng lại với mình. biến thành người xấu trong mắt người anh thương, anh bị bắt nạt, bố bị đuổi việc, mẹ anh lại vì chuyện này mà đổ bệnh. anh nghẹt thở và bế tắc. trước đó quốc anh là người tươi sáng, luôn tràn đầy tự tin, giờ đây sống trong áp lực, anh dần khép mình, trở nên tự ti, dè chừng mọi thứ. quốc anh buộc phải xin thôi học ở ngôi trường đó, cùng bố mẹ chuyển đến thành phố khác vì không muốn bản thân mình thay đổi theo chiều hướng tiêu cực trước khi quá muộn.
mỗi khi nghĩ lại, quốc anh thấy mình thật may mắn và hạnh phúc vì có quang hiếu. anh không dám đối mặt với thực tại nên chọn cách trốn tránh, khép mình và không chia sẻ với bất kỳ ai vì sợ bị tổn thương thêm một lần nữa. ấy vậy mà lại có một người bỏ qua tất cả thị phi để đến bên anh, luôn ở cạnh, luôn động viên, giúp anh vượt qua mọi thứ lúc bấy giờ.
nguyễn quang hiếu chẳng phải một người quá lạ đối với lê dương quốc anh. anh với cậu từng gặp nhau một lần trong một cuộc thi âm nhạc, nhưng khi ấy anh vì việc gia đình mà xin rút, còn cậu thì trở thành quán quân. nhìn cậu, nghe giọng hát cất lên trên sân khấu rực rỡ muôn ánh đèn, anh thấy được niềm đam mê cháy bỏng từ tận sâu trong tâm hồn. nói cậu là người thắp sáng giấc mơ được ca hát trên một sân khấu lớn hơn của anh cũng chẳng ngoa.
quang hiếu giúp quốc anh tĩnh tâm và nhận ra đâu mới là thứ quan trọng trong cuộc đời này. nó không phải là trốn vào góc tối vì không muốn dũng cảm đối mặt, nó cũng không phải là mặc kệ đời xô đến đâu, càng không phải là sự sợ sệt mọi thứ mà không dám là chính bản thân mình.
quang hiếu khuyên cũng có, nói lời yêu thương cũng có, an ủi cũng có, đôi lúc cậu còn mắng quốc anh vì cứ mãi tự ti về bản thân mình. ở bên cậu, anh thấy nhẹ nhõm và yên bình, tâm hồn anh như có chỗ trú ngụ và được xoa dịu.
chỉ là, anh ngàn vạn lần không ngờ đến được, người cứu rỗi anh, người anh tin tưởng lại chính là người đem tất thảy đau khổ lại cho anh. anh vì cậu mà thương tích đầy mình, cũng vì cậu mà làm đau một người không đáng bị như vậy.
đúng là một thất bại thảm hại mà.
"tao xin lỗi mày."
điều quốc anh nên nói chỉ là lời xin lỗi dành cho phú thiện. anh biết dù có xin lỗi bao nhiêu lần nữa thì có lẽ không thể nào xoa dịu nỗi đau trong cậu được. câu xin lỗi này anh đã nợ cậu quá lâu, lâu đến mức, phú thiện cảm thấy nó không còn cần thiết nữa. chuyện như ngày hôm nay, là lỗi của anh. con đường là do anh chọn, cũng chẳng có tư cách để trách móc ai.
từng dòng suy nghĩ đan xen, lẫn lộn vào nhau. lê dương quốc anh nắm chặt lọ thuốc trong tay. người kia nói đúng. anh thật khốn nạn, anh không đáng được sống tiếp. nếu chẳng bù đắp nổi cho người anh yêu thương, anh cũng không thể khiến họ tổn thương thêm bất kỳ lần nào nữa.
nhân sinh như một giấc mơ hoang. có lẽ, chỉ cần anh ngủ một giấc thôi, dẫu cho không bao giờ tỉnh lại, mọi đau đớn cùng buồn tủi, cả những ký ức đẹp đẽ kia rồi cũng tựa gió thoảng mây bay, trôi vào vũ trụ bao la rộng lớn.
không có anh, cả hai phải sống thật tốt và thật hạnh phúc nhé...
;
/ôk đã sến 👌/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip