Chap 3
"Vậy mày nằm đây ngủ đi, tao lên lớp" Diệp Anh gõ đầu Uyên Linh cái nhẹ rồi đi ra
Uyên Linh thầm nghĩ *Thôi cũng được, nằm đây ngủ miếng cũng khỏe, đỡ gặp mặt cái bà chằn đó*
Uyên Linh nhắm mắt lại, chuẩn bị vào giấc thì lại nghe tiếng *Cộc cộc cộc* phát ra từ ngoài hành lang, tiếng này không phải tiếng gõ cửa, rõ ràng là tiếng của giày cao gót. Uyên Linh thấy có điềm không lành, liền nhắm mắt giả vờ đã ngủ. Cô cảm thấy có người đang nhìn mình
"Ồ ngủ rồi à, vậy được, tôi ngồi đây đợi em dậy" giọng Thu Phương vang lên
*Chết rồi chết rồi, đi giùm đi ai mướn ngồi ở đây* Uyên Linh tự khóc thầm trong đầu
"Tôi cho em 3 giây để ngồi dậy, không thì hậu quả như nào em tự biết"
Uyên Linh run lẩy bẩy, run cầm cập, running man
"1"
"2"
Chưa kịp đến tiếng thứ 3, Uyên Linh đã vươn vai, diễn cái nét mới ngủ dậy "Haiz đỡ mệt hẳn, ủa cô, sao cô ở đây"
"Em tỉnh rồi à" Thu Phương cười khẩy
"Aida, tự nhiên em đau bụng quá cô, cô đợi em xíu nha" Uyên Linh bước xuống giường, tính chạy đi nhưng bỗng nhiên Thu Phương nắm chặt tay Uyên Linh. Uyên Linh hốt hoảng nhìn cô
"Tôi chưa kịp nói gì mà, em chạy nhanh thế" Thu Phương nhìn Uyên Linh, rồi cô lôi Uyên Linh ngồi xuống giường
"Em đâu có chạy đâu cô" Uyên Linh giả vờ bình tĩnh, nở nụ cười thật tươi "Cô muốn nói gì với em vậy cô"
"Tôi quên mất tôi tính nói gì rồi"
Uyên Linh lại đọc thoại nội tâm "Bà này đẹp mà khùng"
"Nhìn sâu vào ánh mắt em, tôi biết em đang nghĩ xấu về tôi" Bỗng nhiên Thu Phương sáp mặt thật gần vào Uyên Linh, tim Uyên Linh đập bịch bịch bịch
"Làm gì có cô ơi, em nào dám" Uyên Linh cười cười rồi nhích người ra xa
"Nói xấu trước mặt tôi em còn dám mà" Thu Phương nhướn mày
Uyên Linh nghe xong thì hoảng hồn, vội giải thích "Cô ơi hôm qua em bị khùng, à không em bị lú lẫn, em xin lỗi cô"
"Hôm qua nói sung lắm mà, còn nói là tôi cưa cẩm em, sao hôm nay tôi mới nói vài câu mà đã sợ rồi" Thu Phương cười cười
Nếu lúc này có 10 cái quần, Uyên Linh sẽ đội bằng hết 10 cái quần ấy lên đầu. Uyên Linh nắm tay cô, kéo lại phía mình "Cô ơi em xin lỗi em hong có dám nữa đâu"
Thu Phương hơi hốt hoảng, nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm của mình, cô liền giật tay lại, nắm lấy cổ tay Uyên Linh "Tí nữa reng chuông em lên lớp phụ tôi bưng đồ, em thử giả vờ không nghe nữa coi, xem tôi xử lý em thế nào"
Uyên Linh sợ tái xanh mặt mày "Em hong dám trốn nữa đâu cô, tí nhất định em sẽ lên"
Thu Phương ép sát vào mặt Uyên Linh "Biết điều gặp nhiều may mắn nha em". Rồi cô quay người đi ra phía cửa
Mồ hôi của Uyên Linh tuôn ra như tắm, ai không biết chắc sẽ tưởng cô mới đi Suối Tiên về. Cô thầm nghĩ
*Vũ trụ ơi người thật tàn nhẫn. Rõ ràng là con xin người 1 anh trai cao to, đẹp trai nhà giàu. Sao người lại ban cho con cái người phụ nữ độc ác này*
--------
*reng reng reng* ( tiếng chuông trường)
"Cái bà này, thật là biết cách hành người khác" Uyên Linh vừa đi lên lớp vừa nói xấu ai đó
"Ủa Linh, sao mày không nằm ở dưới cho đỡ mà lên đây chi, mày lên lấy cặp hả, hay để tao lên lấy cho" Quốc Thiên, bạn cùng lớp với Uyên Linh chạy lại hỏi han cô
"À, tao lên có chút việc, không sao đâu" Uyên Linh cười tươi
"Vậy thôi tao về đây, cần gì cứ alo cho tao, bảo đảm có mặt trong vòng 30 giây" Quốc Thiên gãi đầu cười
"Ê thằng nhóc, đi net không lo, lo đi tán gái hả mậy" Phong chạy từ cầu thang xuống vỗ vai Quốc Thiên
"Haha, thôi tao đi trước đây" Uyên Linh cười rồi rời đi
Leo 3 tầng lầu cuối cùng Uyên Linh cũng lên được tới nơi, cô thở như trâu
Thu Phương nhìn thấy Uyên Linh, khẽ nhếch mép "Lên rồi à"
Uyên Linh nở nụ cười không hề giả trân rồi đi vào lớp
*Reng reng reng*
"Alo tao nè"
"Mày đâu rồi" Diệp Anh thở gấp, dường như cô đã chạy đi kiếm Uyên Linh rất lâu
"Tao lên lớp có tí việc"
"Lấy cặp hả ba"
"Hong hong* Uyên Linh dè dặt nhìn Thu Phương, rồi hạ nhỏ giọng xuống "Bả kêu tao lên bưng đồ phụ bả, đm tính trốn mà bả đe dọa tao quá tao rén không dám trốn mày ơi"
"Hahahhaaha"
"Cười cc đồ bạn tồi"
"Đó là cái giá mà mày phải trả, ê mà vậy tao lấy xe về trước nha ba, nhà có việc"
"Đi đi má, tí tao bắt grab cũng được"
"Ok cúp đây, chúc cưng sống sót qua hôm nay"
Uyên Linh chưa kịp chửi lại thì Diệp Anh đã tắt máy cái rụp. Sau đó Uyên Linh cất đồ vào cặp, đeo cặp rồi chạy lên bàn giáo viên "Cô ơi cô cần em bưng cái nào"
"Cái này hơi nặng, mấy người bưng nổi không" Thu Phương không thèm ngước lên nhìn Uyên Linh
"Trời, em lật cái trường này lên còn được chứ dăm ba cái này"
"Hả?" Thu Phương ngước lên nhìn Uyên Linh
"Dạ...dạ ý em là nổi á cô" Uyên Linh biết xém xíu nữa mình đã được gặp tổ tiên
"Ừa...vậy em bưng cái này đi" Nói rồi Thu Phương đặt lên tay Linh một xấp tài liệu
Uyên Linh vui gần chết, cuối cùng cô đã sắp thoát khỏi người phụ nữ nhẫn tâm này rồi "Cô ơi vậy em đi trước nha cô"
"Khoan đã"
"Dạ??"
"Đợi tôi đi chung đi"
Uyên Linh lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn Thu Phương "Bộ cô sợ ma hả cô"
Thu Phương nghe xong liền bật cười "Khùng, tôi kêu em đi theo để tôi chỉ cho em cách để xấp này vô tủ, chứ em để lung tung tôi lại mắc công xếp lại"
"Dạ cô"
2 cô trò cùng đi với nhau
"Nè Linh"
"Dạ??" Uyên Linh quay sang nhìn Thu Phương
"Hôm qua nói chuyện với em, tôi thấy em hoạt bát lắm. Sao nay trầm tính thế"
Nhắc tới chuyện hôm qua, Uyên Linh lại muốn đội quần lên đầu
"Hôm qua nhân cách thứ 2 của em nó trỗi dậy á cô" Uyên Linh cười nói
Thu Phương không thèm trả lời lại. Rất nhanh cả hai đã đi tới phòng giáo viên
"Em để vô đây" Thu Phương gõ gõ vào tủ
"Dạ cô"
"Em về nha cô, bái bai cô"
Còn chưa đợi Thu Phương phản ứng, Uyên Linh đã chạy vọt thẳng ra ngoài. Sau khi ra đến cổng, cô thở phào nhẹ nhõm như mới trút được gánh nặng. Sáng giờ Uyên Linh chưa ăn gì, tự nhủ sẽ thưởng cho bản thân một tô phở thật ngon.
*Ủa chết cha, cái bóp để quên ở nhà rồi* Uyên Linh đọc thoại nội tâm, không quên gõ đầu mình một cái
Hồi nhỏ Uyên Linh rất hay nhịn bữa sáng, vậy nên dạ dày có chút không tốt. Chỉ cần nhịn ăn quá buổi sáng một chút, bụng cô sẽ đau quặn lại. Uyên Linh cảm thấy cơn đau như ùa tới, đau đến mức đứng không vững, phải ngồi tạm vào gốc cây
*Không được, mình phải gọi con Diệp Anh*
"Alo gì vậy má"
"Mày đang đâu vậy Anh" Uyên Linh đau tới mức nói không ra hơi
"Tao đang chạy về quê, bà tao đang bệnh. Mà mày sao đấy, nghe giọng yếu xìu thế"
"À...à không, tại tao phụ bả nên tao mệt. Thôi tao cúp nha, tí về coi tình hình của bà sao rồi nhắn tao á"
"Ok ok, bai nha"
Uyên Linh bỏ máy vào cặp. Cô chỉ có thể ôm bụng, hi vọng một chút hơi ấm từ tay có thể làm dịu cơn đau
Từ phòng giáo viên, một bóng hình bước ra. Là Thu Phương, cô nhìn qua thì thấy Uyên Linh. Tưởng cô bé lại giở trò gì nên cũng không quan tâm lắm.
*Con nhỏ này nãy kêu về mà sao chưa về nhỉ, ra hù nó cái mới được* Thu Phương nghĩ thầm trong bụng
Càng bước tới gần Uyên Linh, cô càng thấy có gì đó kì lạ. Sáng giờ Uyên Linh chỉ cần thấy cô là thiếu điều nhỏ muốn mọc hai đôi cánh để bay xa cô cho lẹ, sao giờ chỉ ngồi im, đã vậy còn ôm bụng.
"Nè, chưa về à" Thu Phương vỗ nhẹ vai Uyên Linh
Uyên Linh nghe giọng quen thuộc, rất muốn chạy nhưng không còn chút sức lực nào "Dạ chưa"
"Nè, em bị say nắng à"
"Dạ không, em đau bụng"
Cơn đau ngày càng kéo đến nhiều hơn, đau như đau đẻ, Uyên Linh không chịu được liền ngã khuỵu xuống, may mà có tay Thu Phương
"Nè, em sao đấy, có ổn không, đừng có nói do nãy tôi nhờ em bê có xấp tài liệu mà em mệt đó nha. Thôi được rồi, để tôi dìu em vào phòng y tế" Thu Phương kéo tay Uyên Linh dậy, một tay ôm eo, một tay thì nắm cổ tay Uyên Linh
Trong khoảnh khắc đó, Uyên Linh ngửi thấy được mùi nước hoa ngọt ngào của Thu Phương. Mùi này không giống như mùi của Diệp Anh, hay của những đứa con gái khác trên lớp. *Woa mắc gì ác mà thơm dữ vậy bà nội*
"Chị, chị coi giúp em bụng con bé này bị sao với" Thu Phương nói với cô y tế
Cô y tế đi sang Uyên Linh, nhấn nhẹ vài cái vào bụng
"Ui da" Uyên Linh la lên
Cô y tế quay sang Thu Phương "Con nhỏ này nó không ăn sáng, bị đau dạ dày, cứ cho nó ăn là hết đau liền chứ gì". Nói rồi cô quay sang nhìn Uyên Linh "Mốt nhớ ăn sáng đầy đủ nha gái, để lâu nguy hiểm đó"
"Dạ cô" Uyên Linh cười mỉm
"À vậy hả, em cám ơn chị nha. Để em dắt con bé ra" Thu Phương nắm cổ tay Uyên Linh rồi kéo ra ngoài
Thu Phương nhìn sang Linh, vẻ mặt nghiêm nghị "Sao không ăn sáng hả"
"Em tính ăn, mà em để quên bóp tiền ở nhà rồi" Uyên Linh ôm bụng, nhăn mặt lại
"Mới ngày đầu đã làm phiền nhau" Thu Phương nói xong thì lôi Uyên Linh đi ra bãi xe
*Hứ, tui mới là người phải nói câu đó đó. Mới ngày đầu đã bóc lột sức lao động người ta* Uyên Linh hậm hực trong tâm
Thu Phương đề máy xe lên, quay ra nhìn Uyên Linh
"Không lên xe à"
"Dạ??"
"Lên xe lẹ đi, tôi chở đi ăn"
"Mà em đâu có tiền đâu cô" Uyên Linh mở tròn mắt nhìn Thu Phương
"Cho em mượn, mai trả tôi gấp đôi"
"......"
"Không lên chứ gì, vậy thôi"
"Khoan khoan cô, để em lên"
_________
mấy ní có thích loại truyện cutii hài hài, kiểu happyending ko hay thích ngược lên ngược xuống kiểu huhuending? cmt cho toi biết gu của mấy ní với nhá...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip