Chap 6

*Reng reng reng*

"Haizzzz...lại phải đi học, mệt thế không biết" Uyên Linh ngồi dậy tắt báo thức, nheo mắt lại xem coi là mấy giờ

"Đm chết tôi rồi, nhớ rõ ràng hôm qua đặt 5:30 mà, sao thành 6:30 thế này" Uyên Linh la lên rồi chạy vào phòng tắm.

10 phút sau

"Hay thế, còn dư hẳn 20p. Dư sức chạy tới trường." Uyên Linh đeo cặp dắt xe ra cổng rồi khóa cửa cổng lại. Bắt đầu làm 1 racing girl chính hiệu. Cô chạy đến cổng trường, xem lại đồng hồ "6:55, hên dữ vậy ta"

Chưa kịp chạy vô cổng thì cô bị một chiếc xe khác chặn đầu

"Ê ê gì vậy, văn hóa xếp hàng đâu bạn gì ơi" Uyên Linh tính combat người đó, nhưng nhìn kĩ lại thì chiếc xe này có vẻ quen quen

"Tôi thích chen đó, em làm gì tôi?"

Giọng Thu Phương văng vẳng, rồi cô chạy xe thẳng vào trường

Uyên Linh ngớ người *Má sao gặp bà này quài ta, hay bả chơi ngải mình* Đang chuẩn bị chạy xe vô, thì chuông trường vang lên *Reng reng reng*

Thầy giám thị bước ra "Ai chưa vào cổng trường được tính là đi trễ, từng người đọc tên để tôi ghi lại báo giáo viên chủ nhiệm"

*Má lần này thảm rồi, tất cả là tại bả. Nếu không đụng bả là mình không bị tính trễ rồi* Uyên Linh nhăn mặt suy nghĩ

Uyên Linh sau khi bị thầy giám thị chửi một trận thì cũng đã được đi vào trường. Leo 3 lầu cầu thang mệt gần chết, cuối cùng cũng tới lớp

"Em thưa cô" Uyên Linh chạy lại chào Thu Phương

"Lí do đi trễ là gì?" Thu Phương không thèm nhìn Uyên Linh, tiếp tục ghi bảng
*Là do bà chặn xe tui chứ gì* Uyên Linh chỉ dám suy nghĩ trong đầu

"Nói !!"

"Dạ...dạ em đặt sai báo thức...em xin lỗi cô"

"Cuối giờ ở lại gặp tôi, về chỗ đi" Từ đầu đến cuối, Thu Phương không thèm nhìn Uyên Linh lấy một cái

Uyên Linh chỉ biết chạy về chỗ ngồi của mình. Đây là lần đầu tiên cô thấy Thu Phương dữ như vậy, cảm giác sợ hãi lập tức đeo bám Uyên Linh.

Cứ vậy cho đến giờ ra chơi, Diệp Anh chạy lên bàn Uyên Linh

"Mắc gì đi trễ vậy má, tao thấy bả nạt mà tao sợ giùm mày"

"Tại sáng tao dậy trễ, tính ra không có trễ đâu, mà tự nhiên bả chặn đầu xe tao nên tao mới vô trễ chứ bộ" Uyên Linh ôm quanh bụng Diệp Anh

"Thôi thôi được rồi, kệ bả đi. Tao thấy bả cũng hiền, chắc không sao đâu"

Uyên Linh bĩu môi "Bả mà hiền. Mà thôi kệ bả đi, mình đi ăn chứ tao đói quá rồi"

"Ok đi má" Diệp Anh kéo tay Uyên Linh xuống cầu thang. Hai đứa mua hai hộp cơm tấm rồi ngồi vô bàn ăn

"Trời má, cơm ở trường này ngon hơn trường cũ gấp 188 lần" Uyên Linh vừa ăn vừa nói

"Ừa ngon thiệc, topping quá trời luôn"

"Mà mày với Thùy Trang sao rồi" Uyên Linh nhìn Diệp Anh với ánh mắt nham hiểm

"Hả...hả, sao cái gì" Diệp Anh ngại ngùng không dám nhìn Uyên Linh

"Chưa có tiến triển gì hả, lề mề" Uyên Linh bĩu môi

"Mày ăn lẹ đi, nói lung tung"

"Lung tung mà cô đỏ hết cả mặt rồi kìa cô gái ơi" Uyên Linh bụm miệng cười

Hai cô gái vừa ăn, vừa cười cười nói nói, không hề để ý rằng từ nãy đến giờ có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo hai người

Sau khi ăn xong, cả hai nắm tay lên lớp. Thời gian cứ thế trôi qua, chuông trường lại reo lên báo hiệu cho việc đã hết tiết 5

"Yayayaya, cuối cùng cũng được về" Một đứa trong lớp la lên

"Ê đi ăn chè bưởi đi tụi bây"

"Ê được đó, gần trường mình có quán chè bưởi ngon lắm"

Thùy Trang bước đến bàn của Diệp Anh "Anh ơi, hôm nay cậu chở tớ về được không"

"A được chứ. Trang đợi tớ cất đồ cái" Diệp Anh nhìn Thùy Trang rồi cười. Uyên Linh thấy thế cũng vội đi xuống chỗ Diệp Anh châm chọc "Nhìn mặt háo hức vậy"

"Mày nín" Diệp Anh nhéo Uyên Linh

"Trang à, cậu phải cẩn thận, nhỏ này coi vậy chứ nó nguy hiểm lắm" Uyên Linh nói nhỏ vào tai Thùy Trang

Diệp Anh đánh vào vai Uyên Linh "Sao suốt ngày nói xấu người tốt vậy hả"

"Nói đúng chứ nói xấu hồi nào, Trang à cậu phải hết sức cẩn thận"

Thùy Trang đứng cười khúc khích làm Diệp Anh quê gần chết

Thu Phương từ đâu bước thẳng vào lớp "Bạn Uyên Linh, xuống phòng giáo viên gặp tôi" rồi lập tức đi ra

"Hahahahah, cho dừa mày" Diệp Anh cười vô mặt Uyên Linh lộ vẻ đắc ý

"Đm hong biết sống sót qua nổi đêm nay không nữa. Thôi bái bai Trang nha tui đi trước"

"Ò bái bai bà, chúc bà may mắn" Thùy Trang cười khúc khích

"Gì mà cười quài, đi về nè" Diệp Anh nhìn Thùy Trang rồi cười mỉm
--------

"Cô ơi em xuống rồi ạ" Uyên Linh bước vô, khẽ cúi đầu

"Ngồi đi" Thu Phương đập tay vào cái ghế bên cạnh mình

"Dạ" Uyên Linh ngoan ngoãn nghe theo

"Do là lần đầu tiên, nên tôi chỉ phạt nhẹ. Chép phạt đi"

*Ủa rồi tới khúc nhẹ chưa??* Uyên Linh thầm tức trong bụng

"Dạ, mà chép mấy lần hả cô"

"Chép đến khi nào tôi đi về"

"Hả...hả??"

"Sao? Ý kiến gi?"

*Bà giết tui luôn đi, người gì ác độc vãi* Uyên Linh khóc không ra nước mắt
--------

Chẳng mấy chốc Uyên Linh đã chép xong 2 tờ giấy đôi, bụng cô đói cồn cào

"Hehe cô ơi, em đặt đồ ăn được hong chứ em đói quá à" Uyên Linh cười giả trân với cô

"Tùy em" Cô chỉ chăm chú ghi ghi chép chép cái gì đó, chẳng hề để tâm đến Uyên Linh

"Dạ vậy em ra ngoài xíu nha cô" Sợ cô đổi ý nên Uyên Linh liền chạy lẹ đi

*Haizzz, thoát khỏi cái phòng đó thật là thoải mái* Uyên Linh thở phào. Uyên Linh chạy ra khỏi cổng, đi sang bên cửa hàng đối diện mua 1 hộp cơm gà. Sau đó cô trở lại trường, đi gần tới phòng giáo viên thì nghe Thu Phương đang to tiếng với ai đó

"Anh nghĩ sao thì nghĩ"

"Anh bị khùng à"

"Thôi ngưng đi, tôi không có thời gian cãi lộn với anh đâu"

"Sao hở chút là chia tay chia tay thế nhỉ, anh trẻ con vừa thôi. Anh coi tình cảm của anh với tôi là trò đùa đấy à"

Uyên Linh thầm nghĩ chắc chắn là bả đang cãi lộn với người yêu, đây chắc là cái giá mà người phụ nữ độc ác đó phải trả cho việc ức hiếp mình, nghĩ tới đây cô bé tự cười khúc khích, giống bị khùng ghê!

Thu Phương lúc này đập bàn đập ghế, Uyên Linh sợ tí nữa cô sẽ bị phang ghế vô đầu. Nghĩ tới đây cô nổi hết cả da gà lên. Cô tự điều chỉnh lại hơi thở, lấy hết dũng cảm bước vào phòng

*Ôi má ơi lạnh lẽo vậy trời, tưởng đâu đang vô phòng máy lạnh âm 322 độ*

Uyên Linh nhìn Thu Phương rồi cười xã giao

"Ăn cái gì đó" Thu Phương nhìn Uyên Linh

"Dạ...dạ ăn cơm"

"Sao không mua cho tôi?"

"Ủa cô...nãy cô có dặn em đâu" Uyên Linh khó hiểu nhìn Thu Phương, sao con người này có thể ngang ngược tới vậy nhỉ

"Tôi giỡn tí, làm gì mặt thấy ghê vậy" Thu Phương cười nhẹ

"Có đâu cô" Uyên Linh cũng cười lại, thầm chửi trong bụng *Đồ ngang ngược, xía*

"Linh à" Thu Phương nhìn thẳng vào mắt Uyên Linh

"Dạ cô" Uyên Linh ngượng ngùng, nhưng cũng nhìn lại. Lần này cô không còn né ánh mắt của Thu Phương

"Em với Diệp Anh..."

"Em với Diệp Anh sao cô??"

"Em với Diệp Anh đang yêu nhau à"

Uyên Linh nghe tới đây thì bị sặc, cô ho liên tục

"Khụ khụ khụ"

"Nè, em sao vậy"

"Trời, cô nói gì vậy cô. Em với nó chỉ là bạn thôi à"

"À vậy hả, tại tôi thấy em với Diệp Anh suốt ngày nắm tay nắm chân nhau"

"Có chết em cũng hong thèm nó nữa"

"Thật vậy sao?"

"Thật chứ cô, với nó cũng đang thích người kia rồi. Không bao giờ có chuyện em với nó yêu nhau đâu"

"Ồ, ăn lẹ đi nói nhiều quá". Thu Phương xoay lưng về phía Uyên Linh

*Ủa?? Rồi ai mướn bắt chuyện xong kêu người ta nói nhiều*

Ăn xong, Uyên Linh ngồi chép phạt tiếp. Vừa chép vừa tự khóc thương cho số phận của mình

"Thôi được rồi" Thu Phương gõ bàn

"Yay, em chép muốn rụng tay luôn á" Uyên Linh chỉ vào tay mình

"Cho chừa" Thu Phương cười khẩy rồi dọn đống tài liệu cất gọn vào tủ

"Vậy em về nha cô, bái bai cô" Uyên Linh vẫy vẫy tay, Thu Phương gật đầu cười

"Haizz cuối cùng cũng thoát khỏi nhà tù này rồi, thoải mái quáaaaa" Uyên Linh la lên. Cô dắt xe ra khỏi cổng, đang tính chạy về nhà thì điện thoại bỗng reo lên

"Alo Uyên Linh đáng iu của tui ơi" Diệp Anh nói với giọng đáng yêu

"Đm muốn gì nói lẹ, nghe cái giọng sao thấy sắp có điềm xui rủi quá má ơi"

"Tí mua giùm 2 ly trà đào nha"

"500k, ủa mà mắc gì uống 2 ly dữ vậy ba"

"Không, có phần Trang nữa đó"

"Ủa, sao kêu chở nhỏ về nhà"

"Có chút chuyện nên Trang phải qua nhà tao, tí mới về được"

"Có mùi mờ ám" Uyên Linh cười khúc khích

"Người tà răm luôn có quỷ theo sau, cẩn thận ma bắt mày đó"

"Tự ra mua đi má"

"A xin lỗi chị đẹp nha, chị mua xong chị ship qua nhà hộ em luôn nhóe"

"Lát chuyển khoản 500k nha cám ơn"

"Có 5 ngàn nè lấy hông"

"Giữ xài đi má"

"Nhớ mua nha con quỷ"

"Biết gòi biết gòi, để yên cho tao đi về coi." Uyên Linh tắt máy, cất điện thoại vào túi.

Cô chạy xe vào một con hẻm nhỏ, trùng hợp thấy Thu Phương và người yêu Thu Phương

*Á à có chuyện xem rồi, phải đứng nép vô hóng mới được* Uyên Linh bụm miệng cười

"Em, cho anh xin lỗi mà" Anh chàng kia nói với giọng nài nỉ

"Anh né ra cho tôi đi về" Giọng Thu Phương bực dọc la lên

"Tôi nhịn cô đủ rồi nha, tôi đã xuống nước đến như thế mà cô còn không biết điều à ??" Anh chàng kia đập mạnh vào yên xe

*Holly sh**, gay cấn vậy sao. Đi học về mà cũng có drama để coi, quá đã* Uyên Linh thầm nghĩ

"Tôi mới là người phải nói câu đó nhé. Anh ghen tuông vô lý, tới cả người yêu...à không, học trò của tôi mà anh cũng ghen cho được. Anh bị khùng à??" Thu Phương ngước cổ lên, tỏ vẻ không hề sợ sệt trước người đàn ông này

"MÀY NÓI AI KHÙNG ?? HẢ ?? MÀY NÓI AI" Người đàn ông bỗng dưng hét lên rồi áp sát vào người Thu Phương, cô dần dần lùi lại phía sau

"Anh đứng yên ở đó cho tôi, đang nói chuyện đàng hoàng mà anh làm cái gì vậy hả??" Giọng cô run run

"Tao thích thế đấy, mày làm con m* gì tao? HẢ" Người đàn ông ngày càng ép sát lại

Uyên Linh thấy tình hình ngày càng không ổn, liền cảm thấy muốn chạy ra giúp đỡ

"Ê anh kia, anh làm cái gì thế" Sự xuất hiện của Uyên Linh khiến cả 2 người kia đều bất ngờ

"Linh, sao em lại ở đây ??" Cô xua xua tay, như đang muốn đuổi Uyên Linh đi

Linh quay sang nói nhỏ với Thu Phương "Cô ơi em ra làm màu vậy thôi chứ em hong có biết đánh lộn đâu cô ơi, giờ sao cô"

Thu Phương nghe xong thì bật cười, không quên gõ đầu Uyên Linh một cái

"Con ranh, mày né ra một bên, đây đ** phải chuyện của mày" Người kia đẩy Uyên Linh ngã thẳng xuống đất

Thu Phương thấy vậy liền chạy ra đỡ Uyên Linh đứng dậy

"Anh bị điên à ??" Thu Phương hét lên

"Mày to mồm với ai đấy hả con kia" Anh ta từ từ nép sát lại gần Thu Phương

"Bớ...bớ người ta có người h**p d**, bớ người ta có người h**p d**" Thu Phương hét to lên.

Người dân xung quanh liền chạy ra, thấy chỉ có duy nhất thằng cha này là đàn ông, và có thêm một con bé mặc đồng phục đang ngồi dưới đất khóc. Sau đó, người thì cầm chổi, người thì cầm nồi, người thì cầm chảo rượt theo thằng cha đó

"Bà con, đánh cho nó chết đi. Đm thằng s** v**" Giọng một người trung niên vang lên

"Đúng rồi, đánh chết nó đi. Đánh cho nó gần chết rồi hẵng giao cho công an"

"Đm mày, con bé nó nhỏ thế cũng đ** tha, mày còn phải con người không"

"Mọi người ơi, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm" Người đàn ông vừa lấy tay che mặt vừa la lên

"Đánh nữa đi, đánh vô cái mỏ nó đi"
-------

Thu Phương đỡ Uyên Linh đứng dậy "Nín liền, khóc cái gì mà khóc"

"Hức..hức...hức" Uyên Linh khóc nấc lên

"Được rồi được rồi, ngoan đừng khóc" Thu Phương xoa xoa đầu Uyên Linh "Xe em đâu"

Uyên Linh chỉ tay sang góc kia, vẫn chưa ngừng khóc, khóc rất dai

"Giờ em chạy theo cô, về nhà cô băng bó cho. Chứ để vầy là sẹo chết"

Uyên Linh gật đầu, vẫn chưa nín khóc, khóc ác liệt thiệt chứ

Thu Phương xoa đầu Uyên Linh, rồi leo lên xe "Đi em, nhớ bám sát cô nha"

Uyên Linh gật đầu, theo sát phía sau Thu Phương để ra khỏi cái con hẻm bất ổn đó.

"Ủa...con bé ngồi khóc ở đây đâu rồi" Một người chỉ tay vô chỗ Uyên Linh ngồi hồi nãy

"Chắc nó sợ quá nó trốn rồi" Người phụ nữ trung niên nói với giọng xót xa, không quên quay lại đạp thêm vài cái vào người thằng cha kia

"Được rồi, đánh nữa nó chết, kêu công an xuống đi, nói là nó dí theo ăn cướp bị cướp đánh"

"Ừ vậy để tôi cho, mọi người cứ vào nhà đi. Chứ đứng đông mấy chú lại nghi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip