extra2. của chúng ta

❗dưới 18 tuổi đi ra chỗ khác chơi.

_

Một, cái áo đó nóng mắt thật. Sơn Thạch nhìn cổ áo lụa đổ dài mềm mại trên lồng ngực vốn vẫn luôn nằm gọn trong vòng tay hắn, để mở vài cúc áo đầu làm lấp lửng da thịt, khiến cho mỗi lần Trường Sơn xoay đầu, chiếc cổ cao phơi ra trước bao nhiêu người giống như gõ vào tâm trí hắn một cái thật vang.

Hai, đôi tay đó không nên trông mời gọi đến thế. Rồi ánh mắt hắn lướt xuống những khớp ngón tay gầy đang ôm lấy chân đế ly vang. Chất lỏng đỏ gạch sóng sánh cùng màu với màu áo anh, Sơn Thạch thấy mình chuếnh choáng không biết là vì điều gì.

Và ba, ánh nhìn đó không nên dành cho nhiều người như vậy. Trường Sơn uống được nhiều, đô bất tử, nhưng ánh mắt ướt và mềm hẳn ra sau vài ly rượu là cách anh hay nuông chiều cảm xúc của chính mình. Và mặc dù Sơn Thạch yêu chết cái điều đó, nhưng người của mình thì đến ánh mắt cũng phải thuộc về mình, hắn vẫn hay nghĩ thế nhưng không nói ra vì anh không thích. Cơ mà với trường hợp anh cứ lượn lờ qua lại với tình trạng này thì Sơn Thạch không chắc hắn có thể giữ mình được lâu.

Giữ mình, cái nghĩa chúng ta đang nghĩ đấy.

Ba điều Sơn Thạch chưa kịp tiêu hoá trong cái tình trạng thiếu tỉnh táo này sớm hoá thành ba bước sải chân đuổi theo khi thấy người kia chân thấp chân cao tiến về sảnh chờ thang máy, khuất sau bức tường chia gian phòng ra làm hai nửa. Không mất quá lâu để bắt kịp Trường Sơn, hắn vòng một tay ôm lấy eo kéo anh về phía mình, chân đi song song, nghiêng đầu ghé sát tai anh thầm thì,

"Em như này là không công bằng."

Trường Sơn giật nảy một cái khi hắn ôm lấy mình từ phía sau, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc thì an tâm ngả nghiêng vào vòng tay rộng lớn và luôn nóng ấm ấy. Anh vừa vặn tựa đầu vào vai người kia, liếc mắt nói giọng trêu chọc,

"Như nào là không công bằng cơ?"

"Em đẹp."

Trường Sơn đứng phắt lại. Anh hất tay Sơn Thạch ra, xoay người sang đứng đối diện rồi đưa hai tay ôm lấy mặt hắn, nhìn từ trên xuống dưới như đánh giá.

"Xỉn hả?"

Sơn Thạch nhìn người kia tay chân mềm rũ đang ấm dần lên nhờ hơi men, ánh mắt giả vờ soi xét mình nhưng không giấu được sự dịu dàng thì chính thức chịu thua. Hắn nắm lấy eo anh, không mất nhiều thời gian để tìm được điểm tựa ở bức tường trên lối đi hẹp. Lưng Trường Sơn chạm vào nút bấm thang máy, mũi tên chuyển màu đỏ, trong đầu Sơn Thạch nảy ra một ý tưởng không mấy hay ho.

Hoặc là rất hay ho, hắn muốn tin là vậy.

Bảng điện tử chậm chạp nhảy số như cái cách Sơn Thạch vừa hôn vừa cắn lên vành tai anh, tay mân mê eo anh, chiếc áo sơ mi lụa nhàu nhĩ trong từng cái siết, xộc xệch hơn sau từng hơi thở hắn phả vào tai.

Trường Sơn cảm nhận đỉnh đầu người kia hôn cùng khắp như nếm từng tấc trên khuôn mặt mình thì bật cười, đưa tay lên níu lấy cổ áo hắn. Anh giật mình khi hắn luồn hẳn tay vào bên trong áo rồi để lại dấu móng tay trên hõm lưng anh, còn dưới đôi chân đang chật vật để giữ thăng bằng, anh cảm nhận được thứ gì đó không đứng đắn, trồi lên như cái ý tưởng lén lút hôn hít sờ soạng dẫu phía ngoài kia có biết bao nhiêu người.

"Ê, hư nha."

Sơn Thạch chưa kịp xơ múi cái cổ ngon lành cả đêm nay của người yêu đã phải dừng lại một nhịp, ngước nhìn anh bằng đôi mắt hỗn loạn cảm xúc.

Điều thứ tư, đôi môi này tốt nhất là nên được trưng trong tủ kính. Những nụ hôn rơi trên yết hầu rồi hõm vai, Sơn Thạch để chút lý trí cuối cùng của mình ngăn hắn day cắn để vẽ vài dấu hôn nổi bần bật trên chiếc canvas kiêu kỳ này. Mỗi cái hôn là một lần gằn giọng em-làm-hư-anh, Trường Sơn không còn muốn đôi co mà dần thuận theo dẫn dắt của cái người tứ tuần đến nơi mà máu chiếm hữu vẫn xộc lên đầu rồi mất kiểm soát như mấy đứa trai mười tám.

Cửa thang máy mở ra, Sơn Thạch kéo anh vào bên trong mà không cho phép đôi môi anh rời khỏi môi mình dù chỉ một giây. Từ cái hôm hạ mình vòi vĩnh hắn dừng hút thuốc vì không thích cái vị khói nhạt nhoà vương trên lưỡi, Sơn Thạch đã thật sự tìm cách để chiều lòng anh. Trong túi sau hôm đó lúc nào cũng có vài thanh kẹo cao su Thạch hay nhai để qua cơn buồn miệng, vô tình làm khuôn miệng nóng rẫy ám thêm hương bạc hà the the. Tổ hợp hương vị đó Trường Sơn lại nghiện vô cùng, mỗi khi hôn trong lòng dâng lên cảm giác muốn nếm từng chút một để hương vị ngon lành ấy tan ra, thấm vào môi lưỡi và xoá sạch lý trí. Trường Sơn hài lòng với suy nghĩ ngoan thật đấy, vòng tay câu lấy cổ hắn, tạo thành giao điểm mới giữa hai người. Sơn Thạch không còn phải giữ lấy người kia thì thuận tay bấm nút lên tầng cao nhất.

"Biết đang ở đâu không mà tự dưng làm loạn vậy, Thạch?"

Bữa tiệc mừng ra mắt phim mới lần thứ n trong sự nghiệp của đạo diễn Neko Lê cũng không còn điều gì quá bất ngờ, trừ nơi được chọn để tổ chức và cái người đi cùng anh là kiến trúc sư trưởng của nơi được chọn đó. Giới mộ điệu nghe tin bàn tay của đạo diễn đã có người nắm lấy rồi cũng xì xào bàn tán được một thời gian, nhưng chưa ai nghĩ người đứng cạnh đạo diễn cũng phong độ và quyền lực đến vậy. Mỗi lần tiếng chạm ly với đối tác vang lên là một câu hỏi về cái người đứng ở góc phòng nhưng mắt không bao giờ rời khỏi anh, vậy mà đạo diễn suốt đêm nay cũng không giấu đi được nụ cười tự hào.

Anh sẵn sàng cho việc sớm mai mình sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trên một trang tin nào đó rồi, cũng đã sẵn sàng để người ta hỏi nhau về việc đạo diễn ăn nằm với đại gia nên mới sớm thành công thế hả. Chỉ là đâu có ai biết vị đại gia đó cả tháng nay ôm chân đòi đạo diễn dắt đi ra mắt phim, sẵn ra mắt quan viên công chúng luôn vì không chịu nổi cái cảnh ra đường không được nắm tay vì chưa có danh phận, chưa được công khai. Đêm trước bữa tiệc nằm ôm nhau ngủ, Trường Sơn tưởng tượng tới cảnh mình bị bêu tên khắp mạng xã hội rồi khoái chí cười, hôn lên đỉnh đầu Sơn Thạch đang chui vào lòng như cún nhớ hơi chủ. Anh tự tin vào chính mình vô cùng, bởi ai bao nuôi ai thì chưa chắc đâu.

Đã dặn dò tệp đính kèm là bữa tiệc hôm nay là của anh, anh cũng mong muốn người ta chú ý hơn vào bộ phim chứ không phải chuyện tình cảm cá nhân, dẫu đời tư của đạo diễn nếu không phải dính tới diễn viên chính thì cũng không phải miếng mồi ngon để báo giới quan tâm. Cái đêm kéo nhau ra về ngay khi vừa phát biểu cảm ơn xong trôi qua vừa đủ lâu, giờ đây anh ngại phải chia sẻ người của mình cho người khác biết chứ không hẳn là sợ người ta xâu xé mình.

Vậy mà tệp đính kèm cũng không biết thân biết phận mà lôi nhân vật chính đi mất khi tiếng nhạc còn chưa kết thúc.

"Trả lời em coi. Rồi chui vô thang máy không sợ người ta bắt gặp hả? Tui là đạo diễn có tiếng đó nha?" Trường Sơn vỗ lên má hắn, con người vẫn chưa dứt môi ra khỏi da thịt mát lạnh của anh như thể nghiện ngập đến nơi.

Sơn Thạch nghe vậy như bị chạm tự ái. Hắn kéo anh lại phía mình, một tay chống bên cạnh như giam cầm anh trong lồng ngực.

"Tiệc của em nhưng là nhà của anh. Thang máy private, lên tầng cao nhất là penthouse, được cấp thay cho tiền vẽ nhà. Trả lời vậy được chưa?"

Sơn Thạch vừa nói vừa hôn lên cổ rồi liếm lên chính vết hôn mình vừa để lại. Trong não Trường Sơn có tiếng tắt phụt, không biết là vì tức giận con cún to đùng không nghe lời hay vì nhớ ra sự thật tên này giả nghèo giả khổ để làm nũng vòi vĩnh chứ chả sợ thiếu ăn bao giờ.


Cửa thang máy mở ra dẫn thẳng vào phòng khách, mùi gỗ của nội thất mới hăng hắc xộc vào mũi làm Trường Sơn bất giác chảy nước mắt. Hôn lên cả mi mắt anh lẫn nuốt vào cái vị mặn mặn chan chát, Sơn Thạch nghĩ mình sẽ phát điên mất thôi.

Trường Sơn chưa từng dám tưởng tượng đến cảm giác nào có thể hạnh phúc hơn sau ngày anh cầm chiếc cúp tôn vinh chính mình, khi anh biết rốt cuộc mình cũng có thể bỏ lại quá khứ đau thương phía sau mà sống tiếp. Đó là trước khi anh nhận ra mình đang được bao bọc trong vòng tay người kia, áo sơ mi xộc xệch không che chắn được những dấu hôn đỏ rải lên khắp thân thể, tầm nhìn mờ nhoè cả đi vì nước mắt và cảm giác vỡ oà đầy ứ trong lòng. Hạnh phúc chất chồng trong những va chạm chân thực nhất của da thịt, trong những giọt mồ hôi tuôn lên cổ, lên vai, lên lưng anh ướt đẫm. Hạnh phúc còn tràn ra từ ánh mắt hỗn độn của Sơn Thạch cố gắng thâu tóm và giam giữ anh, trong cái siết tay chặt cứng như níu anh lại với sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại.

"Sơn."

Thạch gọi tên anh giữa những tiếng thở chất đầy nhục cảm, mỗi lần như thế anh chỉ có thể đáp lại bằng đôi môi run rẩy giữa những nụ hôn lộn xộn, vài lần không tự chủ được mà cắn lấy môi dưới hắn, những điều mà thật ra Sơn Thạch cũng chẳng lấy làm phiền hà.

Đừng nhìn người khác như thế. Và cũng đừng để lọt vào tầm mắt người khác với vẻ ngoài như thế. Trường Sơn ngụp lặn giữa bể cảm xúc, nghe tiếng được tiếng mất, chỉ kịp bắt lấy những chữ đừng của Sơn Thạch mà khảm vào trí nhớ.

Chỉ nhìn anh, chỉ nắm tay anh, chỉ hôn mỗi anh thôi, có được không?

"Chứ- em làm gì- có ai khác?" Câu từ vỡ vụn chật vật thoát ra khỏi đôi môi, Trường Sơn nhíu mày, cấu chặt lấy bắp tay Sơn Thạch khi cơn đau cuối cùng tựa sóng biển đánh vào tâm trí. Ký ức cuối cùng đọng lại trong anh là cái ôm nóng như đổ lửa của Sơn Thạch và ba chữ anh-yêu-em khoan khoái thả vào bên tai; và rồi anh thả mình, trôi vào giữa miền mênh mông của khoái cảm và để thương yêu đốt cháy chính mình.


Khi Trường Sơn tỉnh giấc, đường phố ngoài ô cửa kính đã bớt đi nhiều ánh đèn lung linh. Anh nằm trong vòng tay Sơn Thạch, giữa hai lồng ngực trần trụi không còn khoảng cách, đến mức anh nghe thấy rõ từng nhịp tim đều đặn đập lên ngực phải của nhau. Nhìn quần áo vương vãi trên sàn còn hai người chui rúc trong một tấm chăn mỏng, lại còn quấn nhau trên sô pha chứ chẳng phải giường êm nệm ấm gì, Trường Sơn thấy hơi buồn cười. Hoá ra thú vui của người giàu cũng chỉ đến mức này là cùng, cái ngày còn lấy thuốc lá đâm vào tay để tìm cảm giác tồn tại anh chưa dám nghĩ tới.

"Nghĩ gì đó?" Sơn Thạch nói, mi mắt vẫn nhắm, giọng khàn hẳn đi.

"Nghĩ là không biết khách ở tiệc sẽ thấy sao khi chủ tiệc biến mất để chơi đùa cùng trai trẻ đây. Đang sợ mai lên báo quá." Trường Sơn rướn người hôn lên cằm hắn rồi bật cười.

"Sao lại là trai trẻ? Anh thích làm đại gia bao nuôi đạo diễn hơn."

"Cũng không phải là không nghĩ tới. Nhưng mà vừa rồi thấy cưng chưa đủ trình làm đại gia bao nuôi đâu, nhóc ơi."

Sơn Thạch bật dậy, một lần nữa dùng cả hai tay và ánh mắt giam lấy anh, cơn ghen trong lòng cháy thành tro khi nãy chực chờ một đốm lửa nổ ra để mà bùng lên lại.

"Ê, này. Em giỡn." Trường Sơn hoảng hốt đưa hai tay làm dấu X trước ngực, anh biết xương cốt mình khó mà chịu nổi với con người máu nóng đang dồn lên não này.

"Trả lời anh đi." Người phía trên hạ giọng, không còn đùa giỡn.

"Cái gì cơ?"

"Đừng nhìn người khác, đừng để người khác nhìn. Chỉ nhìn anh, chỉ nắm tay anh, chỉ hôn mỗi anh..."

Trường Sơn lại khó hiểu lần nữa. Kể cả là trong cơn chuếnh choáng nhất của tâm trí anh cũng biết mình sẽ trả lời hắn rằng anh làm gì còn ai nữa mà để vào lòng? Kể cả là quá khứ, kể cả trong những ngày êm đềm hiện tại? Sơn Thạch muốn hỏi lại để xác nhận điều gì đấy?

"...cả đời, được không?"

À, vụ này thì mới...

Trường Sơn thấy tim mình vọt lên tận cổ khi không biết Sơn Thạch lấy từ đâu ra chiếc hộp nhung đen vuông vức nằm gọn trong bàn tay.

"Ê, Thạch-"

"Trả lời anh đi." Hắn lặp lại lần nữa, hơi thiếu kiên nhẫn, khác cái cách hắn đã luôn đối xử với anh. Bên trong hộp là chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng bóng loáng. Ánh đèn nhạt nhòa ở cửa thang máy không đủ chiếu đến chỗ hai người, anh chỉ có thể thấy thấp thoáng tia sáng lóe ra từ chiếc nhẫn, và ánh mắt Sơn Thạch như gom hết sao trời ngoài kia để cùng hắn chờ câu trả lời từ anh.

"Nếu em từ chối thì sao?"

"Em sẽ không." Sơn Thạch vội vã trả lời, nửa muốn khẳng định niềm tin của hắn, nửa như cố chấp vào cái niềm tin vốn chưa từng được anh xác thực ấy.

Nhưng may cho Sơn Thạch là hắn đã đúng. Và đó là lý do anh để lại cho hắn khoảng lặng để mà nói tiếp.

"Anh xây nhà còn em thì làm phim, anh biết ngoài kia người ta bảo mình chẳng liên quan gì đến nhau cả. Nếu có thì sẽ bao nuôi nhau gì đó, anh biết mình giàu thật nhưng mà nghe nhiều cũng chán."

Trường Sơn tặc lưỡi, tự tin gớm.

"Nên mình dùng cách khác để có liên quan với nhau đi. Về chung một nhà với anh đi, em."

Nối kết của mình sẽ là đôi tay đan vào nhau, những cái ôm, những cái hôn. Những ngày rong ruổi với sự nghiệp, rồi những đêm dài ngắn nằm trong vòng tay nhau, những đêm như thế này. Hay thiêng liêng hơn nữa - một sinh mệnh bé nhỏ mang trong mình linh hồn được gộp lấy từ hai mảnh linh hồn không ngừng hướng về nhau, là kết tinh cho thời gian đã qua và hiện thân cho tương lai của cả hai.

Về với nhau, để có liên quan đến nhau, để từ "anh và em" có thể đường hoàng biến thành "chúng ta".

Trường Sơn nghĩ mình đã trao hết mọi thứ của mình cho người này rồi, nhưng nghe những lời như thế anh vẫn cảm thấy rung động khôn xiết. Tự dưng anh ước gì mình của quá khứ cũng sẽ nghe được những lời này, để biết rằng sẽ luôn có một người dù ở đâu, dù ở dòng thời gian nào cũng luôn sẵn sàng đưa tay ra chờ mình đến nắm lấy.

"Là người khác mà được cầu hôn trong tình trạng như này thì anh đừng hòng nhìn thấy mặt em nữa."

Sơn Thạch bối rối khi nhận ra anh nói đúng. Đã chuẩn bị cho cái khoảnh khắc này từ lâu rồi nhưng tự dưng vội quá hóa khờ, giờ lại thấy thẹn, Sơn Thạch luống cuống muốn tìm cách đào hố tự chôn chính mình.

Nhưng mà chưa kịp làm thì Trường Sơn đã vươn tay cầm lấy hộp nhẫn, tự mình cầm lên xem xét. Anh gật gù,

"Nhẫn hợp gu nên em bỏ qua đó. Sau này nhớ bù đắp cho người đẹp, em không cho cơ hội lần nữa đâu."

Sơn Thạch ngồi đờ đẫn.

"Không chịu đeo nhẫn cho em đi còn chờ gì nữa? Em đổi ý đó nhé?"

Sơn Thạch thấy tầm nhìn của mình nhòe đi, không biết vì nụ cười của Trường Sơn, vì chiếc nhẫn sáng chói nằm trên ngón tay hắn hôn không biết bao nhiêu lần, hay là vì cảm giác nghẹn ngào không thể gọi tên hắn chưa từng trải qua trong đời. Thế giới ngoài cửa kính như dừng lại vào khoảnh khắc Trường Sơn ôm choàng lấy hắn, hôn lên vai rồi thì thầm vào tai,

"Em đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip