Chap 12
Khi Jungkook tan làm, từ quán bar về nhà cũng đã hơn mười giờ. Lúc này đây cũng chả còn sức nữa, cơ thể vô cùng mệt mỏi. Hôm nay quán có rất nhiều khách nên tiến độ làm việc cũng phải tăng lên, Jungkook một mình chạy tới chạy lui bưng đồ uống cho khách, tới thời điểm hiện tại thì chân cũng như muốn nhũn ra rồi. Vào phòng là lăn ra giường ngay, ngủ một lát mới chật vật tỉnh dậy, lết xuống lầu đi tắm. Cũng chẳng còn sức nấu cơm nên đành bỏ qua buổi tối, tắm xong liền lên phòng ngồi vào bàn soạn tập sách ra học bài. Nhìn lại trong ba lô cậu mới chợt nhận ra là thiếu thiếu gì đó. À, là cuốn truyện đồng thoại lần trước cậu xếp hàng cả ngày mới mua được, nó đâu mất rồi?
Jungkook lục đục tìm muốn nát cái ba lô vẫn không thấy đâu. Sau đó cậu mới nhớ ra ban nãy trong lớp có lấy ra đọc, chắc đã để quên trong lớp rồi. Cậu ngồi đó thở dài một cái, không biết qua ngày mai liệu có bị mất không? Trong đó còn có bức hình của Taehyung nữa mà, cái đó thật sự rất quý giá đối với cậu. Jungkook thầm căn dặn bản thân ngày mai nhất định phải dậy sớm vào lớp tìm, không thì sợ sẽ bị người khác lấy mất.
Lo lắng một hồi rồi thôi, Jungkook quay lại bàn, tiếp tục làm bài tập.
Sáng hôm sau, Jungkook dậy khá sớm. Gấp gáp chạy tới trường muốn tìm sách. Cậu mở cửa vào lớp, trong lớp mới chỉ có lác đác vài người, cũng không để ý nhiều liền bước nhanh về bàn. May quá! Jungkook trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuốn sách là vẫn nằm nguyên vẹn ở đây.
Cậu đặt ba lô xuống ghế rồi ngồi xuống, lật lật quyển sách muốn tìm cái gì đó. Lật từ đầu đến cuối vẫn không thấy thứ bản thân muốn tìm, Jungkook có chút lo lắng. Bức hình chụp Taehyung... biến mất rồi. Sao có thể như thế? Jungkook cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là cậu đã kẹp vào đây khi đọc mà, sao bây giờ lại không thấy. Không lẽ hôm qua đem vào thư viện đọc đã vô tình rớt ra? Trong đầu cậu lúc này đã nghĩ ra rất nhiều giả thuyết nhưng không biết cái nào mới là hợp lý nhất. Cậu cũng không nhớ rõ lần cuối nhìn thấy tấm ảnh là khi nào nữa, chỉ biết có lẽ, tấm ảnh đó đã... thật sự mất. Lòng Jungkook dâng trào một chút tiếc nuối, tự trấn an bản thân là trong máy vẫn còn hình chụp. Lần sau khi có thời gian nhất định sẽ đi rửa ra lại. Nghĩ là thế nhưng trong tâm trí, Jungkook vẫn không khỏi khó hiểu, tấm ảnh rốt cuộc là cớ sự gì lại mất, không biết bây giờ đang lưu lạc chỗ nào.
____________________
Tiếng chuông bắt đầu reng lên báo hiệu chuẩn bị vào tiết học. Jungkook bây giờ mới để ý thấy, cái bàn cuối của dãy hai từ cửa sổ vào vẫn đang trống. Taehyung không đi học? Cậu sinh ra chút lo lắng, Taehyung sao lại nghỉ học? Bị bệnh sao? Jungkook rất muốn gọi điện thoại hỏi Taehyung nhưng lại không dám, cậu nghĩ rằng Taehyung đó giờ đối với mình bất quá chỉ là một người bạn nhậu không hơn không kém, sao có thể tùy tiện làm ra vẻ như thân thiết lắm mà gọi điện hỏi thăm được. Làm vậy rất dễ bị người khác hiểu lầm. Đợi khi Taehyung đi học lại hãy tới mà hỏi thì vẫn hơn.
Một ngày của Jungkook trôi qua thật tẻ nhạt. Vốn là ngày nào không như vậy, nhưng hôm nay thiếu đi hình bóng Taehyung, cậu lại có chút nhung nhớ. Dù là những ngày trước kia, không nói đến những ngày mà cậu và Taehyung chưa coi nhau như bạn, Taehyung có đi học chăng nữa bất quá cũng chỉ nói với cậu một hai câu khi ở trong lớp, nhiều lúc còn không có nhưng như vậy cũng đã đủ lắm rồi, ít nhất cậu cũng được nhìn thấy Taehyung. Còn bây giờ người thì không thấy, còn không biết người này tại sao lại nghỉ học khiến cho cậu càng thêm bồn chồn, lo âu. Chả biết Taehyung hắn bây giờ như thế nào.
Như mọi ngày, về nhà nghỉ ngơi một hồi Jungkook mới nhanh chóng chạy tới quán bar, bắt đầu một buổi làm việc mới. Do thấy hôm qua cậu bận rộn chạy tới chạy lui trong quán, thời gian để thở cũng không có nên hôm nay anh chàng làm cùng ca với cậu mới thấy lo lắng, đòi thay cậu làm, kêu cậu vào quầy rót rượu cho khách là được rồi. Tuy cậu luôn miệng từ chối nhưng anh chàng vẫn một mực muốn thay cậu. Còn nói nếu cậu còn mở miệng từ chối nhất định sẽ giận cậu. Jungkook đành gật đầu, vả lại nhìn thấy hôm nay cũng không đông khách lắm làm cậu bớt được phần nào áy náy.
Jungkook ở trong quầy mà chăm chỉ lau chùi những chai rượu trên kệ, khi có người gọi rượu thì lấy rót ra cho. Được hồi lâu thì có hai vị khách sang trọng bước vào. Cậu đứng đưa lưng lại nên cũng không để ý, chỉ đến khi họ bước tới quầy ngồi thì một giọng nữ lên tiếng:
- Cho chúng tôi hai ly Champagne.
- Có ngay.
Jungkook nhanh nhẹn trả lời rồi tìm rượu, vừa cầm được cổ chai trong tay thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- YoungAh, em nói xem, nơi này có phải rất náo nhiệt không?
Jungkook nghe được, tay run run, thiếu chút nữa là trượt mất chai rượu. Giọng nói đó, không phải là Taehyung sao? Hắn có phải là đang ở cùng bạn gái? Jungkook không dám xoay người lại, cầm rượu từ từ rót ra ly.
- Đến đây cùng anh vui chứ? - Giọng nói đó lần nữa vang lên.
- Anh Taehyung sao lại hỏi vậy, chỉ cần đi cùng anh là em vui rồi.
Taehyung? Đúng thật là Taehyung rồi.
Jungkook khó khăn xoay người lại thì nhìn thấy Taehyung đang cùng một mỹ nữ thân mật cười nói với nhau, tay hắn còn vòng qua eo cô gái đó, hai người ngồi sát bên nhau thật sự rất thắm thiết.
Cậu đặt hai ly rượu xuống bàn, lại để ý thấy hắn có ngước mặt thoáng nhìn cậu một cái. Jungkook không muốn để tâm, lập tức xoay người tiếp tục công việc đang dở dang.
- Anh Taehyung, sao cứ nhìn em chằm chằm thế? - Cô gái phát ra thanh âm dịu dàng hỏi.
- Em đẹp lắm.
- Nói gì vậy, mặt em đỏ lên bây giờ. - Cô gái ngượng ngùng cười nói.
- Sao nào, anh đã khen rồi đấy, đáp trả anh đi chứ. - Taehyung miệng thì nói nhưng mắt lại có vẻ như đang nhìn nhìn bóng lưng ai đó. Hành động rất nhanh.
- Đáp trả sao?
-Tối nay đừng về nhà, em với anh ở cùng nhau suốt đêm được chứ?
Jungkook nghe qua đã hiểu "cùng nhau suốt đêm" của hắn là ý gì. Hắn là đang muốn dụ dỗ con gái người ta. Thế mà cô gái đó cũng thật khờ dại, được Taehyung giọng điệu ngọt ngào hỏi một cái liền không suy nghĩ mà gật đầu đồng ý. Thật rất dễ dãi. Cậu nhiều lần cũng có xoay người lại chuyển rượu cho anh nhân viên mang ra ngoài nên cũng phần nào thấy được dung mạo cô gái bên cạnh Taehyung. Rất xinh đẹp. Khuôn mặt trang điểm một lớp phấn mỏng cùng đôi môi đỏ anh đào, mái tóc thì đen láy được xõa xuống dài thướt tha. Ngoài ra trên người còn mặc thêm chiếc váy màu đỏ trễ vai kết hợp với nhiều đường ren màu đen tạo thêm sức quyến rũ. Taehyung thảo nào lại không mê mệt cô gái này.
Jungkook không biết mình đang nghĩ gì nữa, rõ ràng đâu phải chuyện của cậu, sao lại đi mà để ý. Trong lòng vậy mà có chút ganh tị cộng thêm không hiểu vì sao từ nãy giờ một câu Taehyung cũng không mở miệng nói với cậu, chắc là có mỹ nữ bên cạnh nên quên mất người bạn nhậu này rồi chứ gì. Jungkook cũng không thèm để ý nữa, hắn tính vốn là vậy, có nghĩ nhiều cũng chẳng lợi gì. Mặc kệ, lo công việc của mình.
Nhưng Jungkook lại không phát hiện ra rằng, vẫn luôn có một ánh mắt cứ dán lên người cậu.
Ngày hôm sau, Taehyung đi học lại. Vừa thấy hắn vào lớp, Jungkook có chút hớn hở lên hẳn, ngước mặt nhìn hắn.
- Tae...
Cậu còn chưa kịp nói gì, Taehyung đã lạnh lùng lướt qua, còn không nhìn cậu dù chỉ một cái.
Jungkook giờ mới ý thức được rằng, Taehyung rất lạ. Hôm qua không nói chuyện với cậu coi như là do có bạn gái bên cạnh đi. Nhưng hôm nay cũng lạnh lùng thế kia, dù cậu đã ngước mặt nhìn hắn muốn mở miệng bắt chuyện. Taehyung hắn thật sự không phát hiện ánh mắt người khác nhìn mình sao? Thế nào lại vô tình như thế, hay là đang cố ý ngó lơ cậu? Jungkook rối vô cùng, Taehyung đang có gì không vừa ý với cậu sao?
Trong tiết học, Jungkook không lúc nào là không nghĩ tới thái độ lạnh lùng của Taehyung ban sáng. Hắn đã chán khi có người bạn như cậu rồi sao? Jungkook cũng muốn biết lắm nhưng mỗi lần quay xuống muốn thấy sắc mặt Taehyung thế nào thì lại chỉ nhìn thấy hình ảnh hắn nằm ra bàn mà ngủ.
Suốt ngày hôm đó, Taehyung lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh tanh khi vô tình chạm mặt cậu. Vào giờ giải lao, khi cậu cùng Jimin cười nói vui vẻ, bất chợt cậu lại cảm thấy được ánh mắt kỳ quái của ai đó đang hướng về mình, quay đầu nhìn thì chỉ thấy ánh mắt của Taehyung hướng ra cửa sổ. Jungkook vô cùng khó hiểu. Nhưng rồi càng thêm chắc chắn, Taehyung là đang giận Jungkook cậu. Lý do thì cậu không biết. Có thể là do lần trước cậu tự ý bỏ về để hắn một mình trong lớp, chắc chỉ có lý do đó thôi.
Tan học, Jungkook muốn chạy xuống bắt chuyện với Taehyung nhưng vừa thu dọn tập sách xong, xoay xuống đã không thấy người. Jungkook trong lòng buồn rầu, tìm cách đuổi Jimin về sau đó một mình ngồi trong lớp học, nhìn ra cửa sổ mà nghĩ ngợi mông lung.
Cậu nhiều lắm cũng chỉ là bạn, một người bạn vô cùng bình thường của Taehyung. Nhưng như thế cũng đủ rồi, đủ để cậu có thể có thêm những ngày được gần gũi, trò chuyện cùng Taehyung. Cậu thích hắn, nhưng sớm biết đoạn tình cảm này không bao giờ được chấp nhận, nên chỉ có một mong ước nhỏ nhoi đó là được làm bạn hắn. Chỉ vậy thôi, cậu không muốn ngừng thích Taehyung, dù biết chắc bản thân sẽ càng thêm khổ đau nhưng lại khờ dại mà thích. Taehyung là một liều thuốc phiện mà một khi Jungkook cậu đã vướng vào thì không bao giờ có lối thoát ra được. Taehyung coi cậu là một người bạn không đáng một xu thì sao chứ, cậu vẫn muốn tiếp tục như thế. Khi thấy Taehyung lạnh lùng với mình thì cậu chỉ muốn được quay lại như những ngày trước. Được thấy hắn cười, thấy hắn nói chuyện, cậu sẽ thấy hạnh phúc. Cậu bây giờ vẫn chưa biết là mình mắc phải lỗi gì mà khiến hắn giận, nhưng dù thế nào cậu cũng sẽ xin lỗi, mong rằng hắn sẽ tha thứ.
Jungkook dù thế nào đi nữa vẫn muốn có chút tình cảm đó từ Taehyung, muốn được gần hắn mỗi ngày, như thế là đủ rồi.
Tiếng chuông tin nhắn từ đâu đó bất ngờ kêu lên làm Jungkook giật mình. Cậu nghe khá rõ ràng, nó phát ra từ cái bàn cuối của dãy hai từ cửa sổ đếm vào. Jungkook bước xuống thò tay tìm tìm trong hộc bàn. Là một chiếc điện thoại. Taehyung lại để quên điện thoại sao? Jungkook chợt cong môi khi nhớ tới cái ngày hôm ấy thấy hắn cười với cậu trong phòng học này. Đó cũng là điểm bắt đầu cho chuỗi ngày ấm áp sau này của cậu.
Đột nhiên cửa lớp mở ra, Jungkook xoay người qua nhìn, là... Taehyung. Thấy cậu, Taehyung cũng có vẻ rất sửng sốt, lặng người ra nhìn cậu một hồi rồi cũng lấy lại dáng vẻ bình thường bước tới nhìn nhìn cái điện thoại trên tay cậu.
Jungkook liền chìa chiếc điện thoại ra hướng Taehyung nói:
- Cậu để quên.
Taehyung không nhanh không chậm cầm lấy điện thoại, gật gật đầu một cái rồi xoay người muốn bỏ đi. Jungkook thấy vậy, gọi:
- Taehyung...
Hắn nghe thấy nhưng không hề dừng bước, vẫn bước đi.
- Taehyung à, đừng đi, tôi có chuyện muốn nói. - Sợ Taehyung sẽ bỏ đi, Jungkook tiếp tục lên tiếng.
Taehyung không nói gì, chỉ dừng lại. Nghĩ rằng Taehyung là đang muốn nghe, cậu nhanh chóng tiếp lời.
- Cậu đang giận tôi sao? - Jungkook nhẹ nhàng hỏi. Mãi vẫn không ai trả lời, Taehyung vẫn hoài im lặng hướng lưng về phía cậu.
- Tôi xin lỗi, có lẽ tôi đã làm gì đó khiến cậu không vui. Cậu cũng đừng như thế nữa, cứ nói ra, nếu được tôi sẽ sửa mà. - Jungkook lấy hết sự chân thành của mình ra để nói lời này, mong muốn Taehyung nghe được sẽ không giận nữa.
Vẫn là sự lặng im đáng sợ, được một hồi, tưởng rằng sẽ lại không ai trả lời thì đột nhiên Taehyung lên tiếng.
- Đúng thật là vậy rồi. - Taehyung vừa nói vừa xoay lại đối diện cậu.
Jungkook có chút vui mừng vì đây là lần đầu trong ngày hôm nay Taehyung nói chuyện lại với cậu. Nhưng nhìn thấy ánh mắt Taehyung lúc này không khỏi khiến cậu lo sợ.
- Đúng thật là không có tôi, cậu không sống nổi? - Taehyung nhìn cậu như nhìn một người xa lạ, thái độ cũng không như trước.
- Taehyung...
- Tôi đã chừa cho cậu một con đường sống yên ổn, đã không muốn làm bẽ mặt cậu. Cậu lại ngu xuẩn mà không hiểu ra, cứ lao đầu vào.
Taehyung đưa bàn tay lên, chậm rãi vỗ tay:
- Rất tốt! Xem ra tình cảm của cậu thật rất kiên cường, không có tôi liền không sống nổi sao?
- Taehyung à, cậu nói gì vậy? - Jungkook khó hiểu nhìn Taehyung trước mắt như biến thành người khác, giọng điệu đến thái độ đều không giống trước kia.
Taehyung đút tay vào túi quần, lấy ra một thứ gì đó đưa lên trước mặt cậu. Jungkook một phen hoảng hốt, mắt trợn to nhìn tấm hình mà cậu coi là quý báu đang nằm trên tay Taehyung.
- Của cậu? - Taehyung nhếch môi cười, hỏi cậu.
Jungkook tay run run, đầu bây giờ thật không suy nghĩ được gì, cũng không biết phải nói gì.
Đột nhiên Taehyung nhìn thẳng vào mắt cậu rồi nói:
- Jeon Jungkook, cậu thích tôi sao?
Taehyung đột ngột hỏi làm Jungkook tiếp tục sửng sốt không thôi, môi mấp máy không biết phản ứng thế nào.
- Tôi...
Chưa để cậu trả lời, Taehyung có chút khinh miệt nói:
- Một thằng đồng tính luyến ái như cậu nghĩ mình là loại gì mà lại đi mơ tưởng tới tôi?
Jungkook nghe được lời đó liền lên tiếng:
- Taehyung, tôi không có!
Cậu vốn chỉ muốn Taehyung coi cậu là bạn, dù thích nhưng hoàn toàn không có ý muốn Taehyung sẽ đáp lại tình cảm. Cậu muốn Taehyung hiểu cho cậu, cậu hoàn toàn không có ý mơ tưởng tới Taehyung hắn.
- Những lời đêm đó khi cậu say đã nói với tôi, thích tôi, đồng tính luyến ái, tất cả đều là sự thật, đúng chứ? - Taehyung lại tiếp lời.
- Taehyung, tôi...
Taehyung nhìn dáng vẻ bối rối không biết nói gì của cậu, cười khẩy một cái:
- Muốn được dang rộng hai chân để tôi làm lắm sao?
- Không, không có mà. - Jungkook lập tức phản bác.
- Nhìn cậu bây giờ, tôi càng thêm thấy thật bẩn thỉu. Nếu muốn lăn lộn trên giường cùng đàn ông như thế thì nên đi tìm người khác đi, tôi đây thật không hứng thú với loại như cậu.
Jungkook nghe những lời nói cay độc từ miệng Taehyung phát ra giống như ngàn mũi dao đâm vào tim cậu, thật sự rất đau nhói.
- Nể tình trong quá khứ chúng ta cũng coi như là có chút thân thiết, tôi sẽ không thèm nhớ tới chuyện này nữa mà coi như chưa bao giờ quen biết cậu. Mong cậu cũng vậy, đừng có mà đến gần Taehyung tôi nữa. Cậu nghe được thì làm ơn nhét vào não cho nhớ thật kĩ, tôi mong đây cũng là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau. Tạm biệt - Dứt lời, Taehyung ném cho cậu ánh nhìn khinh miệt rồi lạnh lùng bỏ đi.
Jungkook từ nãy giờ vẫn là cúi đầu, biết Taehyung đã bỏ đi cũng chả có phản ứng gì. Ngẩn người ra một hồi, cậu cũng xách ba lô đi ra khỏi lớp.
Jungkook lúc này không khác gì cái xác không hồn. Đi rồi lại đi về phía trước, chẳng biết là mình đang đi về đâu. Trong đầu chỉ lẩn quẩn những câu nói của Taehyung ban nãy. Cậu là đồng tính luyến ái bẩn thỉu sao? Taehyung kinh tởm cậu như thế sao? Jungkook không tin, không tin đó là Taehyung mà cậu quen biết trước đây, một Taehyung mặt dày theo cậu về nhà, vui vẻ mà ăn canh do cậu nấu, một Taehyung vì những câu nói vu vơ của cậu mà lái xe đưa cậu lên Seoul để ngắm sông Hàn, một Taehyung lúc nào cũng đối xử thật tốt với cậu. Cậu không tin, dù có muốn không tin nhưng đó là sự thật, đó mới chính là con người thật của Taehyung. Kiêu ngạo và tàn nhẫn.
Những hạt nước nhỏ từ đâu rơi xuống không biết, càng lúc càng nhiều. Làm ướt đẫm người cậu. Trời mưa rồi, thật lạnh. Jungkook còn không nhận ra là đã mưa, vẫn vô hồn bước đi dưới cơn mưa quá đỗi lãnh khốc này. Trong khoảnh khắc đó, cậu thật không nhận ra đâu là nước mưa còn đâu là... nước mắt nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip