Chap 20
Taehyung vừa vọt vào phòng đã nhảy lên giường nằm ngửa thỏa mãn. Hắn là đêm nay sẽ ngủ lại đây đấy.
Vài phút sau Jungkook lên tới, nhìn thấy Taehyung thảnh thơi nằm trên giường của mình, cũng không có cách nào để cự tuyệt hắn. Taehyung cậu là vua rồi, sao không đi lấy giấy tờ căn nhà này đem bán luôn đi!
- Giường cậu nhỏ thật.
Taehyung ngây thơ đánh giá cái giường rồi quay qua nhìn cậu:
- Nhưng không sao, tối nay tôi khép nép một chút lập tức đủ cho hai người nằm.
Tôi có nói sẽ ngủ với cậu sao, Jungkook tôi đây hiến tế luôn cho cậu cái giường đấy, thoải mái mà lăn lộn trên đó đi.
Jungkook không hơi đâu đi nói chuyện với người này nữa, tới mở tủ lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm.
- Đi tắm sao? Nhanh lên rồi còn ngủ nữa. - Nói xong, Taehyung chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Jungkook quay đầu lườm tên mặt dày một cái, liền xoay người bỏ đi.
Sau khi tắm xong, Jungkook một thân đồ ở nhà thoải mái vừa đi lên phòng vừa tiện tay lấy khăn lau khô mái tóc ướt.
Thường thì sau khi con người ta tắm xong hiển nhiên tinh thần sẽ rất sảng khoái, dễ chịu. Nhưng khi cậu mở cửa vào nhìn thấy cái người kia nằm trên giường ung dung bấm điện thoại thì cảm giác đó lập tức biến mất. Cậu ước bản thân có thể độc ác như mấy bà phù thủy trong truyện cổ tích, nếu được vậy cậu sẽ ngay tức khắc chạy xuống bếp lấy dao đem lên chém chết tên này. Mặt người sao có thể dày đến vậy.
- Lại ngủ. - Taehyung thấy Jungkook, nâng tay vẫy vẫy.
- Còn làm bài tập. - Jungkook lạnh giọng trả lời một câu, đi thẳng tới ngồi vào bàn học.
- Cũng tối rồi, nên ngủ sớm. - Taehyung sờ cằm, nghĩ nghĩ nói.
Jungkook không thèm trả lời, mở tập đặt bút làm bài. Cậu đương nhiên không giống hắn, tối ngày chỉ đi kêu người ta làm bài thay, thiếu cái kêu người ta học thay hắn nữa thôi. Tự mình làm bài như cậu vẫn hơn.
Taehyung ngồi phía sau nhìn Jungkook cắm cúi viết bài đến phát chán, lại không có ý muốn làm phiền cậu. Nằm xuống, kéo chăn lên đắp, muốn ngủ trước. Nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, hắn cứ thế nằm đó mà nhìn cậu đến một cách chăm chú, cơ thể thả lỏng, trong đầu cũng lười nghĩ suy bất cứ chuyện gì. Căn phòng dần tĩnh lặng.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu nữa. Jungkook hoàn thành bài tập, cất sách vở đi, vươn vai ngáp một cái rồi đứng dậy.
Taehyung thấy vậy liền khép chặt mắt lại giả vờ ngủ.
Jungkook đứng đó nhìn nhìn Taehyung một hồi lâu, xong đi tới tủ đầu giường lục đục tìm gì đó.
Bên tai Taehyung nghe được chút động tĩnh, trong lòng dâng trào khó hiểu. Chẳng phải làm xong bài tập rồi sao, Jungkook cậu khuya thế này còn chưa chịu đi ngủ?
- Taehyung, ngủ chưa?
Đang mải mê suy nghĩ lại bị giọng nói của Jungkook bất ngờ phát lên làm Taehyung có chút hoảng, trong lòng rủa thầm. Có biết mấy giờ rồi không, cậu còn phá? Muốn dọa chết tôi sao?
- Chưa ngủ đúng không? - Jungkook hỏi lại.
Chưa ngủ cái đầu cậu! Mắt có bị làm sao không, tôi là đang ngủ rất ngon đấy.
Jungkook đứng bên giường nhìn người này diễn đến phát chán. Rõ ràng nhìn mặt là biết vẫn còn thức, thế mà cứ làm như bản thân đã lạc vào sứ sở thần tiên trong mộng vậy.
- Taehyung. - Jungkook nhẹ nhàng gọi tên người kia.
Taehyung thật là bị bức tới mức không chịu được nữa. Gần nửa đêm rồi mà không thấy sao? Gọi tôi dậy để làm gì chứ, muốn tôi dẫn cậu đi vệ sinh hay là ra sau vườn đốt lửa trại hả?
- Chuyện gì? Nói. - Biết đã bị lộ, Taehyung đành lười biếng mở miệng.
- Tôi... có thứ muốn đưa cho cậu.
Nghe Jungkook nói, Taehyung mở mắt ngồi dậy nhìn cậu đứng bên giường. Cảm giác được bầu không khí lúc này có hơi trầm lặng.
- Thứ gì?
Jungkook chầm chậm chìa tay đến trước mặt hắn, trong tay cậu có cầm một phong bì màu trắng. Taehyung khó hiểu nhìn thứ trên tay cậu hỏi:
- Đây là gì?
Jungkook đầu hơi cúi xuống, im lặng một hồi mới trả lời:
- Số tiền thừa lần trước ở quán bar cậu nói tôi giữ lấy, tôi... là không thể nhận được. Vả lại giữa chúng ta, không gọi là bạn cũng không gọi là người quen được, tôi thật sự không muốn nợ cậu thứ gì hết.
Jungkook nghiêm túc nói, lại không nhìn Taehyung mà nói nên chẳng biết biểu tình trên khuôn mặt hắn trầm đến mức đáng sợ.
Taehyung hắn là đã từ bỏ hết lòng tự tôn của bản thân mà xuống nước tới mức này. Cho đến cuối cùng cậu vẫn không muốn cho hắn một cơ hội, quyết tâm cự tuyệt hắn. Khác nào đem hết công sức của hắn bỏ ra đổ hết xuống biển, khiến hắn bây giờ không khỏi phát hỏa.
- Không đủ? - Taehyung lạnh giọng hỏi.
Jungkook không hiểu ý tứ trong câu nói của Taehyung, ngước mặt nhìn hắn.
- Chê ít? Muốn thêm đúng không? - Taehyung mắt lạnh như băng dán lên người cậu.
Jungkook lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, đáng sợ đến mức làm cậu phát run.
- Bao nhiêu, bao nhiêu mới đủ với cậu hả!
Taehyung đột nhiên quát lớn khiến Jungkook một phen khiếp sợ, trợn tròn mắt nhìn hắn.
- Taehyung, cậu hiểu sai ý tôi. - Jungkook lập tức lên tiếng, sợ Taehyung sẽ tiếp tục phát hỏa.
- Tôi hiểu sai? Đúng, bây giờ cái gì tôi cũng không thể hiểu nổi rồi. Họ Jeon, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc là cậu muốn gì, nói đi, vì cái gì cứ phải đối với tôi như vậy? - Taehyung ngồi trên giường nhìn Jungkook cúi đầu trước mặt mà hỏi.
- Chẳng phải, cậu là người hiểu rõ hơn ai khác sao. - Jungkook không nhanh không chậm nói.
Không phải hắn là người đã yêu cầu cậu coi như chưa từng quen biết hắn sao? Bây giờ lại đi hỏi cậu vì cái gì mà như vậy. Khi bị hắn dùng những lời lẽ đó để mà nói với mình, cậu trong lòng đã đau đớn tột cùng đến mức ước rằng bản thân chưa bao giờ thích hắn. Cậu không chịu được khi nghe người mình thích lên tiếng nhạo báng mình, càng không chịu được khi biết người đó ghét mình đến mức nào. Điều cậu nghĩ duy nhất trong khoảng thời gian đó chính là sẽ sớm quên Kim Taehyung, dứt ra khỏi đoạn tình cảm không nên có này. Một lần là quá đủ rồi, cậu không muốn có lần thứ hai. Bây giờ không phải cậu đang cố gắng làm theo lời hắn nói sao, đáng lẽ Taehyung hắn nên vui mới đúng, sao lại còn đi hỏi cậu vì cái gì nữa chứ.
- Tôi đối với cậu như vậy là không đúng, là tôi sai, tôi chấp nhận. Nhưng chẳng phải chỉ có nhiêu đó thôi sao, cậu có cần phải đi tới bước đường này không? Chẳng phải bạn bè nhiều lúc cũng cãi vã sao, chẳng phải chỉ cần ngồi lại nói chuyện một buổi là sẽ giảng hòa sao? Cậu bây giờ lại quyết tâm cự tuyệt tôi là thế nào! - Taehyung không nghĩ bản thân lại có thể coi trọng cậu đến mức nói ra được những lời này. Nhưng bây giờ hắn cũng không có thời gian đi nghĩ ngợi đến những chuyện đó nữa, chỉ thấy tức không chịu được, phát tiết ra hết những suy nghĩ của bản thân.
- Thật không như cậu nghĩ. - Jungkook tay nắm chặt vạt áo, nhỏ tiếng nói.
- Chứ thế nào mới đúng, mới vừa ý Jungkook cậu hả? - Taehyung thiếu kiên nhẫn hỏi lại.
Hắn vẫn là người biết rõ hơn ai khác về tất cả mọi chuyện. Cậu và hắn do đâu mà đi tới bước đường này? Tất cả là do cậu thích hắn, vì thích hắn nên mới có ngày hôm nay. Liệu nếu cậu đồng ý cùng hắn tiếp tục giao du thì sau này có hay không cái quá khứ đó sẽ được tái diễn? Cơ bản hắn hiểu cậu là thích hắn, là thích hắn nên mới bị hắn ghét bỏ, hắn lại cớ gì muốn cùng cậu làm bạn, cùng cậu tiếp tục vui vẻ như trước? Chỉ có trời mới biết hắn là thật lòng hay chỉ muốn đùa cậu.
Jungkook cũng đã cố gắng đến tận hôm nay, cố gắng từ bỏ hắn, cố gắng để không phải lại một lần nữa bị hắn làm tổn thương. Dẫu sao cậu vẫn là không thể cùng hắn làm bạn được nữa.
Jungkook im lặng hồi lâu, chỉ cúi đầu xuống đất một tiếng cũng không nói. Nhưng rồi đột nhiên cậu chìa phong bì màu trắng tới trước mặt Taehyung, từ từ cất tiếng:
- Cậu cầm đi, tôi... thật không thể.
Taehyung nghe xong lại không kìm nén được cơn giận của bản thân, hắn nói nhiều như vậy, người trước mặt một lời cũng không thấu. Hắn không ngờ cậu lại có thể lạnh lùng như thế.
- Không thể là thế nào? Jungkook cậu là xem thường tôi đúng chứ? À phải, tôi có là gì, cậu chẳng phải chơi chán là sẽ vứt sao. Trước kia còn nói thích tôi, qua vài ngày liền nói muốn không có quan hệ gì với tôi. Cậu cũng đủ kinh tởm. Hay Jungkook cậu là đã tìm được một thằng nào khác rồi, đang lên kế hoạch để tiếp cận người ta đúng không? Cậu...
- Taehyung đừng nói nữa, đừng nói nữa mà.
Taehyung chưa nói hết lời thì Jungkook đã lên tiếng chen vào. Hắn chợt nhận thấy lời cậu phát ra nghẹn ngào đến mức đáng thương.
- Taehyung, xin cậu đừng làm vậy với tôi nữa. Tôi đã nghe lời cậu rồi mà, đã tránh xa cậu rồi, tại sao cậu vẫn không thể cho tôi yên? Xin cậu đừng đùa tôi nữa mà.
Jungkook ngước khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên nhìn hắn như cầu xin. Cậu bây giờ không biết có bao nhiêu khốn khổ. Kỳ thực dáng vẻ mạnh mẽ trước đây đều là do cậu tự gây dựng nên bây giờ như đổ bể, lộ ra bộ mặt yếu đuối này. Cậu đến bây giờ vẫn là không thể cố gắng chống cự trước những lời nói ác ý từ Taehyung được.
Taehyung ngồi nhìn cậu khóc một cách đáng thương, hai đầu ống tay áo bị cậu bối rối đem lên lau nước mắt thoáng đã ướt đẫm. Trong lòng không khỏi xót xa. Hắn trước nay chưa bao giờ gặp phải tình huống này, cũng không biết bây giờ nên làm thế nào. Không hiểu rõ lý do gì khiến cậu khóc, lại thấy bản thân vô cớ nổi giận rồi. Hắn không thể chịu được cảnh thấy người khác khóc, muốn lập tức bắt cậu nín.
Trong vô thức, Taehyung đưa tay ra sau đầu Jungkook kéo cậu cúi thấp người, cùng cậu hôn môi.
Jungkook môi chạm môi với người kia trong nháy mắt liền có một phen sửng sốt. Đưa tay lên đẩy Taehyung ra.
Jungkook không biết lúc này nên làm thế nào mới đúng, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn Taehyung ngồi trước mặt. Hắn cũng có vẻ như không tin nổi điều bản thân vừa làm, ngớ người, cái gì cũng không nói. Bầu không khí thoáng chốc đã rất gượng gạo.
- Cậu ngủ đi, tôi... tôi đi xuống phòng khách ngủ. - Im lặng một hồi, Jungkook cũng lắp bắp nói. Cũng không có thời gian đi nghĩ tới lý do vì sao Taehyung lại hôn mình, cậu bây giờ chỉ thấy vô cùng bối rối. Liền xoay người bỏ đi.
Taehyung lúc này lại bắt đầu tiếc nuối, vừa nãy chạm môi với cậu, môi cậu rất mềm làm hắn chỉ thêm ham muốn được chiếm đoạt. Vài giây thoáng qua đó không thể làm thỏa mãn được hắn, hắn muốn nhiều hơn.
Taehyung đứng dậy, nhìn thấy Jungkook chỉ vừa mới đi tới cửa liền nhanh chân bước lại nắm lấy cổ tay, ném cậu lên giường. Hắn đêm nay dù thế nào cũng không muốn để cậu ra khỏi căn phòng này. Cậu đêm nay chỉ là của riêng hắn, riêng Taehyung hắn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip