Chap 4
...
Những ngày tháng không có án tử lúc nào cũng qua đặc biệt nhanh, Lý Chất cũng cảm thấy thoải mái lạ thường. Hắn có thể to gan mà ném lại những việc lặt vặt ở Đại Lý Tự cho đám thuộc hạ, sau đó một mình chạy đến Phàm Xá uống trà ngắm mỹ nhân...Thật là sáng khoái!
Cũng vì chuyện này, ngày tháng của Tát Ma mỹ nhân lại khó sống rồi. Một tên ngốc thân là quan sai, cả ngày trời ngồi giữa sảnh đường cái ổ cướp bọn họ, hai con mắt còn dán chặt lên người Tát Ma, nhìn đến sau gáy Tát Ma cũng muốn bốc khói! Hơn nữa, vì chuyện này, Tứ Nương cứ luôn tìm hắn gây phiền phức...
- Tát Ma Đa La! Ngươi qua đây cho ta!
Tứ Nương xách theo Tát Ma lên lầu, tránh khỏi tầm mắt của Lý Chất.
- Không phải ta đã nói ngươi tránh xa chuyện này ra một chút sao? Hắn ta thế nào cả ngày đều ở đây?!
Tát Ma cũng vô cùng bất lực
- Ta cũng đâu có cách nào, cũng đâu phải ta gọi hắn đến đây... Hơn nữa người ta còn từng cứu ta một mạng, ta cũng không thể đuổi hắn đi có phải không?!
- Ngươi cẩn thận một chút cho ta! Nhớ rằng, chỗ chúng ta không phải tửu quán bình thường!
Nói rồi Tứ Nương nộ khí trùng trùng, quay lưng xuống lầu.
Qua cửa sổ tầng hai, Tát Ma không kìm được quan sát người phiá dưới, mày kiếm mắt sáng, chính khí ngút trời, cũng rất tuấn tú. Suy nghĩ của Tát Ma đột nhiên chạy tới một khía cạnh vô cùng kỳ quái....
Lý Chất cảm nhận được trên lầu có ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu, cùng người nào đó đối mắt.
Tát Ma trong lòng thót lên một cái, hai má đột nhiên nóng bừng.
Ta... Có lẽ là đói rồi, chắc là đói rồi!
Thế nhưng...hình như một chút cũng không muốn rời đi...
Lý Chất hai mắt như nam châm hút lấy hắn, hai ánh mắt giao nhau giữa không trung...
- Lão đại! Lão đại! Có án tử!
Hoàng Tam Pháo lúc nào cũng xuất hiện thật đúng lúc, đúng lúc tới mức làm Lý Chất tức đến nghiến răng.
- Ở đâu?!
- Thi thể đang ở chỗ Song Diệp, aiya cái người này chết cũng thật thảm, toàn thân đều là máu!
Lý Chất nghe đến đây, nhãn thần lập tức nghiêm túc trở lại, quay người nhanh chóng rời đi.
Hoàng Tam Pháo cũng giật mình vội vàng đuổi theo
- Aiya lão đại! Chờ ta! Lão đại!
Tát Ma đứng trên lầu nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi, trong lòng đột nhiên thấy có chút mất mát...
Hừm... Đói chết ta rồi!
________Đại Lý Tự, phòng nghiệm thi________
- Về cơ bản có thể loại bỏ khả năng do người giết hại.
Song Diệp phủi tay, trực tiếp nói ra kết luận.
- Vì sao?
- Bởi vì vết răng ở phần cổ rất sâu, toàn thân trên dưới cũng có nhiều dấu vết bị cào xước. Có lẽ là do mãnh thú cỡ lớn gây ra.
- Thành Trường An có mãnh thú cỡ lớn sao?
Lý Chất cảm thấy không quá tin tưởng vào giả thiết này.
Tử Tô gõ cửa đi vào, nấp phiá sau cây cột nói
- Những gì mọi người nói, ta đều nghe thấy cả rồi, người chết là bị phát hiện ở trên cây. Ta từng nghe nói, loài báo sẽ đem con mồi săn được giấu trên cây.
- Báo? Không đúng lão đại, cách Trường An thành gần nhất chỉ có vùng núi phía Tây Bắc, có cần đến đó xem thử?...
- Được.
- Vậy đệ đi chuẩn bị xe trước.
Hoàng Tam Pháo dứt lời liền chạy mất.
- Bước đầu có thể phán đoán người chết là do ngoài ý muốn, có thể thông báo với dân chúng, kết án được rồi.
Lý Chất quay đầu phân phó thuộc hạ.
- Này Lý thiếu khanh, nhanh như vậy đã ra kết luận rồi sao?
Người tới là Tát Ma.
Lý Chất ngạc nhiên, hắn vốn còn đang nghĩ làm thế nào để tiếp cận Tát Ma đây.
- Không mời tự đến sao?
- Án tử quỷ dị thế này, ta không ra tay, sợ các ngươi tra không nổi.
Lý Chất cau mày, bộ dáng tự tin của Tát Ma thật mê người mà.
- Báo giá đi...
- Lần này miễn phí. Lần trước ngươi giúp ta đỡ một đao, lần nay coi như trả ngươi một cái ân tình, hai chúng ta hết nợ.
Nghe lời này, Lý Chất có điểm không vui. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp trong truyền thuyết đâu...
______Ta là đường phân cách tra án_______
Tát Ma đúng là Tát Ma, lại một lần nữa chính xác tìm được hung thủ, thế nhưng lại vì lấy đựơc sự tín nhiệm của hung thủ mà uống trà độc.
Lý Chất gác đao lên cổ hung thủ, hận không thể cứ vậy mà một đao chém xuống. Tát Ma đau đến cuộn thành một đoàn trên đất, Lý Chất nhìn mà thật đau lòng, tay chân luống cuống không biết làm sao cho phải.
Hoàng Tam Pháo xông vào giúp Lý Chất chế trụ phạm nhân, Lý Chất lập tức bế Tát Ma xông ra ngoài.
Lý Chất cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt đến không thở nổi
- Tát Ma! Tát Ma! Ngươi kiên trì một chút, ta tuyệt đối không để ngươi xảy ra chuyện!
________Ta là đường phân cách trị liệu________
Tát Ma như cũ trở về Phàm Xá làm việc, nghe đầu phố có người rao bán bánh nướng liền ngó đầu ra nhìn. Đó là một đôi tiểu phu thê, người vợ giúp chồng mình lau mồ hôi, người chồng gói bánh bán cho khách. Không hiểu vì sao, Tát Ma đột nhiên lại nhớ tới tên quan sai ngốc nghếch mà Tứ Nương ghét như rắn độc =)))
- Làm gì đó? Thiếu niên hoài xuân?
Tứ Nương không biết từ đâu nhảy ra phá vỡ dòng suy nghĩ của Tát Ma.
- Hoài cái đầu ngươi!
Tát Ma hơi chột dạ.
- Trong mắt ta chỉ có gà quay, không có người!
......
Tứ Nương giơ tay như muốn đập cho hắn một trận.
Tát Ma giật thót lên một cái, vội vàng cúi đầu.
- Làm việc làm việc!
- Nghe nói, hắn lại cứu ngươi một mạng?
- Lần này không tính! Lần này là ta cố tình an bài!
Tát Ma nói nhẹ như không, nhưng Tứ Nương nghe vào tai thì thật tức muốn phát điên
- Có đáng không?! Không phải chỉ là một vụ án thôi sao? Có đáng phải uống thuốc độc không? Mạng mất rồi thì phải làm sao? Cái gì mới quan trọng?!
Tát Ma chỉ cúi đầu cười nhẹ.
- Ta nghe nói, người Trung Nguyên các ngươi có câu: nhận của người ơn nhỏ như giọt nước, phải xem như cả dòng suối mà báo đáp.
Tứ Nương thở dài, ánh mắt nhìn Tát Ma xen lẫn thật nhiều xót xa.
- Hắn là quan, ta là cướp, giống như mèo và chuột mãi mãi không thể làm bạn!
Điều này Tát Ma biết, hắn đương nhiên biết, nhưng điều hắn không hiểu là bản thân, bản thân vì sao giây phút đó không hề do dự uống ly thuốc độc đó, không hề do dự, cứ như vậy mà giao tính mạng của bản thân vào tay Lý Chất.
Thở dài, nếu đã không biết, vậy thôi không nghĩ nữa~Đi kiếm chút đồ ăn đi~
(TBC)
Chap này deep deep tí nào =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip