25. Của tôi 🔞
Bản tóm tắt:
Mirajane và Juvia làm mối sau khi nhận ra tình cảm thầm lặng của Freed dành cho Laxus. Họ sắp xếp cho anh ta một "cuộc hẹn hò" giả để gây ra phản ứng—và nó hiệu quả.
--------------------------------------------------
Đó là một buổi chiều bình thường tại hội Fairy Tail. Không khí tràn ngập tiếng cười, tiếng chạm cốc leng keng, và thỉnh thoảng là tiếng cãi vã nảy lửa giữa các thành viên. Ở góc phòng, Freed Justine đang lặng lẽ đọc sách, hoàn toàn đắm chìm vào một cuốn sách và không gian riêng của mình. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của cậu lướt qua các trang sách với sự tập trung cao độ, những ngón tay lướt nhẹ trên mép giấy như thể đang thưởng thức từng con chữ. Cậu luôn là kiểu người rút lui vào những góc yên tĩnh của hội khi cần tránh khỏi sự hỗn loạn.
Tuy nhiên, không hề biết rằng có hai thành viên trong hội đang theo dõi cậu rất chặt chẽ.
Mirajane Strauss và Juvia Lockser đã quan sát hành vi của Freed trong nhiều tuần. Cách cậu nhìn chằm chằm vào Laxus, cách cậu ấy cư xử dịu dàng hơn mỗi khi Laxus đến gần. Rõ ràng Freed có tình cảm mãnh liệt với Laxus, những tình cảm mà cậu ấy chưa thể hiện ra—ít nhất là không theo cách quá ầm ĩ và phô trương. Vấn đề duy nhất là, dường như không ai biết rằng Laxus cũng có những tình cảm đó, và điều đó để lại rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.
"Juvia, tớ nghĩ đã đến lúc chúng ta phải làm gì đó về chuyện này rồi," Mirajane thì thầm với người bạn tóc xanh của mình khi cô ấy nghiêng người lại gần hơn.
Đôi mắt Juvia sáng lên tinh nghịch, cô gật đầu một cách háo hức. "Juvia đồng ý! Nhưng... chúng ta phải làm thế nào?"
Mirajane mỉm cười đầy ẩn ý. "Cứ để tớ lo. Tớ sẽ sắp xếp một cuộc gặp gỡ nhỏ giữa Freed và một người đặc biệt."
"Một người đặc biệt?" Juvia chớp mắt. "Juvia bối rối. Ý cậu là sao?"
Nụ cười của Mirajane càng rộng hơn. "Rồi cậu sẽ thấy. Đó là kế hoạch hoàn hảo."
Và vì thế, với sự tự tin mà chỉ Mirajane mới có được, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Chiều hôm đó, Freed vẫn đang đắm chìm trong cuốn sách của mình khi Mirajane thản nhiên tiến đến gần. Nụ cười thân thiện thường ngày của cô vẫn tươi tắn, nhưng có một chút gì đó khác trong đôi mắt cô—một thứ gì đó tinh nghịch.
"Freed", cô bắt đầu, giọng nói ngọt ngào và quyến rũ. "Sao không nghỉ ngơi một chút cậu đã đọc sách cả nửa ngày. Có một người mà tôi muốn cậu gặp."
Freed ngước lên, chớp mắt ngạc nhiên. "Gặp? Ai?"
"Chỉ là một anh chàng tốt bụng thôi," Mirajane nói, nụ cười của cô nở rộng hơn.
"Anh ấy là bạn của tôi, và tôi nghĩ hai người sẽ thực sự hợp nhau. Anh ấy đang đợi ở bên ngoài hội, trong vườn."
Freed do dự, không hiểu tại sao Mirajane lại khăng khăng như vậy. " thực ra tôi ổn. Tôi—"
"Thôi nào!" Mirajane ngắt lời, phẩy tay. "Nói chuyện một chút cũng không sao, đúng không? Chỉ là gặp mặt thân thiện thôi mà."
Trước khi Freed kịp phản đối thêm, Juvia đã xuất hiện bên cạnh, nụ cười dịu dàng thường thấy trên khuôn mặt. "Juvia nghĩ đây là một ý tưởng tuyệt vời. Anh nên đi đi, Freed. Đã lâu rồi anh không có bạn bên ngoài hội."
Đề xuất này rất đơn giản, và Freed, mặc dù có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý. Có lẽ là vì muốn tạo ấn tượng tốt hoặc vì cảm thấy hơi tội lỗi vì thường xuyên cô lập mình khỏi mọi người. Thở dài một tiếng, cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, liếc nhìn hai người phụ nữ trước khi bước về phía khu vườn.
Trong khi đó, Laxus Dreyar, một trong những pháp sư mạnh nhất trong hội, đang ngồi ở một chiếc bàn gần quầy bar, nhâm nhi một cốc bia. Anh cảm thấy bồn chồn lạ thường vào buổi chiều hôm đó, mặc dù anh không thể hiểu tại sao. Đôi mắt anh lướt qua cảnh hỗn loạn thường thấy của hội, nhưng có điều gì đó thu hút sự chú ý của anh. Đó là Freed, đang bước ra ngoài vườn với vẻ mặt không chắc chắn, như thể đang bị dẫn vào một điều gì đó.
Tim anh hẫng một nhịp, mặc dù nhanh chóng kìm nén cảm giác đó xuống. Freed gần đây đã... xa cách. Nhưng họ không nói về điều đó. Không ai biết về mối quan hệ của họ, chưa, và đó là cách họ thích. Nhưng bây giờ, thấy Freed rời đi mà không có lời giải thích hay thông báo Laxus cảm thấy một cảm giác ghen tị kỳ lạ trong ruột. Anh tất nhiên không thể không đi theo.
Freed bước vào khu vườn, ánh nắng ấm áp đổ bóng lốm đốm trên lối đi lát đá. Cậu nhìn quanh, bối rối. Ở đó, cạnh một trong những chiếc bàn đá lớn, có một người đàn ông đang đợi. Người lạ mặc quần áo đơn giản nhưng thanh lịch, với mái tóc đen và nụ cười tự tin. Anh ta có vẻ... khá dễ chịu và cởi mở, nhưng toàn bộ tình huống khiến Freed cảm thấy....oải mái.
"Xin chào, Freed," người đàn ông chào, giọng nói nhẹ nhàng và mời gọi. "Tôi rất vui khi cậu có thể tham gia cùng tôi."
Freed chớp mắt, không biết nên làm gì. "Tôi... tôi không biết tại sao tôi lại ở đây. Tôi nghĩ đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thông thường?"
Người đàn ông gật đầu, nụ cười vẫn không thay đổi. "Đúng vậy. Nhưng tôi muốn hiểu rõ hơn về cậu."
Khi họ trao đổi những lời xã giao, Laxus đến lối vào khu vườn, hàm anh nghiến chặt khi thấy Freed đang ngồi trò chuyệnmột với người lạ. Một cái nhíu mày khó chịu xuất hiện trên khuôn mặt, những ngón tay anh giật giật với sự thôi thúc muốn tiến đến đó và kéo Freed đi.
Mirajane, đứng ở rìa khu vườn, nhìn vẻ mặt của Laxus tối sầm lại. Cô mỉm cười với chính mình—mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
Laxus không lãng phí thời gian. Đôi giày của anh ta kêu lạch cạch trên đá khi anh ta tiến đến gần bàn, đôi mắt anh ta nheo lại nhìn người lạ. "Có chuyện gì ở đây thế?"
Người lạ nhìn lên, không hề bối rối. "Chỉ là một cuộc trò chuyện thân thiện thôi."
Freed vội vàng đứng dậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. "Laxus! Tôi không—"
Ánh mắt Laxus chuyển sang Freed, giọng anh ta gầm gừ. "Em không nói với tôi là sẽ đi hẹn hò, Freed."
Freed mở to mắt vì sốc. "Cái gì? Không, Laxus, đây không phải là—"
"Đừng đùa với ta," Laxus quát, giọng điệu sắc lạnh. "Ta không biết ngươi là ai," anh lạnh lùng nhìn người lạ, "nhưng ta sẽ đưa Freed trở về ngay bây giờ."
Giọng nói của Mirajane vang lên từ phía sau anh, giả vờ ngây thơ. "Có chuyện gì vậy, Laxus? Sợ Freed bầu bạn với người khác sao?"
Laxus không trả lời, mà là nắm lấy cổ tay Freed, nhẹ nhàng mà kiên quyết kéo về phía mình. "Đi thôi, Freed. Ngay bây giờ."
Freed nhìn người đàn ông với vẻ hối lỗi. "Tôi xin lỗi. Tôi không biết đây là một... cuộc hẹn hò."
Người lạ mỉm cười yếu ớt. "Tôi cho là không có hại gì đâu."
Nói xong, Laxus và Freed bước đi, sự căng thẳng hiện rõ giữa họ. Mirajane nhìn họ đi, nụ cười của cô không bao giờ phai, trong khi Juvia đứng gần đó, trông có vẻ thích thú.
Tim Freed đập nhanh khi liếc nhìn Laxus, không chắc chuyện gì vừa xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn là cậu không biết phải làm sao để xoa diệu Laxus đang giận dữ này.
Laxus đạp tung cửa trước của hội, kéo Freed theo cùng. Anh nắm chặt cổ tay cậu, cơn giận bùng cháy trong lồng ngực như lò lửa. Anh ta không nhìn Freed, đôi mắt nheo lại cau có khi tiến về phía trước, mỗi bước chân đều nặng trĩu nỗi thất vọng và sự cuồng nộ.
Freed hơi loạng choạng, cố gắng theo kịp tốc độ của Laxus, nhưng cậu không nói gì. Suy nghĩ của cậu quay cuồng trong sự bối rối và tội lỗi. Cậu chưa bao giờ có ý định để cuộc trong vườn đó là cuộc hẹn hò chỉ là một sự hiểu lầm đơn giản nhưng bây giờ với Laxus đang sôi sục sự tức giận bên cạnh cậu cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Đường về ngôi nhà chung của họ rất căng thẳng, sự im lặng dày đặc giữa họ. Họ đi qua những con phố của Magnolia một cách nhanh chóng, Laxus hầu như không để ý đến những người dân thị trấn đang đi qua. Ngược lại, Freed vẫn cúi mắt, không dám nói hay phá vỡ sự im lặng. Sức nặng của cơn giận dữ của Laxus đè nặng bóp nghẹt cậu theo cách khiến trái tim cậu đau nhói.
Khi họ đến ngôi nhà mà họ sống chung với Evergreen và Bickslow, Laxus kéo mạnh cánh cửa ra khiến nó kêu cót két trên bản lề. Anh bước vào trong, kéo Freed vào lối vào cùng anh trước khi đóng sầm cửa lại. Evergreen và Bickslow, những người đang nằm dài trên ghế, ngạc nhiên nhìn lên khi thấy hai người xuất hiện. Evergreen nhướn mày, rõ ràng nhận thấy sự căng thẳng trong không khí.
"Ồ không," Bickslow lẩm bẩm, ngả người vào đệm. "Có vẻ như có ai đó sẽ gặp rắc rối." Freed thấy cần phải giải thích, nhưng Laxus đã nhanh hơn. Giọng anh ta trầm, u ám và chứa đầy sự giận dữ khó kiềm chế. "Hai người—ra ngoài. Đây là chuyện giữa tôi và Freed."
Evergreen thở dài, đứng dậy. "Được thôi, nhưng Bickslow đã để mắt đến cả hai người một thời gian rồi. Anh là một người giữ bí mật tệ hại đấy, Laxus."
Bickslow cười khúc khích. "Đúng vậy, nếu anh đang cố giữ im lặng, có lẽ đừng hành động như thể sẵn sàng giết ai đó chỉ vì một cuộc gặp gỡ bình thường."
Laxus trừng mắt nhìn cả hai nhưng không nói gì khi họ đi ra khỏi phòng, để lại anh một mình với Freed. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ, và ngôi nhà trở nên yên tĩnh. Freed cảm thấy một sự lo lắng hình thành trong bụng, và giọng nói của cậu cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng. "Laxus, tôi thề, không phải—"
Laxus quay lại đối mặt với cậu, đôi mắt anh rực lên vì tức giận. "Em đang nghĩ cái quái gì thế, Freed?" Giọng anh khàn khàn. Freed giật mình dưới cái nhìn dữ dội của Laxus, tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu chưa bao giờ thấy Laxus như thế này, không phải trong suốt những năm họ ở bên nhau. Cách bạn trai cậu đứng đó, nắm chặt tay ở hai bên, cơ bắp căng cứng như lò xo—Freed cảm thấy nhỏ bé và dễ bị tổn thương, mặc dù vẫn giữ thái độ bình tĩnh thường ngày.
"Tôi... Tôi không biết anh có ý gì," Freed cố giải thích, giọng cậu giờ đã nhẹ nhàng hơn, gần như thì thầm. "Mirajane nói đó chỉ là một cuộc gặp gỡ thông thường. Tôi không biết đó là—"
"Hẹn hò?" Laxus ngắt lời, giọng anh khàn khàn. "Cậu đi với một gã đàn ông lạ mà không hề suy nghĩ. Tôi không quan tâm Mirajane nói gì. Cậu nên biết điều hơn."
Cổ họng Freed thắt lại khi lùi lại một bước. "Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm anh buồn." Cậu dừng lại, nhìn Laxus với vẻ mặt đầy hối hận. "Tôi thậm chí còn không nghĩ theo cách đó. Tôi không muốn—"
Laxus hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt mái tóc vàng của mình trong sự thất vọng. Đôi mắt anh dịu lại một chút, nhưng sự căng thẳng vẫn còn đó. "Tôi không quan tâm đến việc em gặp gỡ mọi người, Freed," Laxus nói, giọng anh đột nhiên điềm tĩnh hơn nhưng vẫn đầy nhiệt huyết. "Nhưng em không chỉ là một... một em là của tôi. Em có hiểu điều đó không?"
Tim Freed hẫng một nhịp khi nghe những lời này, và cậuanh cảm thấy hơi nóng bốc lên má. Thái độ bình tĩnh thường ngày của cậu chùng xuống trong giây lát khi nhìn chằm chằm vào Laxus, ngực thắt lại.
"Em là của ttôia," Laxus lặp lại, lần này mạnh mẽ hơn, bước đến gần Freed. Ánh mắt anh kiên định, không dao động, và nó khiến Freed rùng mình, bất chấp sự thất vọng trước đó. Không nói thêm lời nào, Laxus cúi xuống và bế cậu lên như thể chẳng có chút cân nặng nào.
"L-Laxus—anh đang—"
"Câm miệng."
Mệnh lệnh khiến cơ thể Freed rùng mình. Cậu nắm chặt áo Laxus khi người đàn ông cao hơn bế cậu dễ dàng qua hành lang ngôi nhà của họ. Freed có thể cảm thấy các cơ bắp đang co lại bên dưới, hơi ấm tỏa ra từ làn da của Laxus, và hơn hết thảy—cậu có thể cảm thấy áp lực nặng nề của dương vật anh bên dưới quần, cứng và nóng hổi trên đùi Freed.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Laxus cũng không thèm nhẹ nhàng, anh ném Freed xuống nệm, sau đó đứng ở chân giường, một tay cởi áo, một tay mở quần. "Quỳ xuống," anh ra lệnh, giọng nói như tia chớp trước khi đánh. "Em biết phải làm gì rồi đấy."
Freed bò lên đầu gối. Cậu nhỏ của Laxus bật ra—dài, dày, đỏ ửng, đã nhỏ giọt. Freed nuốt nước bọt. "Mút nó đi Freed, như thể đó là thứ duy nhất giúp em thở vậy."
Freed không cần phải nhắc lại lần thứ hai. Cậu cúi người về phía trước, liếm trục trước—chậm rãi—trước khi đưa đầu khấc vào miệng. Laxus gầm gừ, luồn một tay qua mái tóc xanh dài của Freed, giữ chặt khi anh ta đẩy sâu hơn.
"Được rồi," anh rên rỉ, hông lắc về phía trước. "Mở cổ họng đó ra đi em. Nhận lấy. Tất cả."
Freed rên rỉ quanh chiều dài, nước mắt cay xè mắt khi Laxus bắt đầu thúc, dùng miệng, điều khiển tốc độ. Tóc cậu xoắn quanh nắm đấm của Laxus như dây cương, kéo đầu cậu xuống với mỗi nhịp.
"Cái miệng hoàn hảo chết tiệt," Laxus gầm gừ. "Nhưng tôi cần nhiều hơn thế."
Anh rút ra với một tiếng kêu ướt át, để Freed thở hổn hển trước khi ấn cậu nằm sấp xuống, mông nhô lên.
"Giữ nguyên vị trí đó." Freed rên rỉ khi cảm thấy ngón tay Laxus tách cậu ra, rồi một ngón tay to chui vào bên trong. Cậu rên rỉ, nắm chặt tấm ga trải giường.
"Laxus—làm ơn—tôi"
"Tôi bảo im lặng." Bàn tay to lớn vỗ mạnh vào cái mông đang ngoe nguẩy, ngón tay thứ hai, rồi ngón thứ ba, kéo giãn cậu ra. Laxus cong chúng lại vừa phải, chạm vào chỗ khiến Freed nức nở mềm nhũn trên nệm.
"Chưa đâu" Laxus cười khẩy nói, "Em còn chưa chuẩn bị cho những gì tôi sắp ban cho em đâu." Anh ta rút ngón tay ra và đặt vật cương cứng ở lối vào , rồi từ từ đẩy vào—chỉ phần đầu. Freed thở hổn hển, hông co giật.
"Quá nhiều à? mới phần đầu thôi mà em"
"Không—không được đâu—" Freed cầu xin, giọng nói nghẹn ngào.
Chỉ bằng một cú thúc mạnh, anh chìm sâu vào, cho đến tận gốc. Freed kêu lên, móng tay cào vào tấm ga trải giường khi Laxus lấp đầy hoàn toàn.
"Vào sâu trong em rồi à?" Laxus gầm gừ vào tai cậu. "Là tôi đấy. Từng inch một. Làm em phải mở rộng to."
Anh bắt đầu di chuyển, đâm vào Freed với sức mạnh thô sơ. Mỗi cú thúc đẩy cậu tiến về phía trước, và Laxus giữ một tay trong mái tóc dài của cậu, kéo, giữ đầu cậu ấn vào nệm. Với tay kia, anh nắm lấy eo Freed, móng tay cắm vào da thịt.cậuAnh cúi xuống, cắn vào vai Freed, mút mạnh cho đến khi da anh đỏ và tím. Rồi một cái nữa, thấp hơn, trên xương sườn. Và một cái nữa. Laxus đánh dấu cậu hết lần này đến lần khác, cho đến khi Freed phủ đầy những vết tích của anh.
"Của anh—" Freed nghẹn ngào, giọng nói vỡ ra và đầu hàng.
"Nói lại lần nữa."
"Của anh. Em chỉ của anh thôi...Laxus" Laxus đập mạnh hơn vào Freed, gầm gừ khi cắn vào gáy cậu lần nữa.
"Đúng thế."
Cơ thể họ chuyển động đồng bộ, trơn trượt vì mồ hôi và ham muốn, không khí nồng nặc mùi tình dục. Tiếng rên rỉ của Freed trở nên tuyệt vọng, tan vỡ, cơ thể cậu run rẩy dưới sức mạnh của Laxus. Âm thanh của làn da va chạm, tiếng kẽo kẹt của giường, tiếng rên rỉ của sàn nhà—tất cả đều mờ nhạt thành một cơn bão cảm xúc.
Laxus với tay ra sau và nắm chặt dương vật của Freed,vuốt ve theo từng nhịp đẩy. Không mất nhiều thời gian để Freed bắn ra, tràn vào tay Laxus và tấm ga trải giường với tiếng kêu khàn khàn. Cơ thể cậu siết chặt. Với cú thúc mạnh mẽ cuối cùng, Laxus rên rỉ khi giải phóng tất cả chôn sâu dương vật vào Freed khi anh lấp đầy nó bằng luồng nhiệt nóng bỏng, dồn dập. Laxus kéo Freed lại gần, vẫn chôn vùi bên trong.
"Em là của anh, Freed" anh thì thầm vào tai cậu. Freed gật đầu, gần như không thể nói nên lời.
"Và lần tới nếu có ai đó nhìn em với ánh mắt thèm khát, anh thề sẽ làm em ngay tại đó để họ có thể nhìn thấy—để họ biết em thuộc về ai."
------------------------------------------------------------------
Tôi rất hứng thú với việc Laxus ghen tuông nên đừng bất ngờ khi đa số chap 🔞 của tui sẽ theo motip đó nhe hẹ hẹ
https://archiveofourown.org/works/65190568
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip