Chương 50
Trở lại nhà, đèn nhỏ còn chưa tắt, Chu Chí Hâm đổi giày, trực tiếp bước vào phòng ngủ. Đi đến cạnh giường xoay than thể đang ngồi trên vi tính của Lưu Diệu Văn lại.
"..." Lưu Diệu Văn quay đầu đi, từ chối nụ hôn của cậu.
"Được rồi, em đi tắm trước." Chu Chí Hâm không miễn cưỡng, xoay người đi tắm.
Tắm xong cũng mất hơn mười phút, cậu quấn một chiếc khan tắm rồi bước ra, gương mặt dính ướt hơi hơi mỉm cười: "Muốn chơi em hay chơi vi tính?"
Người kia nhào lại, Lưu Diệu Văn đẩy máy tính qua bên cạnh, ôm cậu lăn đến giữa giường, thuận tay lột chiếc khăn tắm rồi rồi tùy tiện ném vào một xó nào đó.
Tiếp theo là một nụ hôn triền miên, sau một hồi môi Chu Chí Hâm mới được buông ra. Cậu thở dốc, cảm giác được Lưu Diệu Văn đang hôn cổ của mình... Đột nhiên trong lòng nhảy lên một cái, tên Trần Duy Vũ hình như có để lại vết cắn thì phải?
Lưu Diệu Văn ôm than thể cậu rõ ràng cảm thấy người trong ngực cứng hết người lại, vì thế có chút kỳ quái.
Vừa muốn hỏi làm sao vậy, thì đã nhìn thấy dấu vết ái muội trên cổ của Chu Chí Hâm, đó là một vết cắn.
"Làm sao vậy?" Chu Chí Hâm nhẹ giọng nói, kỳ thật đã biết, chắc hẳn là thấy rồi. Đối mặt loại tình huống này, Chu Chí Hâm lại không biết nên làm gì, nên giải thích hay không không giải thích.
Thời gian trôi qua mấy giây đã biến thành âm thầm chấp nhận.
Lưu Diệu Văn đẩy Chu Chí Hâm ra, sắc mặt tối sầm ngồi xuống, đưa lưng về phía Chu Chí Hâm nói: "Em như thế có hơi quá đáng."
Tại nơi mà đối phương không nhìn thấy, Chu Chí Hâm đưa tay vuốt cổ của mình, lộ ra nụ cười cổ quái... Chẳng lẽ cái này gọi là chó ngáp phải ruồi sao?
Lúc trước dù gắng cách mấy cũng không đạt được hiệu quả, tối nay chỉ vì một vết cắn mà đối phương hình như đã muốn ngả bài.
Chu Chí Hâm còn cố tình nói: "Em và người kia không có gì, chẳng qua vui đùa một chút thôi."
"..." Lưu Diệu Văn ngồi sát mép giường, vẫn không xoay đầu nhìn Chu Chí Hâm, cuối cùng anh đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng bên cạnh.
Chu Chí Hâm nằm ở trên giường có chút mơ màng, cậu cứ cho rằng Lưu Diệu Văn sẽ nổi giận, sau đó ngả bài với mình.
"A..." Như vậy cũng chưa tức giận, vậy còn là đàn ông nữa không?
Lật người, ôm chăn, trong lòng Chu Chí Hâm có chút phức tạp... Cuối cùng cậu cũng hiểu nguyên nhân mà Nghiêm Hạo Tường nói Lưu Diệu Văn tính tình tốt. Hình như anh chưa từng khó xử mình bao giờ, chính là bày sắc mặt khó coi thôi.
Lại một mình trông phòng, Chu Chí Hâm cuối cùng cũng thăm dò được cử chi của Lưu Diệu Văn, anh biểu hiện vậy tức đang tức giận.
"Alô, đàn anh?" Mới sáng sớm, Chu Chí Hâm đã vào phòng khách gọi điện thoại: "Ngày mai em về, nếu không thì anh đến đây ăn cơm đi? Giữa trưa được không? Em xuống bếp."
"Không sao đâu, buổi trưa ở đây không có ai cả."
"Được, đến lúc đó gặp mặt rồi nói tiếp."
Cúp điện thoại, Chu Chí Hâm nhìn thấy Lưu Diệu Văn đứng ở cửa phòng, cậu liền nói: "Đúng rồi, nói anh cái này, trưa nay em mời bạn học và đàn anh đến ăn cơm."
"Dọn đồ của cậu rồi đi đi." Lưu Diệu Văn cực kỳ bình tĩnh nhìn cậu, nhưng trong lòng có thế không thì không ai biết.
Một người luôn lười biếng gọi thức ăn bên ngoài, na lại có thể vì bạn học và đàn anh xuống bếp, ở chung lâu vậy cũng chưa từng thấy cậu xuống bếp bao giờ.
"A?" Chu Chí Hâm kinh ngạc nhìn anh.
"Cậu có thể đi rồi." Lưu Diệu Văn tiếp nhận cặp mắt nghi hoặc của cậu.
"Em..." Dựa theo kế hoạch của Chu Chí Hâm, cậu phải nói thêm mấy lời nữa? Như là chẳng lẽ anh không yêu em hả? Nhưng cậu phát hiện, mình đã không thốt nên lời. Cậu nuốt xuống mấy lời gặng hỏi giả dối đó, cúi đầu mặt đá cẩm thạch đang phản quang trong nhà.
Một lúc sau cậu nghe thấy tiếng đóng cửa của Lưu Diệu Văn.
Mũi hơi chua, cũng không biết là vì sao. Có thể là bởi vì kết quả tới có chút đột nhiên, nên chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận, Chu Chí Hâm nghĩ như vậy.
Cậu nắm chặt chiếc di động vốn không được gọi, đứng khỏi ghế sa lông, vào phòng ngủ.
Hệt như chạy giặc mà gom tất cả đồ dung của mình lại, trong ấn tượng hẳn là rất ít, nhưng khi thu dọn lại thấy nhiều hơn so với tưởng tượng của mình.
Những thứ mà Lưu Diệu Văn mua cho mình Chu Chí Hâm cũng không tính mang đi, cậu chỉ dọn lại rồi gom thành một chỗ. Đến lúc đó nếu Lưu Diệu Văn không muốn nhìn thì có thể ném đi, rất thuận tiện.
Một tháng trôi qua như giấc mộng, Chu Chí Hâm mang ba lô, quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà này, sau đó xoay người rời đi.
Cậu không gõ cửa nói từ biệt với Lưu Diệu Văn bởi vì cậu không muốn.
Điểm tùy hứng cuối cùng chỉ có vậy, hà tất làm bộ rộng rãi chi, nếu rộng rãi thật thì đau cần đi.
"Tên lừa đảo, không phải nói mua nhà mua xe cho tôi sao." Chu Chí Hâm cười cười mà mắng thầm, mang ba lô rời khỏi ngã tư quen thuộc, về sau có thể sẽ không đến nữa.
"Anh Vũ, em chia tay rồi!"
"Ha ha ha, chúc mừng em, nhưng sao nhanh vậy?"
Chu Chí Hâm không nói cho anh biết, rằng tất cả mọi chuyện đều vì anh ta.
Chu Chí Hâm vẫn chưa trả lại căn phòng thuê lúc trước. Hiện tại tìm chìa, trực tiếp trở về, sau khi buông đồ thì lại trường. Hết thảy hệt như lúc trước.
Chu Chí Hâm đi vào trường, sau khi nghỉ hè tính tìm đội trưởng lại, khôi phục lại buổi diễn từ sang đến chiều của mình.
"Chu Chí Hâm, sao hôm nay cậu tươi tắn thế?"
"Có sao, sắp nghỉ rồi bộ cậu không vui hả?"
Cười tạm biệt với bạn bè, Chu Chí Hâm ngồi xe bus về nhà. Sau khi lên xe được một đoạn, cậu ngồi im che lấy hai mắt của mình, đã đi quá nhà mình rồi.
Lần này xe không trở về nhà trọ, mà trở về căn nhà của Lưu Diệu Văn.
Chu Chí Hâm xuống xe một mình, đi đến trạm chờ chỗ đối diện.
Nhiều người đứng chờ như vậy, chỉ có mình cậu ngồi trên ghế chờ, hệt như bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
"Ngay từ đầu khó tránh khỏi sẽ như vậy, Chu Chí Hâm."
Bởi vì thói quen mà thôi, cho nên...
Trở lại căn phòng thuê bỏ không suốt một tháng, Chu Chí Hâm dọn dẹp một hồi, nhưng lại không tìm được sự vui vẻ nào, chỉ có một chút cảm giác mất mác.
Kỳ thật thì, Chu Chí Hâm ở bên nhà Lưu Diệu Văn không cần làm việc nhà, ngay cả quét nhà cũng không có.
Lưu Diệu Văn sẽ quét tước vệ sinh, sẽ dọn dẹp phòng, ... Cái gì anh cũng làm, Chu Chí Hâm nghĩ thầm rằng, nếu không phải mình ghét vị gì cũng giống nhau thì anh có thể ngày nào cũng nấu cơm không?
Trong lòng nặng trịch, có chút khó chịu.
"A... tại sao lại chia tay?"
Gần đây hai người họ ít ở cùng nhau, bởi vì Lưu Diệu Văn dành thời gian về nhà nên hiếm khi tụ tập với Nghiêm Hạo Tường.
Bất quá bi kịch là, anh lại khôi phục tình trạng độc thân.
"Không vui." Lưu Diệu Văn từng nghĩ rằng yêu đương là vui vẻ.
"Tại sao lại không vui, không phải mày thích Chu Chí Hâm sao? Em ấy không ở cùng chỗ với mày hả?" Nghiêm Hạo Tường không rõ, nguyên nhân cũng là vì anh chưa thích ai, cho nên không hiểu mấy việc yêu đương cho lắm.
"Em ấy không thích tao." Lưu Diệu Văn nói, đến đây cũng không phải mượn rượu giải sầu, anh nói đều là thật: "Cậu nói đúng, tôi rất kiêu ngạo, tôi không thể buông mặt mũi mà đi lấy lòng em ấy."
"Mày nói em ấy không thích mày sao, sao thế được?" Nghiêm Hạo Tường cảm thấy buồn cười, bạn thân của mình có phải bị mù mắt rồi không, chính anh cũng không thể tìm ra tia không thích nào từ Chu Chí Hâm: "Em ấy rất thích mày đấy, cơ mà sao mày lại nghĩ em ấy không thích mày?"
"Có nói mày cũng không hiểu." Lưu Diệu Văn lắc đầu, cầm ly rượu đỏ trước mặt, tao nhã mà uống một hơi.
"Cho nên cứ như vậy mà chia tay hả?" Nghiêm Hạo Tường phản ứng không lớn, dù sao người yêu chia tay hợp lại là bình thường, chẳng qua cảm thấy hơi tiếc nuối.
"Không thì sao?" Lưu Diệu Văn hỏi ngược lại.
"Mày là nhất thời tức giận hay đã suy nghĩ kỹ càng rồi thế?" Mới hơn một tháng không thấy, nầy thật sự không giống với tác phong thường ngày của Lưu Diệu Văn.
Trầm mặc một chốc, Lưu Diệu Văn trả lời: "Có lẽ là cả hai."
Anh không phủ nhận việc mình bị kích thích, qua tình huống kia, biết rõ Chu Chí Hâm chán ghét mình, thậm chí dung cách này mà trốn tránh bản thân, anh kiên trì một tháng đã là tốt lắm rồi.
Nói cách khác, Lưu Diệu Văn vẫn luôn biết Chu Chí Hâm cố ý thay đổi. Cậu muốn dùng cách này khiến anh ghét cậu, sau đó sẽ nói chia tay.
Đợi Lưu Diệu Văn biết thì phản ứng đầu tiên là, mình khó coi đến thế sao, nếu không thì sao em ấy lại xa lánh mình như rắn rết?
Sự kiêu ngoại của anh khiến anh không nói chia tay, nhưng cũng không bỏ xuống mặt mũi mà đi lấy lòng cái người luôn giày xéo mình.
Vậy cứ thế đi.
"Mày thật là... đã biết Chu Chí Hâm không thích mày thì sao mày không làm gì đó để em ấy thích? Thứ này còn đơn giản hơn nhiều... Đồ đệ của tao không phải người khó theo đuổi, tao nghĩ thế." Thậm chí Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc tự vấn lòng, nếu như mình theo đuổi Chu Chí Hâm, cậu sẽ dỗ dành đối phương đến vô cùng thỏa đáng.
Lại liếc về tên đầu gỗ ngồi cạnh, anh chỉ có thể bĩu môi.
Lưu Diệu Văn trầm mặc không nói, không phải anh không biểu hiện, chẳng qua do đối phương không xem là thật thôi. Mặc kệ làm gì cũng vô dụng, cuối cùng anh đều nhìn thấy bộ dáng muốn trốn chạy của Chu Chí Hâm.
"Thật ra tao cũng không hiểu, mày rất tốt..." Nghiêm Hạo Tường còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể an ủi Lưu Diệu Văn.
Nhưng đúng là anh cảm thấy bạn thân mình rất tốt, vừa chung tình không đào hoa, lại đẹp trai lắm tiền, thật không hiểu tại sao Chu Chí Hâm lại không thích.
Bất quá bây giờ nói gì cũng vô dụng, bọn họ đã chia tay rồi.
"Kia..." Nghiêm Hạo Tường sờ sờ mũi, lắm miệng hỏi một câu: "Nếu thời gian quay ngược lại lúc sáng, vậy mày có muốn nói chia tay nữa không?"
Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường, đột nhiên mở miệng nói: "Tao chưa nói chia tay, chỉ bảo em ấy đi." ( Ủa gì z trời =))))))))))))))
Nghiêm Hạo Tường giật môi, sao anh lại cảm thấy bạn thân mình chỉ đang cáu kỉnh giận dỗi thôi nhỉ. Rõ ràng đây chính là bộ dáng chờ Chu Chí Hâm đến dỗ dành, nhưng chắc do Chu Chí Hâm không biết nên mới nghĩ là chia tay.
"Đồ đệ, em ở đâu đấy?
Hơn nửa đêm còn chưa ngủ, thế mà lại nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạo Tường, Chu Chí Hâm áy náy trả lời lại anh: "Xin lỗi sư phụ, em và nhị sư phụ chia tay rồi."
"Đứa ngốc này, ai bảo các em chia tay thế?"
"?"
"Giờ anh đang ở cùng chỗ với A Văn, chính miệng cậu ta thừa nhận là chưa nói chia tay, có thể em đã nghĩ nhiều rồi đấy?" Nghiêm Hạo Tường gửi thêm hai tin, sợ Chu Chí Hâm không hiểu: "Chỉ là giận dỗi bình thường thôi, này rất bình thường, em có giận thì giận vài ngày được rồi, hết giận rồi quay lại ha."
"Không phải, tụi em chia tay thật."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip