Chương 11
Ở trong rừng tán loạn Ngụy Anh sốt ruột đến bốc hỏa, lúc này mới nhận được truyền tin của Lam Hi Thần, vội vàng trở lại điểm dừng chân, chào hỏi lão sư dẫn đầu sau, Ngụy Anh liền lập tức ngự kiếm trở về Vân Thâm.
Lúc này mới khó khăn dẫm lên đuôi giờ Tuất vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, vội vàng trở lại Tĩnh Thất, xem Lam Trạm vẫn chưa bị thương, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đại ca, rốt cuộc sao lại thế này a?" Ngụy Anh nhìn Lam Hi Thần thần sắc ngưng đọng hỏi.
Lam Hi Thần sau đó nói với hắn chuyện vị người quen kia.
Nguyên lai Giang Vãn Ngâm tìm được đầu mục tổ chức sát thủ -- Lãnh Phong, bản thân hắn cũng không phải người Cô Tô, chỉ là hai mươi năm trước ngoài ý muốn bị thương đến Cô Tô, được Thanh Hành Quân lúc trẻ cứu, cảm nhớ ân cứu mạng của Thanh Hành Quân, cho nên mới định cư ở Cô Tô, ngày ấy Giang Vãn Ngâm tìm tới cửa, thủ hạ hắn lập tức đem chuyện này báo cho hắn, Lãnh Phong sợ chính mình sau khi cự tuyệt Giang Vãn Ngâm sẽ lại tìm những người khác, cho nên tiếp nhiệm vụ này, lúc này mới thuận thế cứu Lam Trạm, hơn nữa để lại chứng cứ Giang Vãn Ngâm thuê sát thủ giết người.
Ngụy Anh nhất thời không biết nói cái gì.
"Vô Tiện, ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, nhưng việc A Trạm chúng ta muốn đòi công đạo, nếu ngươi khó xử, không cần ra mặt, phụ thân cùng ta sẽ giải quyết." Lam Hi Thần trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói.
"Đại ca, ta biết ngươi bận tâm cái gì, kỳ thật không cần thiết." Ngụy Anh nắm tay Lam Trạm, thập phần ôn nhu nói, "Lam Trạm là tất cả của ta, chỉ là hiện giờ ta không quyền không thế, còn phải dựa vào các ngươi mới có thể báo thù cho Lam Trạm."
"Nhưng ta nghe nói năm xưa Vô Tiện ngươi cùng Giang tiểu thư cảm tình không tồi." Lam Hi Thần nói.
"Bởi vì năm xưa nàng ở thời điểm ta bất lực nhất cho ta ấm áp giống mẫu thân, cho nên ta tôn trọng nàng, nhưng......... đại ca cũng rất rõ ràng, hiện tại không giống, ta có Lam Trạm toàn tâm toàn ý, liền không cần một chút ấm áp nhân sơ hữu biệt kia, huống chi ta cùng Giang gia sớm đã thanh toán xong, Giang Vãn Ngâm hắn muốn thương tổn ái nhân của ta, chẳng lẽ ta còn muốn ủy khuất người trong lòng sao? Không có đạo lý như vậy." Ngụy Anh nhìn Lam Trạm ngủ say nói, nếu không có trùng hợp, hiện giờ Lam Trạm y còn không biết sẽ như thế nào đâu, nếu như thế, hắn sao có thể buông tha hung thủ.
"Nếu như thế, ta liền chuẩn bị trước, Vô Tiện cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Lam Hi Thần nói xong liền rời đi.
Chờ sau khi Lam Hi Thần rời khỏi, Ngụy Anh cẩn thận kiểm tra thân thể Lam Trạm, xác định Lam Trạm thật sự thụ một chút thương, lúc này mới yên lòng, cởi áo ngoài, nắm tay Lam Trạm, nằm bên người Lam Trạm.
Ngày hôm sau
Chúng học sinh săn đêm bên ngoài không đến một ngày đã bị Lam gia mang về, đều có chút ngốc, sau khi trở lại Lam gia thấy lão cha nhà mình, liền càng ngốc, sau đó mới từ lão cha nhà mình biết được là Lam gia khẩn cấp triệu Thanh Đàm hội.
Lam gia Thanh Hành Quân vẫn luôn bế quan xuất quan, càng làm cho người kinh ngạc chính là, Ôn gia vị tông chủ kia vẫn luôn bế quan cũng tham gia Lam gia Thanh Đàm hội lần này.
Giờ Mùi, Thanh Đàm hội chính thức bắt đầu
"Lam tông chủ, không biết đột nhiên khai Thanh Đàm hội này, là có chuyện gì?" Một tông chủ hỏi.
"Lần Thanh Đàm hội này kỳ thật là mời bách gia tới để chứng kiến cho ta, Lam mỗ bế quan lâu ngày, thế nhưng để cho người khác cho rằng Lam gia ta dễ khi dễ, thậm chí đem chủ ý đánh tới trên người nhi tử của ta, vì vậy riêng thỉnh chư vị tông chủ tới để chứng kiến, Lam mỗ có chút công đạo phải hướng Giang tông chủ đòi một chút." Thanh Hành Quân lạnh mặt nói.
"Thanh Hành Quân nói giỡn, Giang gia có cái gì đắc tội?" Giang Phong Miên ngây người, sau đó cười hỏi.
"Giang tông chủ nói quá lời, cũng không phải Giang thị, mà là con của Giang tông chủ thôi." Thanh Hành Quân nói.
"Thanh Hành Quân mời nói." Giang Phong Miên ngẩn người nói.
"Quy Vân, đem đồ vật đưa cho Giang tông chủ nhận biết một chút." Thanh Hành Quân nói với môn sinh bên người.
"Vâng." Quy Vân lên tiếng, đem đồ vật đưa đến trên bàn Giang Phong Miên.
"Giang tông chủ nhận thức thứ này không?" Thanh Hành Quân hỏi.
"Tự nhiên, đây là vật của khuyển tử." Đồ văn hoa sen chín cánh chói lọi như vậy, Giang Phong Miên cũng không dám nói không phải.
"Giang tông chủ thừa nhận là được, Quy Vân, đem vật chứng đưa cho Ôn tông chủ cùng các vị tông chủ nhìn xem." Thanh Hành Quân nói thêm.
Quy Vân đáp lời sau đó đem chứng cứ Lam thị tra được đưa cho Ôn tông chủ nhìn, lại đưa cho các tông chủ xem.
Cuối cùng đưa đến trước mặt Giang Phong Miên.
"Giang tông chủ, tuy ta bế quan đã lâu, nhưng cũng không phải ai cũng có thể khi dễ đến trên đầu nhi tử của ta, việc hôm nay, nếu Vân Mộng Giang thị không thể cho ta một công đạo vừa lòng, liền không thể trách Cô Tô Lam thị ta không khách khí." Thanh Hành Quân lạnh mặt nói.
"Thanh Hành Quân, có thể cho Giang mỗ hỏi một câu, Lam nhị công tử hiện giờ còn mạnh khỏe?" Giang Phong Miên sắc mặt trắng bệch, cường chống thể diện hỏi.
"Giang tông chủ, vô luận Vong Cơ có chuyện hay không, nhưng việc công tử Giang gia ngươi ý muốn mưu hại nhị công tử dòng chính Lam gia ta chính là sự thật, Giang tông chủ hỏi như thế là có ý gì? Chẳng lẽ Vong Cơ không có việc gì ta liền không thể so đo? Vậy Lam mỗ chẳng phải uổng làm cha." Thanh Hành Quân lạnh giọng nói.
"Thanh Hành Quân hiểu lầm, Giang mỗ không có ý này, việc này là khuyển tử sai, Giang mỗ sẽ tự phụ trách, không biết Thanh Hành Quân có yêu cầu gì, Giang mỗ chắc chắn là hết sức." Giang Phong Miên nói.
"Lam mỗ yêu cầu không nhiều lắm, chỉ là tại hạ cảm thấy, con của Giang tông chủ tuổi nhỏ liền tâm tư ác độc đến vậy, thật sự không phải người có thể kế vị tông chủ, nghe nói trưởng nữ Giang tông chủ tuệ chất lan tâm, nhưng thật ra là người tốt để thừa kế, Giang tông chủ nói tại hạ nói đúng không?" Thanh Hành Quân cuối cùng mang theo chút tươi cười nói.
"Thanh Hành Quân nói đùa, tiểu nữ từ nhỏ chưa từng tiếp xúc mấy thứ này, huống chi khuyển tử tuổi còn nhỏ tất nhiên có thể sửa đổi." Giang Phong Miên thiếu chút nữa không nhịn được tính tình.
"Nếu Giang tông chủ kiên trì cho rằng Giang công tử là người được chọn kế thừa Vân Mộng Giang thị, vậy Giang công tử lần này liền không phải hành vi cá nhân, như thế, Cô Tô Lam thị chỉ có thể hướng Vân Mộng Giang thị tuyên chiến." Thanh Hành Quân thản nhiên tự đắc nói.
"Nếu đúng như vậy, Ôn thị ta liền làm người công chứng, trận chiến này, từ bách gia công chính, bất luận gia tộc nào đều không được nhúng tay." Ôn Nhược Hàn đột nhiên mở miệng nói.
Giang Phong Miên nghe được mồ hôi lạnh chảy xuống, nếu Ôn Nhược Hàn thật sự muốn làm người công chứng, vậy Mi Sơn Ngu thị cùng Lan Lăng Kim thị liền không có khả năng nhúng tay, chỉ dựa vào một nhà Vân Mộng Giang thị, căn bản không có khả năng tuyên chiến toàn phương với Cô Tô Lam thị.
Nếu thật sự khai chiến, nhưng không thật sự đánh giặc, chỉ là thương chiến Giang thị liền không có khả năng thắng Cô Tô Lam thị nội tình thâm hậu, nhưng nếu thật sự để Yếm Ly kế vị, Yếm Ly cùng Tử Hiên còn có hôn ước, chẳng lẽ Vân Mộng Giang thị hắn còn muốn gả tông chủ đi hay sao? Nhưng tuyệt đối không thể khai chiến! Đúng rồi, làm Yếm Ly kế vị, chờ Yếm Ly xuất giá liền đem vị tông chủ truyền cho A Trừng là được.
"Thanh Hành Quân nói quá lời, như thế nào có thể bởi vì khuyển tử nhất thời hồ đồ ảnh hưởng hòa khí hai nhà, Giang mỗ liền nhân cơ hội này mời bách gia ba tháng sau tham gia lễ thành niên của Giang gia thiếu tông chủ Giang Yếm Ly ta." Giang Phong Miên cương mặt nói.
"Giang tông chủ khách khí, đến lúc đó Cô Tô Lam thị ta nhất định hậu lễ tiến đến." Thanh Hành Quân cười nói.
Cái Thanh Đàm hội qua loa này kết thúc cũng thật qua loa.
Giờ Tuất, Hàn Thất
"Phụ thân, ngươi vì sao không đối phó Giang Vãn Ngâm? Sao còn phải tặng lễ cho Giang gia?" Lam Hi Thần có chút không hiểu.
"Xuy, tặng lễ, cũng muốn đến lúc đó Vân Mộng Giang thị mới yêu cầu tặng lễ a." Thanh Hành Quân đứng phía trước cửa sổ nhìn ánh trăng cười lạnh nói.
Lam Hi Thần: !!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip