Chương 2


Ba năm sau

Lam Trạm sáng nay thật vui vẻ, bởi vì y lập tức có thể nhìn thấy mẫu thân.

Lam Hoán thu thập tốt, đang định mang theo đệ đệ đi gặp mẫu thân, Lam Khải Nhân liền tới.

"A Hoán, A Trạm các con không cần lại đi Long Gan Tiểu Trúc." Lam Khải Nhân sắc mặt trầm trọng nói với hai đứa nhỏ.

"Vì cái gì?" Tiểu Lam Trạm có chút sốt ruột, là chính mình không làm tốt chỗ nào sao? Hay là nguyên nhân khác, vì cái gì mẫu thân không muốn gặp chính mình?

"Mẫu thân các con nàng......... Không còn nữa." Lam Khải Nhân nhìn hai nắm, trong lòng rất không đành lòng, nhưng vẫn nhẫn tâm nói ra.

Lam Trạm vẻ mặt mê mang nhìn Lam Hoán đỏ hốc mắt, có chút sốt ruột nắm tay Lam Hoán hỏi: "Huynh trưởng, cái gì là 'không còn nữa'?"

Lam Hoán nghe vậy nhìn về phía Lam Trạm vẻ mặt mê mang, trong lòng bi thương, đem đệ đệ ôm vào trong lòng, nói không nên lời an ủi nào, càng không thể giải thích với ấu đệ hàm nghĩa trầm trọng của 'không còn nữa', chỉ gắt gao ôm đệ đệ yên lặng rơi lệ.

Lam Trạm cảm nhận quần áo ẩm ướt, giơ tay vỗ vỗ lưng Lam Hoán, nhẹ nhàng nói: "Huynh trưởng không khóc, A Trạm đây."

Chờ đến Lam Hoán bình tĩnh lại, mới nắm đệ đi đến từ đường, vô luận hiểu hay không, bọn họ phải đi dâng hương cho mẫu thân.

Thời điểm Lam Khải Nhân mang hai đứa nhỏ đến, Thanh Hành Quân đã đứng trong từ đường, cả người xung quanh tràn ngập bi thương, nhìn đến Lam Trạm có chút khổ sở.

Bảy ngày sau

Lam Trạm ôm sách chuẩn bị đi Tàng Thư Các, y cho rằng, bảy ngày trước không nhìn thấy mẫu thân là vì công khóa y không làm tốt, cho nên mấy ngày nay đều càng nỗ lực.

Lam Trạm tuổi còn nhỏ, còn chưa cao, dưới bụi cây thấp thoáng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, những người khác rất ít phát hiện bên cạnh còn có một nắm.

"Ai, phu nhân vừa đi, tông chủ càng suy sút."

"Thân thể phu nhân suy nhược nhiều năm, lại có tích tụ trong tâm, đây đều là chuyện sớm muộn, chỉ là đáng thương hai công tử, đều còn nhỏ."

"Ai nói không phải chứ, nhị công tử mới 6 tuổi a."

"Còn nữa, hôm nay không phải đầu thất của phu nhân sao? Sao không thấy nhị công tử?"

"Nghe nói là đại công tử nói, nhị công tử tuổi nhỏ, còn không biết phu nhân đã qua đời, gạt y trước."

Nghe đến đó, Lam Trạm còn chưa hiểu không còn nữa là ý gì, đều đã hiểu, tâm tư Lam Hoán muốn bảo hộ đệ đệ, liền bị người phá hủy như vậy.

"Ai, đại công tử cũng vất vả."

"Đúng vậy, ta nghe thị nữ của phu nhân nói, năm đó thân thể phu nhân đã yếu, vốn không muốn đứa con thứ hai, chỉ là phu nhân kiên trì mới có nhị công tử, chỉ là năm đó khi nhị công tử ra đời phu nhân xuất huyết nhiều, dẫn tới khí huyết hư hao, lúc này mới qua đời."

"Im miệng, lời này của ngươi không phải nói phu nhân vì nhị công tử mới chết sớm sao? Cẩn thận đại công tử nghe được, phạt ngươi."

"Nơi này chỉ có ba người chúng ta, các ngươi không nói ra ngoài, ai sẽ biết?"

"Cũng đừng nói, tuy rằng nhị công tử tuổi nhỏ, nhưng cũng nỗ lực giúp đại công tử."

"Ta còn nghe nói, tông chủ không thường nhìn hai vị công tử, chính là do nhị công tử lớn lên giống phu nhân, tông chủ sợ nhìn thấy nhị công tử lại nhớ tới phu nhân sẽ thương tâm, cho nên dứt khoát ngay cả đại công tử cũng không thấy."

"Đừng nói nữa, đi nhanh đi, còn có rất nhiều công khóa chưa hoàn thành đó."

"Đi thôi, đi thôi."

Lam Trạm không biết chính mình rời đi như thế nào, đợi khi y phục hồi tinh thần lại, y chỉ quỳ gối trước Long Gan Tiểu Trúc, trong tay không biết khi nào cầm một tiểu đao.

Huynh trưởng không hy vọng y khổ sở, cho nên y không thể đi từ đường, chỉ có thể ngốc tại nơi này.

Lam Trạm nhìn đao trong tay, chinh lăng một lát không chút do dự đâm về phía chính mình, y gần đây học y lý, biết đâm nơi nào sẽ đau.

Mẫu thân vì chính mình mà mất sớm...............

Huynh trưởng vì chính mình mà bị phạt................

Phụ thân vì chính mình mà không muốn thấy huynh trưởng.................

Lam Trạm một lần nghĩ mấy thấy này, trong tay cầm đao, một đao tiếp một đao đâm hướng chính mình, không chút do dự.

Không biết bao lâu, Lam Trạm tính đem một đao cuối cùng đâm vào trái tim, thân thể y không duy trì được, sau đó liền ngã trong viện.

Thời điểm Lam Trạm mở mắt ra lần nữa, y đã nằm ở Tĩnh Thất, miệng vết thương trên người đã được xử lý qua, nhưng có người bên người.

Xoay chuyển đầu, đang định đứng dậy, gian ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

"Thương nhị công tử đã xử lý tốt, chỉ là thương đến kinh mạch, cần dưỡng thật tốt." Y sư nói.

"Thương đến kinh mạch?!" Lam Khải Nhân nhíu mày, từ lúc Lam Trạm xảy ra chuyện, ông liền hạ lệnh tra rõ, nhưng ngoại trừ những nhàn ngôn toái ngữ ra, vẫn chưa tra được thứ khác, cho nên ông vẫn không rõ, tiểu cháu trai vì sao lại bị thương nặng như vậy.

Tuy rằng hiện trường vô luận thấy thế nào đều là tiểu cháu trai tự thương chính mình, nhưng ông theo bản năng phủ nhận khả năng này, dù sao tiểu cháu trai ngoan ngoãn từ nhỏ, ông cũng hỏi qua đại cháu trai gần đây hết thảy bình thương, nó không hiểu "không còn nữa" là cái gì cho nên không phải là chuyện Lam phu nhân, nếu như thế, liền càng không tìm thấy lý do tự tổn thương, bởi vậy Lam Khải Nhân tin tưởng vững chắc tiểu cháu trai bị người khác gây thương tích, nhưng thật sự không tra được, đành phải tăng mạnh tuần phòng xung quanh Tĩnh Thất, lại hạ lệnh tăng mạnh kết giới Vân Thâm.

"Người xuống tay pha thông y lý, phần lớn nơi bị thương đều là nơi giao hội của kinh mạch, điểm này phải coi trọng nhiều, nếu không tu dưỡng tốt, sợ sẽ ảnh hưởng tới tu luyện về sau." Y sư nghiêm túc nói.

Không thể tu luyện sao? Như vậy cũng coi là một loại trừng phạt đi? Công tử Lam gia, là phế vật không thể tu luyện, sẽ bị cười nhạo đi? Như vậy cũng xem như là trừng phạt , cũng khá tốt, Lam Trạm nghĩ như vậy.

"Làm phiền y sư, có yêu cầu gì liền nói với ta, nhất định phải chữa khỏi thương của A Trạm, là ta không bảo vệ tốt đệ ấy, đệ ấy còn nhỏ như vậy..............." Thanh âm nghẹn ngào của Lam Hoán truyền đến.

Huynh trưởng! Điều này rõ ràng là A Trạm sai, có liên quan gì đến huynh trưởng?! Đây là chính ta sai, không thể để huynh trưởng khổ sở, ta phải tốt lên, muốn tốt lên nhanh chóng.

Lam Trạm bởi vì mất máu quá nhiều, lại suy nghĩ quá trọng lại lâm vào hôn mê lần nữa.

Chờ đến khi Lam Hoán vào trong phòng xem xét tình huống Lam Trạm, Lam Trạm đã ngủ, cho nên không ai biết tiểu hùng hài tử kia trong thời gian ngắn ngủi kia nghe được cái gì, nghĩ cái gì, lại quyết định cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #tiệnvong