Ngày 27.5.1991
Em không biết chị nhớ không. Đôi ta yêu nhau được bốn năm rồi nhanh chị nhỉ.?
Em từ cô bé mười tám tuổi yêu chị cũng hai mươi hai mất tiêu rồi.
Hoa phượng cũng đỏ rực học sinh cũng tạm biệt mái trường. Còn em thì tạm biệt chị một năm.
Em bây giờ khát khao gặp chị dù chỉ một chút. Em muốn trao cho chị một cái ôm, một nụ hôn. Lẫn cả lấy những bông hoa phượng rụng rơi cài lên tóc chị. Khắc cho chị chiếc dòng tay bằng cỏ dại của làng Đô Hạ. Gửi gắm đôi điều bình yên cho chị.
Như thế là đủ lắm rồi chị. Với hoàng cảnh này em chẳng dám đòi hỏi thêm chút gì cả. Thật sự là thế!
Em rất vui làng mình Đô Hạ nó đang phát triển tốt hơn nhiều so với thời trước. Cái chợ cũng vậy có nhiều món độc lạ, độc đáo về bán.
Tất cả đều thay đổi theo thời gian. Chẳng có gì ở lại với ta đúng không chị.?
Chiều lúc hoàng hôn buông xuống em lại cái đò lúc trước tụi mình hay hò hẹn với nhau. Lúc ấy, thật vui chị nhỉ.?
Em muốn quay lại, quay lại những thời gian bên chị. Dù chỉ trong mơ em cũng mãn nguyện vì chúng.
Em không dám nhận là mình yêu chị đến mức nào. Em chỉ biết em yêu chị qua tâm trí, nhớ nhung. Đơn giản vì thế.
___________________.
Ngày 2.2.1997
Chớp nháy tròn bảy năm rồi. Nay em cũng lớn thành cô gái hai sáu tuổi yêu chị.
Nếu như em nói em không khóc vì chị. Chị có tin em không.?
Em không chắc ngay cả bản thân em còn không biết. Mỗi đêm mỗi giờ mỗi phút. Hình bóng trong tâm trí em là chị không chừa lại một chỗ cho bất cứ ai.
Còn chị thì sao.? Chị lên cái Sài Gòn sa hoa ấy chị có vui vẻ không.? Bị thằng con trai nào ăn hiếp chị hay không.? Em nhớ chị Ngọc à! Tại sao lại có thế lực quỷ dữ nào chia cắt chúng ta.?
Bộ chúng ta yêu nhau đã là cái tội sao.?
Em làm sẵn hết rồi vòng hoa tay cỏ dại. Để dành riêng cho chị. Em yêu chị hơn những gì em có thể.
Cha mẹ em vẫn luôn thúc giục em lấy chồng qua từng năm tháng. Mà em chứng minh cho cha mẹ thấy là sai rồi.
Chị còn nhớ cái ông công tỷ bột không.? Người mà bắt em đi xem dòm nó. Nó ăn chơi cờ bạc, gái gú đánh đập vợ con vì không sinh con trai cho gia đình.
Em cảm thấy thật may mắn khi không lấy ổng về làm chồng mình. Còn tội cho mẹ con cái Thư. Suốt ngày thằng cha rượu chè sỉn lên cái còn đánh dã man hơn lúc không say.
Con người hai mẹ con nhìn vào thương lắm. Bị bầm tím đầy mình còn rớm màu nữa. Đầu tóc bị nắm chặt nên bù xù lắm.
Em thấy thương nên cho nó ngủ cùng em mới ngày. Lấy dầu xanh xức lên nó đau mà có dám la lớn đâu. Sợ phiền gia đình em. Mấy ngày cũng bị chồng lôi về đánh.
Bên gia đình nó nghèo rồi mất luôn cha mẹ. Còn ên sống với bà cách đây năm cũng ra đi. Để lại nó với đứa bé trên cõi trần này.
Em nhận ra điều tiếp động lực sống tiếp ngoài chị và gia đình ra. Khi mình nhìn lên thì không bằng ai nhìn xuống thì rất nhiều người.
Vì thế em đã ngừng than trách mà cố gắng vươn lên. Có hành trình nào mà không gian khổ để vươn vai.
Em và chị là hai cá thể khác nhau. Nhưng em tin nếu chúng ta đồng lòng thì sẽ vượt qua.
Khi chị thấy mệt mỏi với dòng đời oan nghiệt này. Thì về đây, về với làng Đô Hạ luôn làm chỗ dựa cho chị.
Nếu như đôi ta không cùng đồng hướng chung chỗ thì hãy cùng đồng lòng chung một tâm can chị nhé!
Em không biết, thật sự không biết. Có những lúc em muốn gục ngã xuống nền đất lạnh lẽo này. Em không phải không đợi chị được. Mà là em quá mệt mỏi với cái xã hội quỷ dữ trên thế gian này.
Nó quá khắc nghiệt như sinh tồn trên sa mạc cằn cỗi vậy...
Em có những lúc tiêu cực đến mức ngộp thở. Không có đường nào cứu vãn được. Nhưng chị lại là động lực lớn cho em.
Mấy đứa trẻ nhớ chị! Làng Đô Hạ nhớ chị! Mọi người nhớ chị! Em nhớ chị! Rất nhớ chị!
Em không biết bây giờ chữ nhớ nó đủ định hình sự em muốn gặp chị hay không nữa.
Lúc ngày ấy, em hứa rồi em không khóc. Chỉ để dành riêng cho ngày chị về làng Đô Hạ. Nhưng em thật không biết giữ lời hứa. Em khóc rồi! Em thật tệ phải không.? Có cái lời hứa cũng không giữ được nữa.
Nước mắt nó có vị mặn nhưng cảm giác nó rớt xuống toàn chua đắng. Đã mấy năm chị đi xa em. Đã mấy năm không thấy khuôn mặt chị.
Em nhớ nó! Em nhớ tất cả về chị!
_____________________.
Ngày 11.4.1997
Là ngày chị về em nghe tin đó em vui lắm. Vui đến mức không thể ngủ được cứ cười tủm tỉm. Không chỉ riêng em đâu. Ai cũng vui hết trơn á.
Mấy đứa nhỏ vui, gia đình chị vui, hàng xóm láng giềng vui, làng Đô Hạ vui lẫn cả cái chợ Đô Hạ thiếu bóng dáng chị mấy năm nay. Nó cũng vui nữa.
Chiều hôm trước, em đã làm lại vòng cỏ dại rồi. Mấy mới tháng mà nó đã héo úa, xơ xác hết rồi.
Em ngồi ngay cái bến đò mà hai ta thường hay ra gặp nhau. Em ngồi đó đợi chờ chị như bao ngày thôi.
Em nghe người ta nói lòng người sẽ mãi thua thời gian. Nhưng chắc em sẽ là người gỡ cái định luật của nó. Em là đứa luôn ngoại lệ mà lội ngược dòng.
Em chắc chị cũng nghĩ vậy thôi. Em tin chị! Em chờ đợi chị không phải là vật chất những thứ chị đem về.
Em đợi những thứ khác. Em đợi con người chị về. Đợi luôn tình cảm chị dàng cho em. Nếu không có gì cũng không sao đâu chúng ta cùng làm lại từ đầu.
Chị đi mấy năm rồi để mình ên em nói chuyện với cái đò. Thật sự có những lúc em không hiểu chuyện giận chị đi. Vì em rất muốn gặp chị. Giận chị vì đi bao năm không về nhà dù chỉ một lần.
Thật sự rất giận chị, quá giận chị...
Em không biết chị còn nhớ con Mập không. Chị kêu em nuôi nó dùm mà chị quên để ở nhà em luôn. Chán chị hết sức.
Chị với em cùng nhau đặt tên cho nó mập. Mong ước cho nó mập mạp dễ nuôi thôi. Nhưng em cùng hiểu nghĩa bóng của nó mà chị âm thầm đặt.
Là muốn đôi ta luôn mập mạp về tình cảm đúng không.? Không muốn tình cảm mình ốm đi. Em chắc chắn đó.
Thôi tối rồi em đi ngủ mai còn gặp chị nữa.
____________________.
Ngày. 12.4.1997
Chính thức là ngày chị về. Về với chôn cất tuổi thơ của chị. Nơi gìn giữ tình yêu của chị và em. Nó rất đẹp đúng không.?
Em hứa chị hai lời hứa nhưng em làm được một đợi chị thôi thôi. Xin lỗi chị vì em khóc khi vắng chị.
Cái đầu của con nít của em lúc đó suy nghĩ mơ mộng lắm. Còn phản khoa học nữa. Em nghĩ khi em khóc chị sẽ về và sẽ lau cho em.
Nhưng nó có thật mà chỉ trong chiêm bao em mơ thấy.
Chị về vào buổi chiều rạng tối. Nhìn chị khác lắm! Rất khác.
Chị ốm nhom hơn nữa. Cách ăn mặc của chị cũng khác nó không giống lúc chị hồi xưa. Một cô bé nông thôn em yêu.
Chị về đám người bu đông chị kẹt cứng à. Em chen lắm mới được vào thấy chị. Hình như có ai đang theo sau chị.
Là một người khác không phải em. Chị đang nắm tay với người đó. Là một người nam nhi trông có vẻ giàu có.
Chị không thèm nhìn em một cái. Em làm gì chị giận sao.?
Em nhìn bản thân mình so với người chị đang nắm tay. Công nhận em thua. Thua về ngoại hình lẫn gia thế.
Vậy chị và anh ta là gì.? Sao lại nắm tay với nhau.?
Ngọc à! Em đợi chị được mà. Sao chị bỏ em vậy.?
Em cố gắng chẳng dám tin là sự thật nào cả. Bây giờ thật sự không muốn.
Em chỉ cần lời giải thích từ chị Ngọc à!
Em muốn biết em có thua trong cuộc tình này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip